Tù Binh? Vẫn Bị Tù Binh? Có thể sống hoà bình cùng kẻ thù chỉ có hai đáp án, đúng vậy, một, bị kẻ thù xem như tù binh, hai, kẻ thù là tù binh của mình.
Vậy Thuần Tưởng thuộc loại nào đây? Cô không biết, dĩ nhiên Tô Mộc cũng không biết, hai người đều hồ đồ như nhau, nhưng nguyện hồ đồ mãi như thế để sống.
Quẹo vào, đậu xe.
Cuối cùng cũng đến, Tô Mộc đưa cô đến trước cửa tiệm ăn, dọc theo đường đi hai người cũng yên lặng không nói. Thỉnh thoảng Tô Mộc mở miệng nói hai ba câu, nhưng không khí sau đó vẫn là lạnh nhạt.
Tô Mộc hiểu rõ Thuần Tưởng đang nghĩ gì, cô định lao ra xe, Tô Mộc đã mở miệng trước một giây đó: “Này, tan việc thì chờ tôi một chút.”
Thuần Tưởng hơi sửng sờ, không phải chứ, ngay cả tan việc cũng không muốn buông tha cho cô sao?
Cô cứng ngắc nghiêng đầu lại, khô khốc cười một tiếng: “Cái đó… bác sĩ Tô, không cần làm phiền anh, tôi tự về được mà.”
“Khách sáo cái gì, tiện đường thôi.” Tô Mộc cười cười nói, khó khi lòng tốt nổi lên, làm sao mà nhẫn tâm để cô từ chối được chứ.
Thuần Tưởng lấm tấm mồ hôi trên trán, thật không hiểu, người này lúc trước thì hận không thể cách cô cả đại dương, bây giờ sao lại nhiệt tình vậy chứ. Tục ngữ nói đúng, “không có chuyện gì mà ân cần, không phải là kẻ gian thì cũng là đạo chích”.
Vậy còn Tô Mộc? Rốt cuộc anh ta có mục đích gì?
Thuần Tưởng không thông minh, đoán thế nào cũng không đoán được suy nghĩ kỳ quái của Tô Mộc, nhưng cũng có thể phát hiện anh hơi khác thường, ít nhất là thái độ với cô đã thoải mái đi nhiều
“Vậy thì…” Thuần Tưởng hơi há mồm, định nói gì đó thì bị chặn lại.
“Thuần Tưởng, cô tới rồi à!” Là Viên Hiểu Phong.
Lòng Thuần Tưởng nhảy lên “lộp bộp”, vội vàng lui về phía sau, lập tức bị Viên Hiểu Phong vây đến.
“Bác sĩ Tô, xin chào, đưa Thuần Tưởng đi làm sao?“ Viên Hiểu Phong nghiêng đầu, cười cười nhìn Tô Mộc, nụ cười trên mặt không hề giảm.
Không biết vì sao, tuy Viên Hiểu Phong đang cười nhưng cô cảm giác như có một thứ gì đó kỳ quái đang lan ra.
“Chúng ta cùng đi làm đi!” Viên Hiểu Phong kéo tay Thuần Tưởng vào trong tiệm ăn.
Thuần Tưởng thở dài một hơi, ít ra cũng không cần ở cạnh họ Tô nữa, nhưng sao hôm nay nhìn ai cũng thấy kỳ quái, tính tình Tô Mộc kỳ quặc thì cô không nói, nhưng Viên Hiểu Phong hôm nay khác thường, thật sự rất rất rất kỳ lạ a!
“Thuần Tưởng…” Viên Hiểu Phong thần bí lôi cô qua, ánh mắt có chút kỳ quái.
“Cái gì vậy?” Thuần Tưởng ngẩn người, hơi nhíu mày, có chút chột dạ đáp một tiếng.
“Chuyện đó… Cô và bác sĩ Tô…” Viên Hiểu Phong nói hơi ấp a ấp úng nhưng Thuần Tưởng hiểu, đúng, không cần nghi ngờ, chắc chắn cô ta đang hoài nghi cô và Tô Mộc có quan hệ gì đó.
“Không có gì, không phải đã nói rồi sao, Tô Mộc chỉ là hàng xóm thôi, chỉ là vừa lúc thuận đường nên đi đến, tôi biết cô muốn hỏi tôi cái gì, yên tâm yên tâm, tuyệt đối không giống như cô nghĩ!” Thuần Tưởng vừa nói vừa cưới, hiểu rõ suy nghĩ của Viên Hiểu Phong.
“Cái gì chứ, chỉ là để người ta yên tâm thôi mà.” Viên Hiểu Phong tức giận đẩy Thuần Tưởng ra, xoay người sang chỗ khác: “Được rồi, tôi đi thay quần áo, cô cũng nhanh lên một chút đi…”
Thuần Tưởng bĩu môi, thật sự không biết nên tỏ nét mặt như thế nào cho phải, thật không biết họ Tô này trừ gương mặt dễ nhìn một chút thì có chỗ nào hấp dẫn đến như vậy, chỉ có tính cách kỳ quặc thôi cô đã chịu không nổi rồi, thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào.
Len lén nhìn phía Viên Hiểu Phong bỏ đi, tâm trạng của Thuần Tưởng đột nhiên trở nên kỳ lạ, không biết phải hình dung như thế nào, chỉ hy vọng không phức tạp như cô nghĩ là được rồi.
***
Buổi tối, vì ở lại làm thêm nên Thuần Tưởng thuận lợi không cần chạm mặt với Tô Mộc nữa.
Cô khẽ thở dài, có lẽ chọn cách không đối mặt với họ Tô kỳ quặc kia thì lại thoải mái hơn.
“Dì, dì…”
Thuần Tưởng đang thong thả lắc lư về nhà, đang đi đường, đột nhiên cảm thấy ống quần bị thứ gì kéo lại, sau đó là một giọng nói yếu ớt truyền vào tai.
“Dì…”
Đó là một giọng trẻ con non nớt, Thuần Tưởng theo giọng nói cúi đầu nhìn xuống, là một đứa bé trai gầy tong teo, mặc quần áo màu trắng, cổ áo, ống tay áo đều bẩn hết, song hai tay gắt gao đan chung một chỗ, thứ trong ngực nó co rúm lại, là một chú chó lông xù.
“Không phải là dì! Là chị.” Thuần Tưởng có chút so đo, bĩu môi sửa lại.
“Vâng… chị, chị, chị giữ cái này được không?” Cậu bé đưa chú chó đến trước mặt Thuần Tưởng.
“Hửm?!” Thuần Tưởng nhíu mi, cảnh giác lui về sau một bước, đưa tay sờ sờ đầu đứa bé kia: “Bạn nhỏ, có phải không tìm được đường về nhà không? Chị dẫn em đến đồn cảnh sát nha?”
“Không phải, em muốn tìm người giữ nó.” Cậu bé vừa nghe vậy lập tức lắc đầu, đính chính lại lời nói của mình.
“Vậy không bằng chị cho em tiền, lấy tiền đi mua thức ăn cho nó đi.” Thuần Tưởng suy nghĩ một chút, móc tờ năm ngàn đưa ra trước mặt đứa bé: “Đi mua cái chân giò hun khói cho nó ăn đi.”
Đứa bé vẫn cố chấp lắc đầu: “Em không lấy tiền, chỉ cần chị nhận nuôi nó là được rồi.”
Thuần Tưởng nhún vai, bất đắc dĩ nhìn đứa bé, có lầm không? Rốt cuộc cô bị ai ếm bùa vậy? Sao ngay cả đứa bé này cũng làm phiền cô chứ?
Nhấc chân, cô định rời khỏi thì đứa bé kia lại chồm lên kéo tay áo cô: “Chị, chị, đừng đi, xin chị đấy… nó nhỏ như vậy… chị hãy chăm sóc nó đi!”
“Tại sao nhất định phải là chị? Chị không biết em, tại sao phải nuôi chó giúp em? Bạn nhỏ, đừng như vậy được không? Không được tìm rắc rối cho người lớn…” Thuần Tưởng nhíu mày, thấm thía nói.
“Chị cũng thấy nó phiền toái sao?” Vẻ mặt đứa bé đột nhiên ảm đạm, đôi mắt bồ câu mất đi thần thái vốn có, lông mi rũ xuống. “Em còn nghĩ… chị là một người tốt…”
Thuần Tưởng sửng sốt một chút, câu cuối cùng của cậu bé làm cô thấy không đành lòng.
“Giúp em nuôi nó đi, em van chị mà.” Cậu bé cắn môi, cố gắng cầu xin cô: “Thật mà, nó rất biết điều, rất nghe lời, lại ăn ít, rất hiểu tính người, rất biết trật tự…”
Nhà bên cạnh có người thích sạch sẽ, cô làm sao mà nuôi chó, huống chi… Chỉ sợ chị họ cho cô thuê nhà cũng không đồng ý. Trong thoáng chốc, Thuần Tưởng bỏ quên một chi tiết nho nhỏ, đó là không biết từ lúc nào, cô đã chú trọng đến suy nghĩ của Tô Mộc.