Chương 46: Người đẹp và xương khô*****
иgự¢ Lauren thủng một lỗ, nếu như là Nhân loại chắc chắn tim đã ngừng đập, may sao hắn là Tử thần, cho dù vết thương xem chừng rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần về đến Vực tối, không bao lâu sau sẽ khỏe mạnh bình thường.
Tạ Kiến Vi sắp xếp cho hắn xong xuôi rồi không có ý định ở lại nữa, dẫn theo bạn nhỏ xương khô nhỏ rời đi.
Suốt dọc đường hai người bước đi, có không ít Tử thần tò mò ghé mắt.
Bọn họ không phải muốn nhìn Tạ Kiến Vi, mà là quan sát người mặc áo choàng đen đang đi bên cạnh.
Tất cả đều cùng cho rằng đây là tay sai mới của Tạ Kiến Vi, vậy nên cực kỳ tò mò.
Có điều, bộ xương nhỏ giấu mình rất kỹ, nếu lộ mặt, chắc chắn sẽ không còn người nào cho rằng hắn là tay sai nữa.
Dù sao thì, ký Khế ước cần máu tươi, một bộ xương khô ngay cả thịt còn chẳng có thử hỏi lấy đâu ra máu?
Tạ Kiến Vi dẫn bộ xương khô về phòng. Căn phòng của anh được trang trí rất tinh tế: rèm cửa hoa lệ, thảm trải mềm mại, ghế lông phối gối dựa êm đềm, còn cả bộ ấm trà bắt mắt…
Tạ Kiến Vi chỉ vào ghế tựa bên cạnh, nói: “Ngồi xuống.”
Bạn nhỏ xương khô nhìn ghế dựa và gối mềm, không dám ngồi.
Tạ Kiến Vi cười nói: “௱ôЛƓ cậu không đâm hỏng được đâu.”
Bộ xương khô ngập ngừng một lúc, từ từ đi tới, ngồi xuống ghế đệm mềm mại.
Dễ thấy cảm giác này đã khiến hắn cảm thấy thoải mái, bạn nhỏ xương khô mặt không đổi sắc nhưng hoa nhỏ xung quanh lại bắt đầu nở rộ rồi.
Tạ Kiến Vi buồn cười, hỏi hắn: “Trước cậu ở đâu?”
Lục Ly xương khô viết: “Không biết.”
Tạ Kiến Vi hơi trầm ngâm, tiếp tục hỏi: “Thế tên cậu là gì?”
Bộ xương khô không viết mà trực tiếp lắc đầu.
Tạ Kiến Vi nhìn hắn, nói: “Thế để tôi đặt tên cho cậu vậy.”
Bộ xương khô vội vàng gật đầu, biên độ lớn tới mức khiến người ta lo lắng không biết hắn có làm gãy khớp xương nào trên người mình không.
“Lục Ly.” Tạ Kiến Vi nói, “Cậu có thích cái tên này không?”
Ngài xương khô nào có phân biệt được tốt hay là không tốt, chỉ cảm thấy hai tiếng được nói ra từ miệng Tạ Kiến Vi tựa như khúc nhạc, vang lên thật sự êm tai.
“Thích.” Hắn viết.
Tạ Kiến Vi giải thích cho hắn: “Ly mang hàm ý chia lìa xa cách, nhưng từ ghép Lục Ly lại có nghĩa là không bao giờ rời xa.”
Anh nói hơi rối, ngài xương khô dù chưa kịp hiểu rõ cũng vẫn gật đầu.
Tạ Kiến Vi tiếp tục: “Lục Ly còn có nghĩa là ánh sáng muôn màu.” Anh khẽ cười một chút, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bộ xương khô, “Lục Ly, cậu đó, là ánh mặt trời của tôi.”
Ngài xương khô ngồi nghiêm chỉnh, từng chữ một thấm vào tim, tựa như mật đường đang đọng lại, lục phủ ngũ tạng đã mất trong Ⱡồ₦g иgự¢ không hiểu vì lý do gì lại như có xao động, có thứ gì đó khẽ nhảy lên.
Mặt trời ư?
Anh mới đúng là mặt trời của hắn, chỉ cần một nụ cười của anh đã đủ để rọi sáng cuộc đời u ám của hắn rồi.
Nhiệm vụ trước của Tạ Kiến Vi thất bại, số điểm Tử vong trên lưỡi hái cũng bị khấu trừ tương ứng. Nhiệm vụ thành công được cộng điểm, thất bại bị trừ hao. Đương nhiên, cho dù có mất hết điểm Tử vong, Tạ Kiến Vi cũng không thể bị giáng từ Tử thần Năm sao xuống thành Tử thần Bốn sao, chẳng qua là hơi mất mặt.
Hơn nữa, rõ ràng anh đã có thể lên Sáu sao, bỗng dưng bị thụt lùi, thật khó mà vui cho nổi.
Ác ma bên cạnh Nhan Khả thật sự là Lục Ly sao?
Tạm thời, Tạ Kiến Vi không dám khẳng định, nhưng cũng không cần sốt ruột, dù có phải Lục Ly hay không, chắc chắn hắn sẽ lại đến tìm anh.
Bởi vì bánh răng của vở kịch đã bắt đầu chuyển động.
Tạ Kiến Vi đã tập thành thói quen hưởng thụ sự bình yên trước khi bão tới.
Ngài xương khô rất đáng yêu, ngây ngô, nghiêm túc nhưng lại cực kỳ thông minh.
Tạ Kiến Vi dạy hắn đủ thứ, hắn tiếp thu rất nhanh, chỉ cần một lần là hiểu.
Tạ Kiến Vi cảm thấy dường như mình đang nuôi một Lục Ly phiên bản thu nhỏ, lúc nào cũng hứng thú với thế giới xung quanh.
Bởi vì không nhớ rõ bất kỳ thứ gì, ngài xương khô trở nên rất tò mò.
Tạ Kiến Vi thích một loại quả có vỏ vàng, loại quả này có phần thịt tươi ngọt, nhưng vỏ lại rất dày, giống hệt một quả bóng sắt, không có khe hở. Hơn nữa, loại quả này còn là vật chứa ma khí, bài xích phép thuật, nếu có dùng phép để mở ra, hương vị thịt quả bên trong sẽ nhanh chóng biến đổi, trở nên thối rữa.
Có hai cách để ăn loại quả này mà không cần dùng đến phép thuật, một là tìm một vật sắc nhọn để cạy vỏ, hai là đập vỡ.
Cách trước khó ở bước tìm, muốn tìm được một vật sắc nhọn đến mức đó lại không chứa phép thuật là chuyện khá gian nan. Còn cách sau lại dễ đập vỡ của thịt quả bên trong, hương vị giảm sút, thậm chí còn tương đối khó ăn.
Nhưng đây không còn là vấn đề nữa, bởi ngài xương khô đã ở đây rồi.
Ngón tay của hắn có thể chém đứt mọi thứ cho dù là tường đồng vách sắt.
Hơn nữa, xương tay của hắn còn không chứa phép thuật, thế mới thấy, xương tay hắn sắc và cứng tới mức nào.
Hắn bóc quả nào, Tạ Kiến Vi ăn hết quả đó, cực kỳ hưởng thụ.
Thấy Tạ Kiến Vi thích ăn, ngài xương khô càng bóc hăng say, chỉ hận không thể bóc toàn bộ số quả này ở trên đời —— chỉ cần Tạ Kiến Vi muốn.
Hai người đang ngồi trong phòng ăn trái cây nói chuyện phiếm, chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tạ Kiến Vi đứng dậy, nói với Lục Ly: “Chờ tôi một lát.”
Ngài xương khô gật gật đầu.
Tạ Kiến Vi mặc áo choàng đi ra cửa, bên ngoài có một Yêu tinh tay sai đang đứng.
Nguyên thân của Yêu tinh kia là một con thỏ, đôi tai lớn, hai mắt hồng, chiếc miệng nhỏ, trời sinh đã sở hữu một gương mặt đáng yêu.
“Bẩm, đây là thứ ngài muốn ạ.”
Chủ nhân của hắn là một Tử thần Năm sao có quen biết với Tạ Kiến Vi và Lauren, hiện giờ Tạ Kiến Vi gặp khó khăn, đương nhiên sẽ nhờ cậy hắn.
Tạ Kiến Vi nói: “Cảm ơn, gửi lời hỏi thăm sức khỏe của ta tới chủ nhân ngươi.”
“Vâng,” đôi tai bé thỏ cong cong: “Nếu ngài không còn việc gì, tôi xin phép về trước.”
Tạ Kiến Vi đáp: “Được.”
Thứ trong tay có thể hướng dẫn anh cách giải trừ cấm chế trên thân thể mình.
Trước đó, Nhan Khả đã ếm một câu thần chú nào đó lên sợi dây, vậy nên sau khi bị trói, Tạ Kiến Vi không thể khôi phục phép thuật.
May là các Tử thần cũng nghiên cứu nhiều về Ác ma, biết một số phương pháp để hóa giải thần chú, vốn cách tiện nhất là hỏi Lauren, nhưng hiện giờ với tình trạng của Lauren, muốn hỏi chuyện hắn xem ra còn phải chờ lâu.
Sau khi Tạ Kiến Vi rời đi, ngài xương khô vẫn tiếp tục chăm chú bóc trái cây, ngón tay xương của hắn rất tiện dụng, hiệu suất bóc quả rất cao, chỉ sau chốc lát sau đã bóc được một “núi” quả.
Tạ Kiến Vi chưa trở lại, hắn đã bóc hết trái cây.
Ngơ ngác ngồi một lúc, bộ xương khô nhìn về phía phần quả đang cắn dở.
Đây là quả Tạ Kiến Vi lúc nãy đang ăn dở, thịt quả vàng óng sáng trong, bị cắn mất một miếng trông lại càng ngon miệng.
Trong đầu ngài xương khô chỉ toàn hình ảnh Tạ Kiến Vi đang ăn trái cây, môi anh vừa mềm vừa mịn, hơi nhạt màu, dính thêm nước trái cây khiến đôi môi ửng hồng, mỗi khi anh lơ đãng liếm môi, dáng điệu ấy của anh khiến ngài xương khô đứng ngồi không yên
Rất đẹp, rất ngọt.
Hắn không biết ngọt là như thế nào, nhưng nhìn Tạ Kiến Vi, hắn liền cảm thấy rất ngọt, ngọt đến ngứa ngáy.
Lúc vào phòng, Tạ Kiến Vi liền bắt gặp một cảnh tượng vui mắt.
Ngài xương khô cẩn thận dùng ngón tay xương bốc một quả lên, cho vào miệng.
Tạ Kiến Vi liếc mắt nhìn ra kia là quả lúc nãy mình ăn.
Hình như nghe được tiếng mở cửa, bộ xương khô hoảng hốt, nhét cả miếng trái cây vào miệng, sau đó… nó lăn xuống.
Tạ Kiến Vi bật cười thành tiếng.
Bộ xương khô xấu hổ nhìn miếng trái cây trên mặt đất, nhặt không được, không nhặt cũng chẳng xong.
Tạ Kiến Vi cười nói: “Muốn ăn à?”
Bộ xương khô cúi đầu không nói.
Tạ Kiến Vi tới sát hắn, trong mắt đều là ý cười, giọng cũng trầm xuống: “Hay phải nói là … Cậu muốn hôn tôi?”
Bộ xương khô vội vã ngẩng đầu lên, đáng tiếc chỗ đôi mắt chỉ là một đen, nếu không nhất định sẽ thấy được sự khẩn trương trong đó.
Tạ Kiến Vi chạm tay lên gò má của hắn, nghiêm túc nhìn.
Lục Ly không dám động đậy cũng không dám đối diện cùng anh.
Tầm mắt Tạ Kiến Vi rơi xuống miệng hắn.
Không có da thịt, chỉ còn lại phần răng.
Tạ Kiến Vi nhẹ nhàng tới gần hắn, dịu dàng đặt môi lên hàm răng của hắn, hỏi: “Thích không?”
Bộ xương khô thích muốn ૮ɦếƭ đi được.
Hắn định gật đầu nhưng lại sợ ᴆụng vào Tạ Kiến Vi, muốn viết chữ, nhưng lại không chạm được tới bảng viết, vì thế đành điều khiển không khí xung quanh mình, piu piu piu một loạt bong bóng bay lên xung quanh.
Tạ Kiến Vi bị hắn chọc cười: “A Ly, cậu rất đáng yêu!”
Bong bóng nhỏ lập tức biến thành màu hồng phấn.
Tạ Kiến Vi ngàn lần cũng không nghĩ được có ngày bé xương khô này lại trêu người đến thế. Chịu thôi, đây là Lục Ly, anh yêu hắn, hắn cũng yêu anh, vì thế mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ.
Nhan Kha cũng không thể nào nghĩ tới, ngài Nguyên soái lại biến thành như vậy, đôi chồng chồng này thi nhau ném xương chó vào mặt người nhìn, nói thật, trừ bỏ gâu gâu chấp nhận anh còn biết làm gì nữa đây?
Giải trừ lời nguyền cần vài nguyên liệu, cũng cần có người thực hiện phép thuật.
Nguyên liệu cần, Tạ Kiến Vi đã có trong kho; người thi triển phép thuật hiển nhiên là ngài xương khô.
Sau một hai ngày, Tạ Kiến Vi đã chuẩn bị đủ nguyên liệu, dựa theo phương thức ghi trên tài liệu, anh bỏ từng nguyên liệu theo thứ tự vào đun nóng rồi đem đổ tất cả vào bồn tắm.
Lời nguyền bao phủ khắp cả người, vì thế nên anh bắt buộc phải tiếp xúc các nguyên liệu.
Chuẩn bị xong xuôi, Tạ Kiến Vi lại hỏi bạn nhỏ xương khô: “Sao rồi? Có chắc sẽ thi triển thành công không?”
Về mặt lý thuyết, mọi phép thuật đều cần niệm chú, nhưng năng lực của bạn nhỏ xương khô lại rất nghịch thiên… Ai cha, cũng có thể vì tự cho mình bàn tay vàng quá to, không những chẳng cần niệm chú mà xác xuất thành công còn lên tới trăm phần trăm.
Bạn nhỏ xương khô vô cùng nghiêm túc mà gật gật đầu, ý chỉ không thành vấn đề!
Tạ Kiến Vi bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo.
Anh mặc quần áo tối màu, bao trùm kín mít, hiện giờ phải cởi từng nút thắt và cúc, quả thực hơi rắc rối.
Hơn nữa, trang phục trong giấc mơ này rất rườm rà, cởi xong cúc lại còn cần tháo thắt lưng, loay hoay nửa ngày mới cởi xong áo.
Lúc anh định ૮ởเ φµầɳ, lại phát hiện bạn nhỏ xương khô đối diện sắp ngộp kín trong làn bong bóng hồng.
Tạ Kiến Vi buồn cười nhìn về phía hắn: “Sao thế?”
Bạn nhỏ xương khô giơ bảng, viết chữ lên: “Thật trắng.”
Nước da láng mịn, mái tóc dài màu bạc, cực kỳ cân xứng với ngũ quan tinh xảo, người đàn ông trước mắt đẹp tới mức không thuộc về thế giới này.
Thật ra, ngài xương khô rất ghét màu trắng, bởi vì hắn luôn cảm thấy bản thân đã quá “trắng” rồi, nhưng khác hẳn với sự nhợt nhạt của hắn, làn da trắng của Tạ Kiến Vi nõn nà mềm mịn, tựa như dòng sữa chảy dưới ánh mặt trời, khiến người ta khó nhịn không bước lên chạm thử một chút.
Mắt Tạ Kiến Vi sáng lên, hỏi hắn: “Muốn sờ một chút không?”
Bạn nhỏ xương khô khẩn trương tới mức phát ra tiếng cót két.
Tạ Kiến Vi đi về phía hắn: “Nào, sờ thử một chút xem sao.”
Anh cứ vô tư bước tới mà không mặc gì trên người: cái cổ thon dài, xương quai xanh khêu gợi, đường cong Ⱡồ₦g иgự¢ duyên dáng còn điểm xuyết hai đóa hoa anh đào khiến miệng lưỡi người nhìn khô nóng.
Bạn nhỏ xương khô vươn tay, run rẩy tiến sát gần anh, khi gần chạm tới lại đột ngột rụt về.
Tạ Kiến Vi nắm lấy tay hắn, đặt lên người mình.
Cảm xúc ấm áp mịn màng sắp thiêu ngài xương khô thành tro!
Giọng Tạ Kiến Vi đầy lưu luyến: “Cảm giác thế nào?”
Bạn nhỏ xương khô: “…”
Tạ Kiến Vi cầm tay hắn lắc lắc: “Giống cậu nghĩ không?”
Tay kia của ngài xương khô đưa ra viết chữ lên bảng: “Cảm ơn.”
Tạ Kiến Vi cười nói: “Sao mà phải cảm ơn? Nếu cậu thích, về sao ngày nào cũng có thể sờ.”
Bảng viết chữ nhanh chóng đổi thành: “Thích!”
Dấu chấm than to đặc biệt đã đủ chứng minh sự kích động của hắn.
Tạ Kiến Vi cười mập mờ: “Cậu còn có thể hôn hôn một chút.”
Nhan Kha nhịn không được nhắc nhở ngài Quân sư: “Hmm … Boss, cậu mà cứ tiếp tục trêu nữa, ngài xương khô sẽ nổ thành pháo hoa mất thôi.”
Trên thực tế, bong bóng phía sau lưng hắn đã sắp biến thành cầu vồng.
Tạ Kiến Vi thật sự không nhịn được, nâng mặt hắn rồi hôn lên: “Trước tiên phải phá bỏ lời nguyền đã.”
Phá bỏ lời nguyền trước? Phá bỏ xong thì sao?
Hắn có thể hôn anh ư? Từng nơi từng nơi, bắt đầu từ trán, rồi đến đôi mắt sáng, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi mê người và cơ thể xinh đẹp tuyệt mỹ này sao?
Nghĩ đến đây, bạn nhỏ xương khô cảm thấy sức mạnh trong người mình dâng trào như biển rộng, hắn… hắn bây giờ có thể phá bỏ một vạn lời nguyền ấy chứ!
Tất cả mọi việc đều diễn ra thuận lợi, đợi đến khi Tạ Kiến Vi bước ra khỏi bồn tắm, sức mạnh của anh đã khôi phục.
Ngài xương khô nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ.
Tạ Kiến Vi nắm lấy tay hắn, nói: “Đi, đi vào phòng.”
Ngài xương khô gần như bay theo anh vào phòng.
Thật ra, bọn họ cũng không làm được gì, cơ thể đã biến thành như vậy, ngay cả hôn môi bình thường đã khó.
Nhưng cũng bởi biến thành như vậy, mới khiến cho những va chạm bình thường trở nên quý giá.
Thân thể xương khô vốn không có da thịt, theo lý thuyết, hẳn cũng không có xúc giác, nhưng Lục Ly vẫn có thể cảm nhận được, cảm nhận được khi chạm da vào làn da tuyệt mỹ sẽ ra sao, cảm nhận được nhiệt độ cháy bỏng, cũng cảm nhận được hương vị khiến lòng người ngây ngất của đối phương.
Đây không phải cảm giác đến từ da thịt, đây là cảm giác xuất phát từ linh hồn.
Càng nhạy bén, càng lưu luyến, càng thêm cố chấp.
Buổi tối, bạn nhỏ xương khô định ra ngoài, Tạ Kiến Vi nói: “Ở lại đi.”
Bạn nhỏ xương khô đứng thẳng đơ vì khẩn trương.
Tạ Kiến Vi vỗ vỗ bên giường, nói: “Ngủ cùng tôi đi.”
Bạn nhỏ xương khô lại viết lên bảng chữ: “Buổi tối dựa vào tôi sẽ lạnh lắm, hơn nữa tôi còn như thế này …”
“Trời nóng thế, ôm cậu càng mát.” Tạ Kiến Vi không hề trốn tránh mà nhìn hắn, mỉm cười, nói, “Cậu như vậy thì sao? Tôi thấy tốt lắm.”
Tốt lắm… Tốt lắm… Tốt lắm, cậu ấy cảm thấy rất tốt!
Trước giờ có ai từng chứng kiến cảnh tượng sung sướng tới mức lòng nở đầy hoa chưa? Hôm nay, Tạ Kiến Vi đã may mắn thấy được.
“Mau tới đây, tôi muốn đi ngủ.” Tạ Kiến Vi thúc giục.
Bạn nhỏ xương khô bước lên giường của anh, nhưng vẫn choàng một lớp quần áo thật dày.
Tạ Kiến Vi cũng không làm khó hắn, dựa sát vào nhau hắn, an ổn ngủ.
Giấy vốn chẳng gói được lửa, trên đời không có bức tường nào kín không kẽ hở.
Việc Tạ Kiến Vi mang theo một bộ xương khô bên mình rất nhanh đã lan ra cả Thế giới Trung gian.
Dẫn theo một bộ xương khô không phải chuyện lớn, tuy không thể ký khế ước, nhưng vẫn có thể thu phục loại sinh vật bất tử này để tùy ý sai bảo.
Nhưng kể cả có coi bộ xương khô như tay sai cũng chắc chắn không ai hành động như Tạ Kiến Vi: cùng ăn cùng ngủ với một bộ xương.
Tuy rằng Tử thần sẽ không sợ xương cốt đầu lâu, nhưng gần gũi với thứ bất tử ấy là kiểu khỉ gì?
Đây là sở thích kỳ quái gì chứ?
Cũng may các Tử thần không có tính tò mò, khả năng buôn chuyện không cao, bằng không hành động này của Tạ Kiến Vi chắc chắn sẽ lên báo với tiêu đề sở thích biến thái của Tử thần Năm sao …
Tuy không lên đầu báo, nhưng cũng đủ gây náo loạn trong phạm vi nhỏ.
Sau khi Lauren ra khỏi Vực tối, tay sai của hắn vội vàng tới báo cho chủ nhân của mình hành động kỳ lạ của Tạ Kiến Vi.
Lauren mang máng có chút ấn tượng, hắn nhớ đúng là có một bộ xương khô tới cứu bọn họ, vậy nên hắn cũng không coi đó là chuyện to tát, chỉ nói: “Là ân nhân cứu mạng, ta cũng nên cám ơn hắn cho phải mới được. Nhắc mới nhớ … Cảm ơn một bộ xương thì nên làm thế nào nhỉ?”
Việc này cũng hơi khó, Lauren nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình vẫn nên ghé qua thăm một chút, cho dù bộ xương khô có thích gì, vẫn nên nói lời cảm ơn mới hợp lễ nghi.
Nào ngờ vừa tới chỗ ở của Tạ Kiến Vi, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sửng sốt.
Lời nói của tay sai Yêu tinh còn văng vẳng trong đầu hắn: “Việc này … ngài Kiến Vi đối xử với ngài xương khô tốt lắm, rất tốt, cực kỳ tốt …”
Lúc này Lauren đã hiểu, tốt tới mức hôn luôn rồi!
Tạ Kiến Vi nhíu mày nhìn hắn: “Vào nhà không gõ cửa, có chút lễ phép nào không thế?”
Lauren đáp: “Cậu cũng đâu đóng cửa!”
Tạ Kiến Vi nói: “A, vừa về, quên mất.”
Lauren không muốn anh chuyển đề tài, hắn nhìn bộ xương khô, lại nhìn Tạ Kiến Vi, nghĩ lại cảnh tượng kỳ dị mỹ nhân hôn xương cốt ban nãy, không nhịn được mà mở miệng: “Các … Các cậu xảy ra chuyện gì?”
Tạ Kiến Vi giới thiệu cho hắn: “Đây là Lục Ly.” Rồi lại quay sang nói với bạn nhỏ xương khô, “Đây là Lauren, cũng là Tử thần.”
Bạn nhỏ xương khô giơ bảng viết chữ lên: “Chào anh.”
Lauren ngẩn người, sau đó hoảng hốt kêu lên: “Lục Ly??”
Tạ Kiến Vi cố ý lườm Lauren, nói: “Sao?”
Quả nhiên Lauren hét lớn: “Hắn là Lục Ly?”
Tạ Kiến Vi không muốn để bạn nhỏ xương khô nghe được mấy lời này, liền nói với Lauren: “Tôi chuẩn bị mấy thứ nguyên liệu cho cậu, trước phải giải lời nguyền đã.”
Nói rồi anh kéo Lauren ra ngoài.
Hiện giờ, Lauren không có phép thuật nên không chống cự được, tuy bị kéo đi ra ngoài, nhưng miệng hắn vẫn không ngừng: “Tôi bảo này, có phải cậu bị bệnh không, tìm một bộ xương khô rồi coi hắn là Lục Ly? Có phải cậu đã trúng độc của Lục Ly rồi không?”
Nhan Kha: “Ai cha, Thượng tướng Lauren ơi, anh đã tìm ra chân tướng rồi đó.”