Chương 58: Lớp học tạo hoa thử nghiệmCòn bốn ngày là tới Lễ hội Sáng tạo, Chiêm Hỉ học được ba mẫu hoa – Linh Lan, Cẩm Tú Cầu và Hoa Hồng Nụ. Còn cả Hoa Lan trước đó, Lạc Tĩnh Ngữ cho rằng như thế đã đủ.
Trước khi ra trận, Chiêm Hỉ muốn kiểm nghiệm thành quả một chút, cô gọi điện cho La Hân Nhiên và Bì Hà, nhờ hai người chưa từng làm hoa giả để mở lớp thử nghiệm.
Vỏ Tôm này, đàn ông nam tính mạnh mẽ là thế, lúc đi tới nhà Lạc Tĩnh Ngữ thì chân tay lóng ngóng, vừa biết mình phải làm thủ công liền toàn lực chống cự, liên tục nói: "Tôi không làm đâu! Để La Hân Nhiên làm là được, người thô thiển như tôi sẽ không làm ra gì đâu!"
Chiêm Hỉ thành thật nói: "Thật ra, lúc thể nghiệm tạo hoa 99% là phụ nữ, nhưng tôi và Tiểu Ngư cảm thấy nếu anh có thể học được, vậy thì ai cũng sẽ học được. Anh giúp chúng tôi làm chuột bạch đi, làm xong rồi ăn cơm ở đây. Tiểu Ngư đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, còn có cua Hoàng Đế đấy!"
Bì Hà nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đang chuẩn bị các vật dụng trong tiết học, khi nhìn thấy ánh mắt của anh liền mỉm cười, nói bằng thủ ngữ.
Chiêm Hỉ phiên dịch: "Tiểu Ngư nói rất đơn giản, đừng lo lắng, hy vọng anh có thể tĩnh tâm để thể nghiệm một chút, khi làm ra một đóa hoa sẽ có cảm giác thành tựu. Hoa giả cũng giống như ca hát vậy, đều là hình thức truyền tải nghệ thuật, không phân biệt nam nữ, anh đừng tư duy theo hướng của người bình thường chứ."
Bì Hà méo miệng: "Chiêm Hỉ Nhi đừng lừa tôi, Tiểu Ngư chỉ làm mấy động tác, làm gì nói nhiều như thế?"
Chiêm Hỉ bật cười: "Đúng là câu đầu tiên là anh ấy nói, còn lại tôi bổ sung thêm! Nhờ anh đấy, làm ơn."
La Hân Nhiên đẩy khuỵu tay vào người Bì Hà: "Nói nhảm nhiều thế. Làm đi rồi biết, đây là lần đầu tiên Tiểu Ngư mở triển lãm, giúp đỡ một chút đi? Lần đầu anh lên sân khấu hát còn đi tìm đám bạn nhờ đến cổ vũ đấy!"
"..." Bì Hà thỏa hiệp, "Được rồi, tôi làm là được, không đẹp đừng cười tôi đấy! Nếu không tôi trở mặt!"
Lớp học mô phỏng trải nghiệm tạo hoa được bắt đầu.
Lạc Tĩnh Ngữ tạo một khoảng trống ở bàn làm việc, anh ngồi ở một bên, La Hân Nhiên và Bì Hà ngồi đối diện, Chiêm Hỉ đứng bên cạnh bọn họ.
La Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu không ngồi sao?"
"Tớ tiếp khách nên không thể ngồi." Chiêm Hỉ cười hì hì, "Đến lúc đó tớ không chỉ giúp đỡ khách đến quầy, còn phải chú ý đến những người qua đường, khá bận rộn!"
"Vất vả, vất vả rồi." La Hân Nhiên hỏi Lạc Tĩnh Ngữ, "Thầy Tiểu Ngư, Hỉ Nhi chúng ta chuyên nghiệp như thế, anh có phát tiền lương không đấy?"
Lạc Tĩnh Ngữ đọc khẩu hình miệng của cô liền ngây ngốc, đúng là anh chưa suy xét đến vấn đề này. Nửa tháng nay Hoan Hoan chưa từng nghỉ ngơi ngày nào, còn mệt hơn cả đi làm, anh chỉ lo cơm nước cho cô, những việc khác cũng không để ý, cô đang làm không công cho mình.
Chung Bằng và Mạc Dương giúp anh còn lấy tiền công hằng ngày nữa.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Chiêm Hỉ đầy áy náy, cô vẫn chưa nhận ra được vấn đề, Chiêm Hỉ cười lớn: "Không cần phiền phức thế! Nhanh bắt đầu thôi, tớ cũng phải tính giờ, một khóa cần nhiều nhất là hai tiếng. Chúng ta đừng kéo dài thời gian, khách hàng khác cũng muốn làm mấy mẫu mà."
Cuối cùng ba người không còn nói nhảm nữa, Lạc Tĩnh Ngữ đưa tài liệu và dụng cụ cho hai người, anh cầm lấy một chùm Linh Lan màu trắng, đóa hoa tựa như những bóng đèn nhỏ.
Chiêm Hỉ nói: "Chào buổi chiều, hai vị. Tôi là trợ giảng Tiểu Chiêm, tôi sẽ cùng thầy Lạc giảng cách làm hoa giả. Hôm nay mẫu hoa là Linh Lan, cái hai vị nhìn thấy là thành phẩm, cực kỳ dễ thương đúng không?"
Bì Hà: "Dễ thương cái rắm."
La Hân Nhiên đạp anh ta một cái, Bì Hà hét lên, trưng bộ mặt thúi ra. La Hân Nhiên nghiêng đầu nhìn anh ta đầy thắc mắc.
Anh quay sang Chiêm Hỉ, cô đã nói xong. Lạc Tĩnh Ngữ liền cầm lấy mảnh vải đã cắt thành phiến hoa và lá đưa cho La Hân Nhiên và Bì Hà thực hành.
Cùng lúc đó Chiêm Hỉ mở miệng: "Hoa Linh Lan cần dùng vải dệt poplin, còn phiến lá và nhành hoa sẽ dùng vải sa tanh 520. Hai người hãy nhìn trên tay mình, hình dạng và chất liệu có sự khác biệt."
Bì Hà nhìn các mảnh vải đủ màu sắc trong tay, dấu chấm hỏi màu đen hiện đầy trên mặt.
Lạc Tĩnh Ngữ cầm lấy bay uốn, Chiêm Hỉ nói: "Thầy Lạc đang cho mọi người xem bay uốn, đây là dụng cụ quan trọng nhất để tạo hoa. Có rất nhiều loại, Linh Lan dùng bay uốn trũng hơn để tạo nếp cho phiến lá, có thể làm tạo nên gân lá."
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào thuốc màu trước mặt, Chiêm Hỉ nói: "Thật ra vật liệu và dụng cụ rất đơn giản, bây giờ tôi sẽ bắt đầu bài học ngày hôm nay, thầy Lạc đã chuẩn bị mẫu hoa và lá cho các bạn, chúng ta bắt đầu bước đầu tiên, chính là pha màu và nhuộm màu. Thầy Lạc sẽ pha màu lá trước..."
La Hân Nhiên dõi theo từng động tác của Lạc Tĩnh Ngữ, giọng nói trong trẻo của Chiêm Hỉ văng vẳng bên tai. Lạc Tĩnh Ngữ rất bình tĩnh, sắp xếp mọi thứ rất ngăn nắp, khi pha màu, Chiêm Hỉ nói rất kỹ cần đổ bao nhiêu màu và thêm bao nhiêu nước khi anh làm công đoạn này, không khiến mọi người cảm thấy gấp gáp loạn chân loạn tay.
Vỏ Tôm vốn nghĩ mình sẽ không theo được, nhưng anh ta thấy Lạc Tĩnh Ngữ làm từng bước rất tỉ mỉ, cũng nhìn chằm chằm vào động tác của Tiểu Ngư, nếu khó khăn chỉ cần đưa tay bảo tạm dừng, Chiêm Hỉ sẽ nói lại cho anh ta nghe, đúng lúc sửa lỗi.
Bì Hà lén theo dõi động tác của La Hân Nhiên, như thể đang quan sát xem bạn học của mình đang làm thế nào. La Hân Nhiên đã cầm cọ lên, Vỏ Tôm không muốn bị tụt lại phía sau, cầm cọ lên để nhuộm màu cho những cánh hoa.
Cánh hoa bị nhuộm sai màu, Lạc Tĩnh Ngữ cũng đã chuẩn bị vật liệu có sẵn, để mọi người có cơ hội nhuộm lại.
Mùa hè nóng nực, khoảng hơn 20 phút vải nhuộm đã khô. Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ đã bàn bạc, sẽ không cho khách mời ra ngoài vào thời điểm này, cô có thể kể cho họ nghe về sự phát triển, thể loại và ứng dụng của hoa giả trong cuộc sống, dù chỉ là trò chuyện hỏi đáp cũng được.
Chiêm Hỉ sẽ phải lặp lại những lời giới thiệu này trong nhiều ngày, còn phải cố gắng nói một cách sinh động và thú vị nhất có thể. Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ cũng sẽ không nhàn rỗi, anh sẽ bày ra một số bán thành phẩm để uốn cho khách xem.
Nếu đây là một bộ phim tài liệu, Lạc Tĩnh Ngữ chính là hình ảnh, còn Chiêm Hỉ là người Ⱡồ₦g tiếng.
Khi đến công đoạn uốn nóng, Chiêm Hỉ hơi lo lắng, liên tục xác nhận vấn đề an toàn với hai người họ.
Linh Lan là một loại hoa rất cơ bản, Lạc Tĩnh Ngữ làm vừa chậm vừa rất cẩn thận, cố gắng làm cho mọi động tác của mình thật rõ ràng cho hai người trải nghiệm. Kỹ năng uốn nóng được Chiêm Hỉ giải thích bằng miệng, Vỏ Tôm rất chuyên tâm theo dõi, thỉnh thoảng lại kêu đủ loại từ "Fuck! Fuck!", "Ồ, còn có thể nắn ra gân lá sao?", "Cái này khó quá, chắc chắn tôi không thể làm được!"
Chiêm Hỉ an ủi: "Không khó đâu, cứ thử thì sẽ biết, chỉ cần kiên nhẫn là được."
Bì Hà bất đắc dĩ cầm bay uốn lên, một bên vụng về uốn nắn, một bên chửi rủa.
Anh ta cúi đầu, Lạc Tĩnh Ngữ không thể nhìn thấy khẩu hình miệng của anh, sự chú ý của anh ta chỉ dừng tại động tác của anh và La Hân Nhiên. Chiêm Hỉ vẫn luôn nhẹ nhàng động viên Vỏ Tôm, còn La Hân Nhiên không thể chịu đựng được, cô kêu lên: "Vỏ Tôm, anh im đi được không? Trông anh có giống đàn ông không? Thật khó chịu!"
Vỏ Tôm câm miệng, không hiểu tại sao khi làm thủ công mình lại chẳng giống một người đàn ông chứ? Một người đàn ông như Lạc Tĩnh Ngữ mới khác loài chứ!
Nếu nói anh giống phụ nữ, cũng hoàn toàn không đúng. Khi anh dùng nhíp kẹp một cánh hoa nhỏ như vậy, và cầm bay uốn cánh hoa, thật sự rất đẹp trai!
Vỏ Tôm bình tĩnh lại, theo nhịp điệu của Lạc Tĩnh Ngữ, vất vả uốn nắn những bông hoa và chiếc lá.
Cuối cùng là lắp ráp, đối với Vỏ Tôm điều này rất khó, vì cần phải dùng keo để dán.
Đối với nhóm người tay tàn phế thực sự rất khó! Chiêm Hỉ đứng cạnh Bì Hà, kiên nhẫn nói phương pháp kết dính lại với nhau, nếu vẫn không làm được, cô sẽ giúp.
Vỏ Tôm nhìn những ngón tay khéo léo của Lạc Tĩnh Ngữ, cảm thấy hình như hai bàn tay của mình là giả rồi.
Dưới sự hợp tác ăn ý của Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ, trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, La Hân Nhiên và Vỏ Tôm, hai tân binh đã làm xong một đóa hoa Linh Lan, mức độ hoàn thiện thực sự không tệ lắm.
"A ha ha ha ha ha ha! Tôi phải đăng lên vòng bạn bè!" Vỏ Tôm quét sạch sự suy sụp trước đây, lúc này anh ta cảm thấy rất tự hào. Anh ta chụp rất nhiều tấm hình Linh Lan của mình ở mọi góc độ, đăng lên vòng bạn bè, còn thêm một bức ảnh chụp Lạc Tĩnh Ngữ đang cúi đầu làm việc.
Tóc mái rũ xuống che nửa khuôn mặt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, gương mặt thon gầy trắng nõn. Vỏ Tôm viết status kèm theo:
[Tác phẩm hoa giả đầu tiên trong đời! Hoàn toàn làm bằng tay! Ha ha ha, hãy nói thật trâu bò đi!]
Nhanh chóng có mấy bình luận và lượt thích xuất hiện, có người khen ngợi có người đùa giỡn, còn có người hỏi làm ở đầu, phần lớn chính là hỏi anh trai trong hình là ai? Nhìn thật đẹp trai!
Vỏ Tôm đồng loạt trả lời:
[Ngày 17-19/7, tại Lễ hội Sáng tạo Tiền Đường, vị trí gian hàng số 57, mời theo dõi: Nghệ thuật tạo hoa Cá Vui Mừng! Chào mừng tới lớp trải nghiệm tạo hoa của thầy Lạc!
P/s: Rõ ràng thầy Lạc có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, nhưng vẫn nhất định phải dựa vào tài năng! Tôi chỉ có thể ngậm ngùi nói với mọi người, người này là chậu đã có bông, nhớ đấy!]
Buổi tối, Lạc Tĩnh Ngữ xuống bếp nấu ăn cảm ơn La Hân Nhiên và Vỏ Tôm, trong đó có món miến cua Hoàng Đế tỏi phi ngon cực kỳ, lần đầu tiên La Hân Nhiên thấy được có người làm được món cua hoàng đế ngon như thế.
Trước đây ấn tượng của La Hân Nhiên đối với Lạc Tĩnh Ngữ là "tính cách tốt", qua một khóa trải nghiệm, còn ăn một bàn ăn lớn của anh, lần này cô đã phục sát đất.
Cô nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đang kiên nhẫn bóc vỏ cua cho Chiêm Hỉ, rồi quay sang bạn trai đang vùi đầu vào ăn, thở dài một hơi.
Đều là đàn ông, sao khác biệt lớn như thế?
***
Trước khai mạc Lễ hội Sáng tạo hai ngày, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ theo chỉ định đến bày gian hàng.
Anh không nhờ thêm người giúp, chỉ có một chỗ khoảng 3m vuông, Chiêm Hỉ tin rằng dựa vào năng lực của anh có thể làm được.
Do anh đăng ký muộn nên vị trí 67 nằm ở gần cuối đường, Chiêm Hỉ tự an ủi, nơi ít người cũng không sao, khóa trải nghiệm sẽ có hiệu quả và chất lượng tốt hơn.
Cô và Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu cùng nhau lắp đặt các vật liệu khác nhau, hai người họ cũng mang một màn hình vào gian hàng. Lạc Tĩnh Ngữ sợ Chiêm Hỉ quá mệt mỏi, luôn muốn cô nghỉ ngơi, Chiêm Hỉ từ chối, nói mình không yếu ớt như vậy, không ngại vất vả đâu.
Xung quanh cũng có nhiều gian hàng đang lắp đặt, có người chú ý tới Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ nói bằng thủ ngữ, hơi giật mình.
Một cô gái tóc ngắn đứng nhìn gian hàng của họ nửa ngày, tò mò hỏi Chiêm Hỉ: "Hai người làm gì thế?"
"Hoa dập nóng." Chiêm Hỉ buộc tóc đuôi ngựa, lau mồ hôi trên trán, cô cười trả lời, "Là một loại công nghệ tạo hoa thuần thủ công, nhìn xem, đóa hoa sen đó làm bằng bay uốn nóng đấy."
Cô chỉ vào món đồ trang trí Lạc Tĩnh Ngữ đang chỉnh sửa, trong đó còn có ngó sen và lá sen. Cô gái tóc ngắn ngạc nhiên nói: "Wow! Đẹp thật đó! Giống thật quá."
Cô hỏi Chiêm Hỉ, "Cô làm sao?"
Chiêm Hỉ bật cười: "Không phải, là bạn trai tôi làm." Cô chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ, ánh mắt đầy kiêu ngạo, "Những bông hoa cô thấy đều là anh ấy làm, thuần thủ công, uốn nóng từng mảnh vải đấy!"
Cô gái tóc ngắn càng thêm kinh ngạc: "Trời ạ! Bạn trai của cô thật giỏi. Tôi làm nghề thêu, hầu như tất cả người trong ngành này đều là phụ nữ."
Hai người hẹn nhau đến gian hàng của nhau chơi sau khi mở triển lãm, trước khi rời đi, cô gái tóc ngắn hỏi Chiêm Hỉ: "Bạn trai cô... không nghe thấy à?"
"Đúng vậy, anh ấy không nghe thấy." Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đang bận rộn, phía trước áo phông xám đã ướt đẫm rồi, Chiêm Hỉ bật cười, "Nhưng anh ấy thực sự rất giỏi, sau khi mở triển lãm cô sẽ biết."
Lạc Tĩnh Ngữ thỉnh thoảng liếc nhìn Chiêm Hỉ. Cô đã tiến vào trạng thái làm việc, vì thỉnh thoảng mọi người sẽ đến hỏi gian hàng của bọn họ là gì.
Đó đều là những người làm thủ công từ mọi tầng lớp xã hội. Có một số ngành thậm chí Lạc Tĩnh Ngữ còn không biết, nhưng Chiêm Hỉ rất nhiệt tình trò chuyện với bọn họ, mời theo dõi Weibo và tài khoản chính thức của họ.
Mã QR được Lạc Tĩnh Ngữ thiết kế thành hình bông hoa, được in ra treo bên hông quầy, hòa hợp với phong cách của cả gian hàng.
Lạc Tĩnh Ngữ bất giác nhận ra, nếu Hoan Hoan không giúp an, lúc này có phải anh đang làm việc ở đây một mình không? Mặc dù đám người chị Thiệu nói muốn giúp anh, nhưng không thể giúp anh thiết lập triển lãm. Bên cạnh đó, bọn họ đến đây để tham quan Lễ hội Sáng tạo, phải dành nhiều thời gian để dạo quanh và chơi đùa, còn anh phải ở lại gian hàng một thời gian dài.
Một người không thể nghe hoặc nói, ngồi một mình trong phòng triển lãm đông đúc, bảo vệ gian hàng nhỏ của mình, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ cần nghĩ cũng biết chắc hẳn sẽ rất khó khăn.
Không biết thế nào mà lúc trước anh có đâu tự tin, mình có thể giải quyết tất cả những chuyện này một mình.
May mắn thay, bây giờ có Hoan Hoan.
Lạc Tĩnh Ngữ lần đầu tiên cảm giác được có có người đang kề vai sát cánh cùng mình.
Bọn họ không lấn lướt nhau, không khống chế nhau, không chỉ tay vào mặt nhau, anh và Chiêm Hỉ thực sự có thể yên tâm giao tất cả cho đối phương, chỉ cần lo phần trách nhiệm của chính mình là được rồi.
Ngày đầu tiên lắp đặt triển lãm sắp kết thúc, buổi tối Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ đã hoàn thành công việc, nhìn đồng hồ, xem ra vẫn còn thời gian nên không vội ăn, thay vào đó bọn họ nắm tay đi dạo quanh các gian hàng triển lãm như những người làm thủ công khác, nhìn xem các gian hàng khác đang làm gì.
Các gian hàng của các phiên chợ thủ công có lớn có nhỏ, người triển lãm cũng có nhiều có ít. Sau khi đi dạo một vòng, Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy rất may mắn, anh đã lắng nghe ý kiến của Hoan Hoan, thiết kế chủ đề gian hàng rất trang trọng. Theo giả thiết một cái bàn và một cái ghế lúc trước của anh, nếu ngồi vào đó, nhất định có thể trở thành gian hàng tồi tàn nhất trong khu vực, đúng như Chiêm Hỉ nói, tựa như một người tạo đồ chơi bằng đường vậy.
Trong các gian hàng khác, một số người làm đồ gỗ, một số làm hương liệu ACCA, một số làm đồ thuộc da thực vật, cũng như đồ gốm, trang sức epoxy, cắm hoa, nướng bánh, bánh kẹo mềm, tranh pha lê, tranh sơn dầu, thêu thùa may vá, thêu kiểu Pháp, dệt len đan lát, làm giấy cổ, chạm khắc gỗ...
Muôn màu đa dạng như thế, Chiêm Hỉ cảm thấy mắt mình xem mãi không hết.
Có rất nhiều ngành nghề thủ công, mọi thứ đều có người thích một số người giỏi, cũng có một số người dùng nó để kiếm sống quanh năm. Trong thế giới sống nhanh này, công nghệ cao luôn thay đổi hằng ngyaf, vẫn còn một nhóm người có thể chịu đựng sự cô đơn, chỉ tập trung vào một công việc thủ công của riêng họ, thành công hay thất bại cũng không muốn từ bỏ. Khi Chiêm Hỉ nói về những thứ yêu thích, tất cả ánh mắt của họ đều lóe lên.
Trên lối đi chính, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ nhìn thấy một gian hàng, hai người đồng thời dừng lại, tròn mắt kinh ngạc.
Gian hàng này không nhỏ, lớn gấp ba lần gian hàng của Lạc Tĩnh Ngữ, chỉ mới bài trí một nửa, có thể thấy rõ phong cách.
Đứng trước gian hàng, Chiêm Hỉ có cảm giác như Alice rơi xuống hố thỏ*, bởi vì trong ánh mắt của cô đều là nhưng đóa hoa rực rỡ, lộng lẫy và xa hoa!
(Ji: Hẳn ai cũng biết Alice in Wonderland nhỉ =)))
Đa phần là những chùm hoa hồng nở rộ, màu sắc đa dạng, vô cùng bắt mắt.
Hầu như tất cả mọi người đi ngang qua gian hàng này đều sẽ thốt lên: "Chà! Những bông hoa này thật đẹp!"
Nghe những lời khen ngợi như vậy, chủ nhân của gian hàng sẽ quay lại mỉm cười.
Nụ cười của cô đẹp đến mê hồn, tựa như những bông hoa trên gian hàng của cô, Chiêm Hỉ từ xa nhìn thấy, đột nhiên ánh mắt của người đó cũng nhìn tới, không chút che đậy đối diện với ánh mắt của Chiêm Hỉ.
Đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp với hai mái tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc chiếc váy đen hơi hướng phong cách phục cổ, gương mặt xa lạ, Chiêm Hỉ chưa từng nhìn thấy cô ấy.
Đôi mắt của cô rất lạ lùng, không thù địch hay khiêu khích mà giống như... khoe khoang hơn?
Chiêm Hỉ chợt nhận ra cô gái này không phải nhắm vào mình, thật ra cô ấy đang nhắm vào Tiểu Ngư!
Lúc này, Lạc Tĩnh Ngữ kéo tay Chiêm Hỉ, hai người cùng nhau rời đi.
Cô gái đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của bọn họ khi rời đi.
Sau khi đến nơi có không thấy được gian hàng đó nữa, Chiêm Hỉ quay sang nhìn, phát hiện sắc mặt của anh không tốt cho lắm.
Chiêm Hỉ hỏi anh bằng thủ ngữ: [Tiểu Ngư, đó là hoa dập nóng sao?]
[Đúng vậy.] Lạc Tĩnh Ngữ dùng thủ ngữ trả lời cô, [Là hoa dập nóng.]
Chiêm Hỉ nghĩ ngợi, khua tay nói: [Không quá giống cái anh làm.]
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn ánh mắt hoang mang của cô, hỏi: [Em cảm thấy đẹp không? Nói thật.]
Chiêm Hỉ nhẹ gật đầu.
Thật sự rất đẹp, hẳn sẽ không ai nói xấu đấy chứ? Mới bày biện một nửa đã lóa mắt như thế, nếu hoàn thiện, cơ hồ có thể tưởng tượng tựa như thế giới hoa trong cổ tích. Loại phong cách này có thể dùng hết mọi từ ngữ hoa mỹ để hình dung.
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu cười, khua tay nói: [Anh cũng thấy đẹp, nhưng anh không thích.]