Chương 48: Em muốn đi với anhLạc Tĩnh Ngữ dần quen với việc bị dội gáo nước lạnh vào mặt.
Phương Húc không tôn trọng, Nhạc Kỳ cũng không coi trọng, hiện tại mẹ của mình cũng như thế.
Bọn họ đều cho rằng người câm điếc chỉ nên yêu người câm điếc, còn đối tượng là người bình thường, thì chắc chắn phải là người tàn tật ở đâu đó.
Diêm Nhã Quyên hàn thuyên với Lạc Tĩnh Ngữ một lúc lâu, không ngừng phân tích khó khăn khi quen biết một cô gái bình thường:
Ba mẹ cô ấy có đồng ý không?
Cô ấy không học thủ ngữ, qua một thời gian sẽ không có vấn đề về giao tiếp chứ?
Cô ấy có thể chấp nhận áp lực từ xã hội không?
Vấn đề con cái giải quyết thế nào?
Sinh hay không? Cô ấy có thể đồng ý không sinh con? Người gia đình có chịu không?
Nếu như sinh ra bị kiếm thính, cô ấy có yêu thương và đồng cảm với con hay không? Nếu không chấp nhận đứa con đó, có phải cô ấy sẽ bỏ đi?
Nếu bọn họ chia tay, Lạc Tĩnh Ngữ có thể chịu đựng được tổn thương khi thất tình sao?
Diêm Nhã Quyên không nghĩ được vì sao con trai thích một cô gái bình thường? Ở bên cạnh người bình thường, anh sẽ yếu hơn, giữa hai người từ lúc đầu đã bất bình đẳng. Từ nhỏ Lạc Tĩnh Ngữ đã hướng nội, chưa từng qua lại với con gái, lần đầu tiên quen bạn gái lại khiến người khác trợn tròn mắt.
Nhìn hai gương mặt trẻ trung ngọt ngào trên hình, bên ngoài rất xứng đôi, nhưng Diêm Nhã Quyên biết, điều này thực sự rất khó! Con trai nhỏ của bà rất ngốc, nếu leo lên được nhưng không xuống được thì làm thế nào?
Khi nói chuyện với mẹ, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn giữ được bình tĩnh, giải thích sự nghiêm túc của mình với chuyện này, đã suy xét rất kỹ, dù kết quả thế nào anh cũng không hối hận.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ, Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ, anh và Hoan Hoan ở bên nhau rất kỳ lạ sao? Là anh quá can đảm hay Hoan Hoan quá điên cuồng?
Nhưng rõ ràng bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, không thể che giấu, anh có thể cảm nhận được trái tim của Chiêm Hỉ, anh cũng hoàn toàn trao hết tâm ý cho cô.
Sau đó, Lạc Hiểu Mai đến khuyên nhủ mẹ, chị gái đứng về phe của anh, có lẽ do cô đã từng yêu Cao Nguyên, đối với chuyện Chiêm Hỉ là người bình thường, cô rất thông cảm.
Lạc Hiểu Mai nói thủ ngữ: [Tiểu Ngư là một người đàn ông tốt, chỉ cần giao tiếp giữa hai chúng nó không thành vấn đề, có thể thử ở bên nhau. Thử mới biết hợp hay không, nếu không hợp thì chia tay. Tiểu Ngư đã lớn, nó có chừng mực, lần đầu tiên thích con gái, người ta cũng thích nó, chúng ta hẳn là nên chúc phúc mới đúng chứ.]
Nhưng Lạc Hiểu Mai vẫn nói thêm với Lạc Tĩnh Ngữ: [Tiểu Ngư, trước kết hôn, tốt nhất đừng làm ra mấy chuyện thiếu quy củ, không phải sợ cô ấy không đồng ý. Em hiểu ý của chị chứ?]
Mặt Lạc Tĩnh Ngữ đỏ lên, không nghĩ có một ngày chị gái sẽ chính thức thảo luận vấn đề này với mình. Thật ra không cần chị nhắc, anh cũng nghĩ như thế, đây không phải là chuyện không thể nhịn, anh đã độc thân rất lâu đấy.
Một đời thật sự rất dài, người bình thường đôi lúc còn có biến cố xảy ra, ví dụ như chuyện của anh trai và chị dâu Hoan Hoan, Lạc Tĩnh Ngữ biết bọn họ muốn ly hôn. Còn anh và Hoan Hoan trong mắt người đời, cách nhau một bức tường. Lúc bắt đầu, có lẽ tình yêu sẽ lãng mạn đơn thuần, nhưng về sau, cũng sẽ có chông gai khắp nơi.
Anh muốn kiên trì nhưng anh sẽ không ép Hoan Hoan, nếu một ngày Hoan Hoan chịu không nổi mà nói chia tay, Lạc Tĩnh Ngữ nhất định sẽ buông tay để cô đi.
Vì vậy, anh không được làm bất cứ điều gì có thể làm tổn hại đến Hoan Hoan và ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này của cô, đây là quyết định trong thâm tâm của anh sau khi ở bên Hoan Hoan.
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu với Lạc Hiểu Mai, khua tay: [Em biết, không đâu.]
***
Sau ngày Thanh Minh, Chiêm Hỉ theo ba mẹ và anh trai đến nghĩa địa để tảo mộ, buổi chiều tạm biệt ba mẹ, cùng Chiêm Kiệt về Tiền Đường.
Thuận lợi qua một đêm ở nhà, nghĩ đến có thể rời xa mẹ, cùng Tiểu Ngư ở Thanh Tước Giai Uyển tự do qua ngày, cô như trút được gánh nặng.
Trong cuộc sống của bọn họ, tình yêu này không cần phải che giấu, hàng xóm, bạn cùng phòng đại học, thậm chí cả chị gái bán rau còn biết họ là một đôi. Còn có cô giáo Chu, Phương Húc, Nhạc Kỳ, Kỷ Hồng Triết... Thậm chí cả Đổng Thừa, Ngô phu nhân, Viên Tư Thần ngầm hiểu trong lòng, và người nhà của Tiểu Ngư. Chao ôi, người biết được không ít đâu!
Chiêm Hỉ về đến nhà thì trời đã tối, cô lên tầng 8 thay bộ quần áo đã mặc ở nghĩa trang, lấy trong tủ ra một bộ quần áo trong nhà sạch sẽ, cầm trên tay ngửi thử, ưm ... Thật thơm! Mùi cam quýt thoang thoảng.
Hương thơm đến từ nước hoa treo quần áo trong tủ, là một nhãn hiệu nước hoa của Pháp mà Tiểu Ngư đã mua cho cô.
Sau khi ở bên nhau, cuối cùng Chiêm Hỉ cũng biết mùi hương gỗ đắng cay, mát lạnh của Lạc Tĩnh Ngữ là gì. Anh luôn dùng lọ tinh dầu mùi cây bách treo trong tủ, tất cả quần áo của anh đều có mùi hương này. Chiêm Hỉ rất thích, nên Lạc Tĩnh Ngữ đã mua cho cô một lọ nước hoa cam quýt.
Thay quần áo trong nhà, Chiêm Hỉ gấp gáp chạy lên tầng 15 tìm Lạc Tĩnh Ngữ. Sau khi mở cửa, cô ngửi thấy một món chiên, cô nhớ đến đồ ăn mình chọn – sườn kho tiêu, quả nhiên đang nóng hổi đặt trên bàn cơm.
Lạc Tĩnh Ngữ đem canh trứng ra, liền thấy Chiêm Hỉ đang đổi giày, anh lập tức cười rộ. Chiêm Hỉ muốn ôm anh, Lạc Tĩnh Ngữ tránh một chút, chỉ vào tạp dề đang mặc, có lẽ anh cảm thấy hơi bẩn. Hai người chạm môi một chút, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào bếp, quơ tay: [Rửa tay, ăn cơm thôi.]
Chiêm Hỉ dùng thủ ngữ trả lời anh, vẻ mặt rất vui vẻ: [Em đói quá! Lúc trưa chỉ ăn một chút.]
Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười: [Tối nay ăn nhiều một chút.]
Chiêm Hỉ: [Em sẽ ăn hai chén, thịt thơm quá.]
Lạc Tĩnh Ngữ: [Mau rửa tay, thịt sắp nguội rồi.]
Chiêm Hỉ ra dấu OK, nhảy nhót vào nhà vệ sinh.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bóng lưng của cô, nghĩ đến trình độ thủ ngữ của Hoan Hoan tiến bộ rất nhanh, hai người đã có thể nói vài câu đơn giản. Giống như vừa rồi, nếu như để người lạ nhìn thấy, có lẽ sẽ cho rằng hai người khuyết tật đang giao tiếp.
Thỉnh thoảng Chiêm Hỉ sẽ kết hợp thủ ngữ và nói miệng, để Lạc Tĩnh Ngữ có thể nhìn rõ, cũng để cô nhớ từ vựng thủ ngữ. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn có thể đoán được, luôn chỉnh lại giúp cô.
Chiêm Hỉ ngày càng thành thạo sử dụng từ vựng ngôn ngữ ký hiệu liên quan đến cuộc sống. Thường khi hai người ở cùng nhau, dù là đi dạo hay ở nhà, họ đã ngầm hình thành một thói quen nhỏ. Chiêm Hỉ chỉ vào một thứ gì đó, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ cho cô bằng thủ ngữ, cô sẽ lặp lại điều đó một vài lần, ghi nhớ trong lòng từ bây giờ, sau đó cô có thể gõ chính xác khi gặp lại.
Điều mà Lạc Tĩnh Ngữ không biết là Chiêm Hỉ đã học qua 4 lớp ngôn ngữ ký hiệu ở nhà Chu Liên và thực hành động tác thủ ngữ trước gương một giờ mỗi ngày. Chu Liên nói với Chiêm Hỉ, dựa theo tần suất luyện tập hiện tại của cô, ba bốn tháng sau, cô có thể giao tiếp với Tiểu Ngư tương đối thuận lợi.
Chiêm Hỉ rất chờ mong đến ngày đó, càng luyện tập nhiều hơn.
***
Tháng 4, tháng 5 bộ phận nhân sự cực kỳ bận rộn. Tháng 4 sẽ team building, tháng 5 sẽ đào tạo, trong đó còn tuyển dụng vào mùa tốt nghiệp. Chiêm Hỉ làm nhân viên cơ động, nơi nào thiếu người sẽ gọi tới cô, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi trong công ty.
Chuyển bộ phận và thăng chức được tổ chức đồng thời, danh sách các nhân viên được thăng chức được các giám đốc bộ phận giao cho HR, chuyển bộ phận phải trình đơn xin lên giám đốc bộ phận, hạn là cuối tháng 4.
Nhân viên phòng tiêu thụ được chuyển sang phòng marketing, một số nhân viên hành chính được chuyển sang phòng pháp luật sau khi vượt qua kỳ kiểm tra tư pháp, thậm chí có những công nhân nhà máy được thăng chức lên phòng kinh doanh vì tính nhanh nhẹn và giỏi giao tiếp, bây giờ trở thành một trong nhân viên nòng cốt.
So với tuyển dụng bên ngoài, nhân sự chuyển giao nội bộ cạnh tranh hơn vì họ hiểu rõ hơn về hoạt động kinh doanh của công ty, và yêu cầu về mức lương của họ cũng sẽ thấp hơn nhân sự tuyển dụng bên ngoài. Chiêm Hỉ đã chuẩn bị các tài liệu, chỉ còn chờ sau team building sẽ trình lên Văn Cầm.
Cô ấy nghĩ rằng Văn Cầm sẽ hiểu cô, và HR có thâm niên sẽ không nhỏ nhen như vậy.
Team building tổ chức vào cuối tuần, du ngoạn ở ngoại ô, hai ngày một đêm.
Lạc Tĩnh Ngữ nhét rất nhiều đồ ăn vặt vào ba lô của Chiêm Hỉ, Chiêm Hỉ cười rộ lên, nói rằng anh giống như ba của mình, chuẩn bị đồ ăn thức uống cho con gái đi chơi xuân. Lạc Tĩnh Ngữ cười lắc đầu, sau đó nhét thêm ô, vài gói khăn giấy và khăn ướt vào túi, cuối cùng ôm lấy cô, để cô ngồi trên đùi anh, dùng thủ ngữ nói: [Nhớ chú ý an toàn.]
Chiêm Hỉ gật đầu, nói thủ ngữ: [Leo núi, em không thích, cao quá.]
Lạc Tĩnh Ngữ bật cười: [Em sợ độ cao sao?]
Chiêm Hỉ lập tức ủ rũ, gật đầu nói: "Lần rồi chơi trò nhảy cao ở Cung Thiếu Nhi anh không nhớ sao? Em không dám lên, cực kỳ sợ."
Lạc Tĩnh Ngữ ôm cô, lấy điện thoại đánh chữ: [Mỗi năm anh chơi một lần, nhiều nhất là leo núi, máy bay, xe lửa, một mình, đầu tháng 6 hoặc tháng 7.]
Chiêm Hỉ ngạc nhiên: "Mỗi năm anh đi du lịch một lần sao?"
Chậc chậc, bạn học Tiểu Ngư không chỉ sống tinh tế, mà còn rất tình thú, cuộc sống thật phong phú!
Đâu giống với Chiêm Kiệt, Chiêm Hỉ đi học 5 năm ở Tiền Đường, năm thứ hai Chiêm Kiệt dẫn vợ đi chơi ở phía Bắc, lúc về còn bảo đi du lịch chẳng thú vị, còn phải tiêu tiền, người thì mệt mỏi, về sau không đi nữa.
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, xấu hổ gõ chữ: [Em có muốn ra ngoài chơi cùng anh không?]
Chiêm Hỉ vui, nói thủ ngữ: [Em muốn đi với anh] rồi lại tưởng tượng, cô thốt lên, "Phải leo núi à? Anh rất thích leo núi sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ khẽ chau mày, đánh chữ: [Leo núi rất vui, còn ngắm được phong cảnh. Một mình không thể chơi ở nơi khác, đi biển một mình trông rất ngốc.]
Chiêm Hỉ cười lớn, ôm lấy cổ anh nói: "Được rồi, chúng ta có thể cùng nhau đi chơi, leo núi cũng được, đi biển cũng được, tham quan phong cảnh văn hóa, du lịch ẩm thực, tham quan phong cảnh đô thị ... gì cũng được! Nhiều nơi em chưa từng đi lắm. Đi du lịch đường dài lúc nào cũng theo đoàn, thật sự rất chán. Em chưa từng đi du lịch tự do bao giờ".
Lạc Tĩnh Ngữ nhướng mày, rồi đắc ý chỉ vào mình, làm động tác "OK", ý của anh là hoàn toàn có thể.
Chiêm Hỉ hôn lên môi anh: "Vậy nói rồi đó, chúng ta đi chơi, đều do anh sắp xếp."
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu cười, suy nghĩ một chút, lại gõ chữ: [2 phòng ngủ, yên tâm.]
Chiêm Hỉ: "???"
Lạc Tĩnh Ngữ đỏ mặt, quơ tay đơn giản: [Không thể ngủ chung.]
Chiêm Hỉ: "..."
Ôi trời! Cô đánh anh một cái: "Ai nói muốn ngủ chung!"