Chương 39: Em thật sự rất thích anhRửa mặt qua ba lần, Chiêm Hỉ xác định đã sạch sẽ mới cởi tất chân vào phòng tắm, lấy vòi sen rửa miệng vết thương. Cô lau khô chân, mặc quần vào, chuẩn bị ra ngoài. Đột nhiên cô nhìn thấy một chai nước màu xanh lá trên bồn rửa mặt.
Là nước súc miệng vị bạc hà.
Chiêm Hỉ cắn môi, tâm tư khó khăn lắm mới nén xuống bỗng nổi lên, cô vẫn muốn... Ăn cá.
Ăn một chút cũng được, thèm quá!
Chiêm Hỉ ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trên sofa bày hòm thuốc trước mặt, đang nghiên cứu các lọ thuốc.
Anh đã ϲởí áօ khoác lông, trên người là một chiếc áo len màu xanh đậm, là cái anh đã mặc vào đêm giao thừa sao?
Đẹp thật, da anh rất trắng.
Đèn cá voi gỗ đặt bên sofa, thân đèn cong cong, cá voi bằng gỗ rủ xuống, ánh sáng ấm áp lan tỏa, dịu dàng chiếu lên người Lạc Tĩnh Ngữ.
Một chiếc đèn cá voi, một cái sofa, một người đàn ông anh tuấn. Chiêm Hỉ lặng lẽ nhìn bức tranh này, nghĩ tới nếu như có một bé mèo sẽ hoàn mỹ hơn.
Lạc Tĩnh Ngữ ngẩng đầu nhìn cô, anh đứng lên kéo cánh tay cô ngồi xuống sofa.
Lớp bùn đất trên mặt cô đã được rửa sạch sẽ, lộ ra làn da trắng mịn cùng ngũ quan xinh đẹp, mái tóc rối bên má cũng đã được quấn ra sau đầu, bên dưới áo len chỉ còn một chiếc quần ngắn, hai chân để trần mang dép.
Lạc Tĩnh Ngữ lấy áo khoác che đùi cho cô, ngồi bên cạnh lấy một lọ Povidon đưa cô xem, làm động tác thoa lên.
Ánh mắt Chiêm Hỉ hơi run run, cô tìm đến bàn tay của anh.
Lạc Tĩnh Ngữ tránh theo bản năng, Chiêm Hỉ không chịu buông, đánh lên cánh tay bảo anh đừng động đậy. Lạc Tĩnh Ngữ bị đau, lấy tay xoa xoa, vẻ mặt oan ức nhìn Chiêm Hỉ.
"Sao tay anh lại thế này?" Chiêm Hỉ cầm lấy bàn tay trái của anh.
Đôi tay xinh đẹp như vậy, sao biến thành thế này? Da trên tay đã kết vảy, có cái đã cứng lại, có cái tựa như mới vừa bị thương, có trên mu bàn tay, trên ngón tay, dưới lòng bàn tay... Anh đã làm gì? Luyện Thiết Sa Chưởng sao? Làm gì đến mức bàn tay bị thương đến như thế?
Lạc Tĩnh Ngữ đặt điện thoại trên đùi, đánh chữ: [Làm hoa Thược Dược, là vầy, sản phẩm Ngày Của Hoa, hơn 500 đóa.]
Chiêm Hỉ không hiểu tại sao làm Thược Dược sẽ bị thương như thế, một tháng này họ rất ít liên lạc với nhau, những công việc mới của Tiểu Ngư cô không biết được.
Nhìn bàn tay trái chồng chất vết thương, Chiêm Hỉ đau lòng, khẽ vuốt ve vết mài, nghĩ thầm hẳn sẽ rất đau! Bị thương nhiều chỗ như vậy, có thể để lại sẹo hay không?
Nghĩ như thế, cô nhịn không được lấy tay anh đặt bên môi, hôn xuống nơi bị trầy nghiêm trọng nhất.
Tay trái của Lạc Tĩnh Ngữ tựa như chạm phải ổ điện, một dòng điện xuyên từ bàn tay đến đại não, chưa kịp phản ứng thì Chiêm Hỉ đã hôn lên mu bàn tay, ngón tay...
Rốt cuộc hiện tại bọn họ là quan hệ gì? Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ lung tung, thật ra vẫn chưa xác định được điều gì. Tuy lúc rồi có ôm, cũng suýt chút nữa đã hôn cô, nhưng còn rất nhiều chuyện vẫn chưa nói ra đấy!
Tay trái bị Chiêm Hỉ nắm lấy hôn lên, vẻ mặt Lạc Tĩnh Ngữ càng lúc càng mất tự nhiên, anh không chịu được tránh đi, Chiêm Hỉ kiên quyết không buông. Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào Povidone, rồi chỉ vào đầu gối của cô, nghiêm túc đưa tăm bông.
Chiêm Hỉ không nhận, tinh nghịch nói: "Em sợ đau, anh giúp em thoa."
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Không phải anh không muốn giúp, nhưng sự thật là cô bị thương đầu gối, mà quần lại rất ngắn.
Chiêm Hỉ không cho anh cơ hội từ chối, vén áo khoác trên đùi, đặt chân lên đùi Lạc Tĩnh Ngữ không kiêng dè.
Lạc Tĩnh Ngữ hết cách, đành phải lấy tăm bông chấm Povidone giúp cô thoa.
Anh nhìn chăm chú vào miệng vết thương trên đầu gối, khẽ liếc tới có thể nhìn thấy đôi chân của cô.
Chân của Hoan Hoan thật đẹp, thon dài, làn da mềm mại, khung xương tựa hồ rất nhỏ. Anh không dám chạm vào, chỉ dùng tăm bông xoa xoa.
Thuốc chạm đến miệng vết thương hơi đau, nhưng sự chú ý của Chiêm Hỉ không đặt ở đây.
Lạc Tĩnh Ngữ cúi đầu, Chiêm Hỉ nhìn mái tóc đen của anh, còn có vành tai hơi hồng hồng. Cô nói khẽ: "Tiểu Ngư, em thích anh."
Anh thật sự rất chuyên tâm, không biết gì.
"Anh cực kỳ đáng yêu, còn đẹp trai nữa." Chiêm Hỉ hạnh phúc nói, "Em thật sự rất thích anh."
Lạc Tĩnh Ngữ bỏ lọ Povidone xuống, đổi thành lọ Erythromycin giúp cô bôi lên.
"Anh có thích em không?" Chiêm Hỉ hỏi tiếp, "Này Lạc Tĩnh Ngữ, anh làm bạn trai của em nhé?"
Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu đổi một chiếc tăm bông.
Chiêm Hỉ cười trộm: "Anh không phản đối, em xem là anh đã đồng ý rồi."
Thoa xong thuốc, Lạc Tĩnh Ngữ dọn hòm thuốc, vừa quay sang đã phát hiện cô gái ôm đùi ngồi trên sofa, ôm lấy áo khoác của anh cười đến run rẩy, phân nửa khuôn mặt giấu trong áo khoác.
Lạc Tĩnh Ngữ: "?"
Chiêm Hỉ kéo tay trái của anh, hỏi: "Anh muốn bôi thuốc không? Em giúp anh."
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, làm một tràng động tác thủ ngữ: Ba ngón tay phải cong lại, ngón trỏ ngón cái vươn ra; rồi dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng nhỏ lắc qua lắc lại; sau đó đặt lòng bàn tay phải áp lên trán và hất về phía trước, cuối cùng là từ Chiêm Hỉ biết – ngón cái dựng thẳng.
Anh làm rất chậm, hơn cả lúc Kỷ Hồng Triết nói thủ ngữ. Chiêm Hỉ vừa xem vừa nói: "Rất... Nhanh, tốt? Cái thứ ba là gì?"
Cô học động tác của Lạc Tĩnh Ngữ, lòng bàn tay áp lên trán, rồi vung ra ngoài, "Từ từ anh đừng nói! Để em đoán, rất nhanh... Tốt, rất nhanh sẽ tốt? Chữ "sẽ" đúng không?"
Lạc Tĩnh Ngữ bật cười, dùng thủ ngữ khen cô "Thông minh".
Anh cười, nhưng trong mặt lại hiện lên sự đau thương nhàn nhạt. Anh cầm điện thoại lên đánh chữ.
Chiêm Hỉ không đến gần xem, chờ anh đánh xong sẽ lấy điện thoại tới, nhưng anh lại đánh rồi lại xóa. Lúc anh đánh xong định xóa thì Chiêm Hỉ liền nhào tới nắm lấy tay anh, nhìn vào màn hình.
Sáu chữ đơn giản: [Thật sự không phiền sao?]
Lạc Tĩnh Ngữ nắm chặt điện thoại, không dám ngẩng đầu nhìn cô.
Sâu trong nội tâm, anh rất hy vọng Hoan Hoan có thể hiểu được thủ ngữ. Nếu cô hiểu được, anh có thể nói chuyện với cô tốt hơn, chứ không phải giống hiện tại, chỉ có thể dùng vốn văn nát của mình để giao tiếp. Lúc ngẫu nhiên đánh vài chữ thủ ngữ còn phải để cô đoán mò.
Một lần hai lần có thể xem là thú vui, nhưng thời gian dài sẽ ra sao?
Con người phải giao tiếp với nhau, dù anh là người câm điếc cũng có nhu cầu giao tiếp, thủ ngữ xuất hiện chính là công cụ để nhóm người như anh có thể tự nhiên "tán gẫu".
Thật ra anh có thể hiểu đại khái điều cô nói, nhưng cô rất khó để hiểu nhanh, chi tiết và chính xác lời của anh. Tựa như lúc trong bếp, anh nấu ăn, cô đơn độc nói chuyện, để anh không cần chú ý đến cô.
Anh rất sợ có một ngày cô sẽ cảm thấy phiền phức, đến mức không muốn vào bếp, không muốn nói chuyện với anh.
Lúc này, Chiêm Hỉ vươn tay chạm đến tai trái của anh.
Anh lập tức ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt mở to.
Lỗ tai anh rất mẫn cảm, Chiêm Hỉ chạm đến khiến toàn bộ đỏ như sắp chảy máu, lan xuống cả gò má, khiến trái tim anh lại đập nhanh.
Anh nghĩ trái tim mình thật kiên cường, một buổi tối rối loạn, cũng chưa bị suy kiệt.
Lá gan của Chiêm Hỉ càng lúc càng lớn hơn, sờ lên lỗ tai anh, ngón tay miết nhẹ dọc theo vành tai chậm rãi, cuối cùng còn nhéo mấy cái.
Lạc Tĩnh Ngữ cứng đờ, ngồi thẳng lưng. Chiêm Hỉ quỳ ngối trên sofa, nhướng người lên kế sát bên tai anh hôn một cái.
Anh hạ mi xuống, rung nhẹ, hơi thở bắt đầu dồn dập. Chiêm Hỉ càng tới gần, lúc này không chỉ hôn lên vành tai của anh, còn cắn một cái.
Đôi môi của cô dán lên tai trái của anh, nói: "Không phiền chút nào. Lạc Tĩnh Ngữ, em thích anh."
Đôi mắt Lạc Tĩnh Ngữ sáng lên, nhìn Chiêm Hỉ thật sâu.
Anh không nghe thấy, nhưng anh cảm nhận được hơi thở của cô, cô đang nói bên tai của anh. Nói điều gì? Để anh đoán sao?
Chiêm Hỉ nhìn anh đang thắc mắc, nghiêng đầu cười chỉ vào lỗ tai anh: "Em đã nói đáp án cho nó biết."
Cô cười xấu xa: "Anh muốn biết, cũng được, lấy thứ khác trao đổi đi."
Lạc Tĩnh Ngữ nhíu mày, dùng thủ ngữ nói: [Thứ gì?]
Chiêm Hỉ nhướng mày: "Anh nói trước, có nguyện ý trao đổi hay không?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu.
Không có thứ gì anh không thể cho Hoan Hoan, chỉ cần cô muốn, thứ gì cũng được, chỉ cần nó nằm trong tay anh.
Chiêm Hỉ cười hài lòng, nói: "Vậy em lấy nha."
Nói rồi cô nghiêng người tới, đưa môi hôn Lạc Tĩnh Ngữ.
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Chiêm Hỉ nhanh chóng lui về, đôi mắt chớp chớp, khẽ liếm môi, cảm nhận dư vị và xúc cảm còn sót lại.
Thật là... Không nếm được hương vị, quả nhiên một chút không đã ghiền!
Người đàn ông kia còn đang sững sờ, Chiêm Hỉ lại tiến tới, lần này khi đặt lên môi anh, cô hơi cọ sát một chút, cảm nhận sự mềm mại của anh.
Wow, thật thỏa mãn!
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Chiêm Hỉ trở về ngồi xuống, sờ lên đôi môi của mình, cảm nhận được, bắt đầu suy tư nên làm thế nào để tỏ tình chính thức với Lạc Tĩnh Ngữ đây? Cô chưa nghĩ ra lý do, chỉ cảm thấy có chút áp bức.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt chưa kịp nhìn thì thân thể đã bị một đôi tay nắm lấy, trong nháy mắt, đôi môi người đàn ông đã dán chặt vào môi cô.
Không phải là chuồn chuồn đạp nước, anh như con hổ đói muốn ăn thật no, Lเế๓ láק cọ xát trên môi còn chưa đủ, nhất định phải cạy miệng cô ra, tàn nhẫn càn quét bên trong.
Chiêm Hỉ bị anh hôn đến trái tim nhảy loạn, thân thể mềm nhũn, thầm vui vẻ. Vừa rồi cô đã súc miệng hai lần, nếu không tối nay đã ăn cơm uống rươu, nhất định miệng rất hôi.
Điều kỳ lạ chính là, hương vị trong miệng hơi nhẹ nhàng khoai khái, giống như... Hương hoa lài?
Anh đã uống trà Hoa Lài sao? Chiêm Hỉ suy đoán, bình thường anh rất thích trà Hoa Lài, trước khi làm việc đều pha một tách.
Thật ngọt, thật mềm, thật thơm, ôi... Ăn thật ngon, ăn Tiểu Ngư thật ngon!
Lạc Tĩnh Ngữ nhắm mắt, ôm lấy thân thể của cô, muốn dồn hết tâm trí để nếm thử hương vị của cô. Anh nghĩ thầm, đây là thứ cô muốn trao đổi sao?
Trên đời này sao còn có chuyện tốt như vậy chứ?
Cho cô, tất cả đều cho cô, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, không nói đáp án cho anh cũng không sao!
Trong nhà anh, không người khác quấy rầy, nụ hôn này kéo rất dàu, tựa như vĩnh viễn không kết thúc. Khó lắm hai người mới tách nhau ra, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, lại hôn tiếp, hai người hẳn phải thiếu oxy mất.
Chiêm Hỉ thở hổn hển, gương mặt ửng hồng nhìn trộm đối phương. Cô liếm môi, hỏi: "Anh còn muốn biết đáp án không?"
Hơi thở của Lạc Tĩnh Ngữ cũng rất gấp, xoa nhẹ gò má của cô, gật đầu.
Chiêm Hỉ nhìn vào đôi mắt anh, mở miệng rõ ràng: "Lạc Tĩnh Ngữ, em thích anh, chúng ta yêu đương đi."
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô rất lâu, cuối cùng cúi người xuống hôn lên khóe môi của cô.
Có lẽ đây chính là câu trả lời của anh, Chiêm Hỉ nghĩ thật ngọt ngào.
Cô thẹn thùng ôm lấy cánh tay của anh, ngước mắt hỏi: "Có phải anh đã uống trà Hoa Lài không?"
Lạc Tĩnh Ngữ sững sờ, lắc đầu.
Chiêm Hỉ hỏi: "Vậy vì sao... miệng anh có hương hoa lài?"
Lạc Tĩnh Ngữ nhịn cười, lấy điện thoại đánh chữ: [Lúc em rửa mặt, anh đánh răng.]
Chiêm Hỉ: "..."
Cô đẩy mạnh anh ra, Lạc Tĩnh Ngữ ngã xuống sofa. Chiêm Hỉ nhào tới đánh anh: "Lạc Tĩnh Ngữ, anh thật xấu! Tiểu Ngư ngây thơ không biết gì đi đâu rồi!"
Lạc Tĩnh Ngữ cười to không tiếng động, nằm ngửa trên sofa bắt lấy cánh tay Chiêm Hỉ, khiến cô không thể nhúc nhích. Chiêm Hỉ gần như kề sát bên người anh, hai người nhìn nhau. Lạc Tĩnh Ngữ lại chậm rãi nâng đầu hôn lên miệng cô.
Việc đã đến nước này, không cần xác định điều gì, cũng không cần nói gì cả.
Đối với Lạc Tĩnh Ngữ mà nói, mọi thứ đều đã trần ai lạc định*.
Anh đã cắn câu, bị lôi ra khỏi biển sâu yên tĩnh.
(Ji: *Trần ai lạc định – bụi trần đã rơi xuống, mọi chuyện đã được định rồi.)