“Không phải, tớ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thì ra cậu thật sự đã sớm nhớ thương người ta rồi nha.” Lớp trưởng nhanh chóng phản ứng lại: “Cậu giấu cũng kỹ quá rồi đó, lúc đó gần như ngày nào tớ cũng cùng cậu đi ra đi vào, còn ngồi cùng bàn với nhau, thế mà lại không phát hiện được chút manh mối nào.”
Nói xong còn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn những người khác: “Các cậu có nhìn thấy không?”
Những người khác đều đồng loạt lắc đầu: “Không nhìn ra.”
Lớp trưởng lại chuyển tầm mắt nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Cậu thành thật khai ra mau, rốt cuộc đã bắt đầu nhớ thương Sơ Diệp muội muội từ khi nào rồi?”
Nói xong, tầm mắt đảo qua người Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp vẫn được Ôn Tịch Viễn ôm bên người, cô vẫn chưa thích ứng được với việc bị mọi người trêu chọc như thế này, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt mơ hồ đảo quanh nhìn những người khác, cũng không nhìn Ôn Tịch Viễn.
Dáng người cô vốn nhỏ nhắn, như vậy lại càng giống con chim nhỏ nép vào người Ôn Tịch Viễn, cả người toát ra vẻ thẹn thùng hết sức động lòng người.
Ôn Tịch Viễn cũng không để mọi người đạt được ý nguyện, ho nhẹ một tiếng, mở miệng chuyển chủ đề: “Mọi người ăn cơm trước đi đã, bữa cơm này tớ và Sơ Diệp mời, coi như mời mọi người uống rượu mừng trước, cứ gọi tự nhiên, đừng khách sáo.”
“Ôn Tịch Viễn, cậu đừng có mà nói lảng sang chuyện khác.” Lớp trưởng cười chọc, kéo ghế ra ngồi cùng với những người khác, còn không quên nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Sơ Diệp muội muội, cậu cũng không tò mò sao?”
Sơ Diệp muội muội là biệt danh hồi còn đi học mọi người đặt cho cô.
Lâm Sơ Diệp cũng không chiều theo ý mọi người đáp: “Không tò mò.” Tuy rằng vấn đề này cô và Ôn Tịch Viễn chưa từng thảo luận qua.
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn lớp trưởng: “Sẽ có người thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ấy.”
“Ối….
Nổi cả da gà rồi…….” Lớp trưởng cố ý xoa cánh tay, cùng mọi người cười đùa vui vẻ, nhưng cười đùa thì cười đùa, vẫn là cậu ấy dẫn đầu mọi người, nâng chén về phía Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp: “Chúc mừng nhé.”
Những người khác cũng lần lượt đứng lên chúc mừng, thật lòng mừng cho hai người.
Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp cũng nâng ly: “Cảm ơn.”
Bữa tiệc lần này rất sôi nổi, mọi người cùng nhau nói về những chuyện trước kia, về cuộc sống, về công việc.
Nói tới công việc, có người đã nhớ tới lần trước Chung Thụ Khải nói Ôn Tịch Viễn là trợ lý, thật ra đa số mọi người đều không tin đó là sự thật, nhìn phong thái của Ôn Tịch Viễn thì quả thật là không giống, nhưng cụ thể anh làm gì thì mọi người không ai biết cả.
“Này, bây giờ các cậu làm việc gì thế?” Có người dẫn đầu hỏi.
“Làm một vài dự án thôi.” Ôn Tịch Viễn uyển chuyển nói.
“Sơ Diệp thì sao? Lần trước hình như nghe nói cậu ở đoàn làm phim nào đó, không phải cậu đi đóng phim đó chứ?”
Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười: “Xem như là vậy đi.”
Lần trước Chung Thụ Khải cố ý nói Ôn Tịch Viễn làm trợ lý ở đoàn làm phim, cô lập tức thuận theo thế mà giải vây giúp Ôn Tịch Viễn.
“Cậu đóng bộ phim nào vậy? Để tớ đi xem xem.”
“Tớ cũng đi xem, cũng đã nhiều năm rồi không đi xem phim.”
“Lâu rồi tớ cũng không xem điện ảnh, nghe nói gần đây có bộ phim mới ra rạp khá hay, bạn của tớ đang nhiệt tình giới thiệu cho tớ đi xem.”
“Có phải là bộ phim《Tuyệt địa phản sát》không, vòng bạn bè của tớ cũng có nhiều người đi xem, đều điên cuồng đề cử, nghe nói là rất hay, diễn viên chính hình như chưa từng nghe quá, nhưng đều diễn rất tốt, đặc biệt là nữ chính.”
……..
Mọi người anh một câu tôi một câu cùng tán gẫu sôi nổi với nhau, phần lớn đều là thẳng nam, bình thường ngoại trừ chơi game thì hẹn nhau ra ngoài uống rượu ca hát, cũng không chú ý đến giới giải trí nhiều, thảo luận xong lại nhớ tới chuyện của Lâm Sơ Diệp, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn: “Các cậu ở trong đoàn làm phim có phải là có cơ hội quen biết rất nhiều đại minh tinh không, giống như cái cô Lưu Tri Nhiên gì đó ấy?”
“Bình thường cũng không quen lắm.” Lâm Sơ Diệp uyển chuyển trả lời anh ta.
Mọi người nhìn cô, có hơi tiếc nuối, nhưng cũng cười trấn an nói: “Không sao, chờ sau khi cậu nổi tiếng rồi, có khi còn có cơ hội làm quen với đại minh tinh.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười gật đầu: “Ừm.”
“Đại minh tinh nào thế? Tớ có quen một người.”
Dáng vẻ lưu manh cùng với giọng nói của Chung Thụ Khải vang lên, người vẫn như lúc trước, khoan thai đến muộn, vừa đến đã nhìn thấy Ôn Tịch Viễn cũng đang ngồi trên bàn, lập tức phơi bày dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Ồ, học sinh giỏi không đi làm sao? Trong giờ hành chính mà có thời gian rảnh bay đến thành phố Ninh hay sao, gần đây lại vào đoàn làm phim nào đấy?”
Không khí hài hòa ban đầu vì sự có mặt của anh ta mà trở nên khác hẳn.
Bên cạnh có người lén kéo Chung Thụ Khải, ra hiệu cho anh ta bớt nói vài lời nhưng không được.
Chung Thụ Khải mới nghe được một nửa lên tiếng: “Các cậu không phải muốn làm quen với đại minh tinh nào đó sao? Tìm tớ này, tớ thân với Tiết Ninh, Tiết Ninh làm ở công ty giải trí Hoa Ngôn gì gì đó, là công ty lớn số một số hai trong ngành, đại minh tinh nào mà không biết chứ.”
Nói xong còn cố ý nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Học sinh giỏi, cậu làm trợ lý thì có thể tìm Tiết Ninh để cậu ấy giới thiệu cậu một chút nha.
Đoàn làm phim của công ty cô ấy mạnh hơn nhiều so với đoàn làm phim nhỏ của cậu, trả lương cũng rất cao.”
Ôn Tịch Viễn mỉm cười liếc anh ta một cái: “Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ.”
Chung Thụ Khải không thể chọc giận được Ôn Tịch Viễn thì giống như đánh vào cái gối mềm, sắc mặt lập tức trở nên xấu hơn.
Lâm Sơ Diệp cũng không giải vây cho Ôn Tịch Viễn như lần trước, khi đó cô còn lầm tưởng anh nghèo túng, sợ lời nói của Chung Thụ Khải sẽ khiến anh tự ái, cho nên mới nói giúp cho anh để cho anh chút mặt mũi, bây giờ sau khi biết được sự thật, Lâm Sơ Diệp biết, Ôn Tịch Viễn không cần những thứ đó, cho nên cũng không để ý Chung Thụ Khải, chỉ gắp món sườn mà anh thích nhất bỏ vào trong chén của anh, sau đó nhìn anh: “Sườn này không tệ lắm, anh thử xem.”
Lúc Ôn Tịch Viễn gắp miếng sườn lên, Chung Thụ Khải lại dồn lực chú ý về phía Lâm Sơ Diệp, cười mỉa: “Lâm Sơ Diệp, nếu cậu phát triển tốt, không chừng sau này có thể trở thành đại minh tinh, người đàn ông tốt nào mà không tìm được, cậu nhìn trúng cậu ta ở điểm nào chứ?”
Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn anh ta: “Rất nhiều nha.
Ví dụ như bộ dạng đẹp trai, dáng người tốt, IQ cao, EQ cao, năng lực học tập mạnh, tự giác, khiêm tốn, bao dung, có tinh thần trách nhiệm, vân vân……”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, trông cô cực kỳ nghiêm túc, vừa nói vừa đếm đầu ngón tay: “Quan trọng nhất là tính cách tốt, không nhỏ mọn, cũng không thèm so đo với người khác.”
Cô nói cực kỳ khéo léo.
Chung Thụ Khải nghe được ý nghĩa trong lời cô nói, sắc mặt lại càng xấu đi, nhưng cũng không biểu hiện quá nhiều.
Lớp trưởng nhân cơ hội chuyển đề tài, cười cười hòa giải: “Sơ Diệp muội muội, cậu đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Ôn Tịch Viễn nhà chúng ta ở trong mắt cậu chỗ nào cũng tốt.”
Lâm Sơ Diệp: “Đúng vậy, chỗ nào cũng tốt cả.”
Mọi người cười ầm lên.
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn cô cười một cái.
Lâm Sơ Diệp đối mặt với sự cười đùa của mọi người còn có thể bình tĩnh đối phó, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Ôn Tịch Viễn lại có hơi ngại ngùng, ho nhẹ một tiếng, bưng ly lên giả bộ uống nước.
Bữa tiệc kết thúc trong bầu không khí khá thoải mái vui vẻ.
Có lẽ Chung Thụ Khải vẫn muốn thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa mình và Tiết Ninh, nói với Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đang chuẩn bị rời đi: “Này, các cậu không phải muốn quen biết một vài đại minh tinh, đạo diễn gì đó trong đoàn làm phim sao? Để tớ nói với Tiết Ninh giới thiệu cho hai người một chút, cả hai cùng nhau học tập họ một chút.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
“Khách sáo cái gì.” Chung Thụ Khải hào phóng phất tay, lấy điện thoại ra gọi video cho Tiết Ninh.
Vài giây sau, Tiết Ninh bắt máy: “Có chuyện gì?”
Lâm Sơ Diệp: “……..”
Chung Thụ Khải cà lơ phất phơ nhìn về phía màn hình điện thoại: “Gọi cho cậu, đương nhiên là có chuyện rồi.”
Tiết Ninh: “Nói.”
Chung Thụ Khải: “Không phải cậu làm việc ở Hoa Ngôn gì gì đó sao? Cậu giới thiệu cho Lâm Sơ Diệp và học sinh giỏi lúc trước của lớp chúng ta một vài người đi.”
Nói xong còn chuyển màn hình điện thoại về phía Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn.
Tiết Ninh: “……”
Lâm Sơ Diệp xấu hổ vẫy tay với Tiết Ninh: “Chào.”
Ôn Tịch Viễn thì bình tĩnh nhìn cô ta một cái.
Tiết Ninh cảm thấy sau cổ có hơi lạnh, nụ cười lập tức đông cứng lại.
Chung Thụ Khải thúc giục: “Thế nào? Lấy địa vị của cậu ở công ty, chèn một hai người vào không phải là chuyện gì lớn đúng không.”
Lâm Sơ Diệp cười giảng hòa: “Không cần đâu, cảm ơn nhé.”
Sau đó lại nhìn về phía những người khác: “Bọn tớ đi trước nhé, có rảnh thì lại cùng nhau tụ tập.”
Còn nhìn về phía Tiết Ninh trong điện thoại vẫy tay chào tạm biệt, rồi mới cùng Ôn Tịch Viễn đi ra ngoài, vừa mới đi tới cửa, một cô gái trẻ tuổi khẩn trương chạy lại chặn Lâm Sơ Diệp: “Chị có thể ký tên cho em được không?”
Những người khác đứng cách họ khá xa, hơn nữa nhà hàng rất ồn ào, không nghe rõ cô gái nói gì, chỉ thấy ánh mắt cô gái vừa hưng phấn vừa căng thẳng nhìn Lâm Sơ Diệp, sau đó đưa một quyển vở với một cây 乃út tới trước mặt Lâm Sơ Diệp, khiến mọi người nhìn nhau một cách kỳ lạ.
Chung Thụ Khải vẫn còn gọi video với Tiết Ninh.
Tiết Ninh thấy người đã đi thì lập tức mắng Chung Thụ Khải: “Đồ khốn Chung Thụ Khải nhà cậu, cái đầu này của lão nương sắp bị cậu làm cho rơi xuống rồi, nếu tớ mà bị mất việc, lão nương đây liều mạng với cậu.”
Chung Thụ Khải khó hiểu nhíu mày: “Cái gì mà đầu rơi xuống? Không phải bảo cậu giới thiệu công việc cho học sinh giỏi năm đó của lớp chúng ta hay sao, cái này có gì đâu………”
“Giới thiệu cái đầu cậu ấy, người ta cần tớ giới thiệu công việc cho sao?” Tiết Ninh ngắt lời anh ta: “Đó là ông chủ của tớ.”
Chung Thụ Khải: “…….”
Tiết Ninh trực tiếp cúp điện thoại.
Những người khác cũng nghe thấy, kinh ngạc nhìn nhau, sau đó không khỏi nhìn về phía Ôn Tịch Viễn đang đứng ngoài cửa.
Anh đứng bên cạnh Lâm Sơ Diệp, che chắn cho cô khỏi đám đông người qua lại, khi cô gái xa lạ kia đưa quyển vở về phía Lâm Sơ Diệp, anh nhìn một cái, sau đó mới đưa cho Lâm Sơ Diệp, khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, nhưng sự điềm tĩnh trong từng cử chỉ không phải người bình thường có thể có được.
Thật ra mọi người từ hồi đi học đã nhận ra Ôn Tịch Viễn không giống với bọn họ, cho nên sau khi kinh ngạc lại rất thoải mái, quả thật đó mới là Ôn Tịch Viễn mà bọn họ quen biết.
Lớp trưởng còn nhớ tới vấn đề phim điện ảnh thảo luận lúc nãy, cao giọng nói: “Đi nào, xem phim điện ảnh thôi.”
Vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở phần mềm chuẩn bị mua vé, sau đó nhìn thấy Lâm Sơ Diệp trên tấm poster tuyên truyền của《Tuyệt địa phản sát》thì dừng lại một chút, sau đó phóng to hình ảnh lên, nhìn thấy ba chữ “Lâm Sơ Diệp” trong dàn diễn viên thì buột miệng chửi tục một câu: “Mẹ nó.”
Mọi người kinh ngạc nhìn anh.
Lớp trưởng lập tức chuyển màn hình về phía những người khác.
———
Lâm Sơ Diệp ký xong thì trả vở lại cho cô gái kia.
Cô gái vui vẻ nhận lấy, không quên bày tỏ tình cảm của mình với Lâm Sơ Diệp: “Cảm ơn, cảm ơn…….
Em thật sự rất thích《Tuyệt địa phản sát》mà chị đóng, chị diễn quá tuyệt vời.”
Lâm Sơ Diệp cũng mỉm cười: “Cảm ơn.”
Tâm trạng cũng vì diễn xuất được công nhận mà trở nên vui vẻ.
Mặt khác mấy người bạn học cũ bên trong cũng đi ra, thấy Lâm Sơ Diệp thì dựng ngón tay cái về phía cô.
Lớp trưởng trực tiếp cầm poster trên màn hình điện thoại quơ quơ về phía Lâm Sơ Diệp, sau đó lại dựng ngón cái với cô.
Mặc dù họ không nói nhiều, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Lâm Sơ Diệp có chút cảm động: “Cảm ơn.”
Ôn Tịch Viễn cũng mỉm cười nói cảm ơn.
Lớp trưởng giơ tay vỗ một cái thật mạnh vào vai anh, cười nói: “Bảo vệ tốt Sơ Diệp muội muội của chúng ta.”
Ôn Tịch Viễn mỉm cười: “Chắc chắn.”
Anh biết Lâm Sơ Diệp nhất định sẽ nổi tiếng, nhưng không ngờ tới chỉ một bộ phim đã có thể khiến cô nổi tiếng nhanh như vậy.
Chỉ là một cơ hội, thậm chí chỉ cần một cơ hội khiến công chúng nhìn thấy cô đã không thể che dấu hào quang của cô.
Hào quang tỏa ra bốn phía chính là từ ngữ dùng để hình dung trạng thái của Lâm Sơ Diệp lúc này.
Đối với sự nổi tiếng bất ngờ này, Lâm Sơ Diệp vẫn tỏ ra bình tĩnh lạnh nhạt.
Thậm chí cô còn không quá chú ý đến tin tức của mình, cũng càng không quan tâm đến hình tượng trước công chúng của mình, bình thường cô như thế nào thì bây giờ vẫn như thế đó.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau đi bộ trở về.
Sau khi quay về thành phố Ninh, bọn họ vẫn ở trong căn gác nhỏ, nhà hàng địa phương ăn cơm tối nay cách đó không xa.
Đi bộ về nhà còn chưa đến chín giờ.
Hai người vừa đi tới sân của căn gác nhỏ thì bà ngoại của Lâm Sơ Diệp gọi video tới.
“Sơ Diệp à, bà ngoại nhìn thấy cháu trên TV.
Đây là cháu đúng không?”
Bà ngoại ở đầu bên kia cực kỳ hưng phấn, đeo mắt kính lão, một bà cụ gần chín mươi tuổi lại vui vẻ như một đứa trẻ, nói xong còn run rẩy đem chuyển hướng camera sang chỗ TV, bà không dùng quen điện thoại thông minh cho lắm, camera chiếu đến chỗ TV còn hơi lắc, nhưng từ màn hình bị lắc đó, Lâm Sơ Diệp vẫn thấy rõ hình ảnh trên TV.
TV đang giới thiệu bộ phim điện ảnh《Tuyệt địa phản sát》đang hot dạo gần đây, đang phát đến đoạn có sự góp mặt của cô, sau đó thì chuyển sang cảnh phỏng vấn mà cô vừa hoàn thành.
Lâm Sơ Diệp vẫn nhớ rõ năm ngoái lúc cô trở về, bà ngoại cô có hỏi sao bà không thấy cô xuất hiện trên TV, còn bảo nếu cô có xuất hiện trên TV thì báo với bà một tiếng, để bà đỡ phải buổi tối nào cũng tìm kiếm cô trên TV.
Lúc đó cô chỉ cho rằng bà ngoại chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ quả thật mỗi ngày bà đều tìm cô trên TV, mũi nhất thời hơi chua xót.
“Đúng vậy, bà ngoại, trên TV là cháu.” Lâm Sơ Diệp cố kìm nén, mỉm cười trả lời bà.
Sau khi trở về, cô và Ôn Tịch Viễn cùng tới thăm bà ngoại vào ban đêm, hai ngày qua cô cũng bớt chút thời gian qua thăm bà, nhưng vì phim của cô là phim điện ảnh chứ không phải phim truyền hình, lúc ấy lại không có cuộc phỏng vấn nào được phát trên TV, bà ngoại lại không muốn đi tới rạp chiếu phim nên cô cũng không nhớ đến việc nhắc bà.
Bà ngoại thấy cô thừa nhận thì cực kỳ vui mừng: “Thật sao? Bà cũng nói là cháu, lúc nãy dì ba nhà bên cạnh cũng nói cháu ở trên TV, bà còn không tin.
Diệp Diệp nhà chúng ta thật là có tiền đồ, cuối cùng cũng có thể xuất hiện trên TV rồi.”
Bà ngoại không có khái niệm gì về việc được lên TV, trong quan niệm của bà, có thể lên TV thì đã là rất lợi hại rồi, nhưng hai chữ “cuối cùng” kia, có thể là từ năm mười tám tuổi khi Lâm Sơ Diệp trở thành diễn viên, cuối cùng bà cũng đã đợi được đến bây giờ.
Bà không nói với Lâm Sơ Diệp điều này.
Lâm Sơ Diệp cũng nghĩ bà không hiểu, không chú ý.
Mũi cô lại cay cay.
Đầu dây bên kia, ông lão còn cao hứng nói: “Thật tốt quá, bà ngoại còn có thể nhìn thấy Diệp Diệp của chúng ta trên TV.”
Ông lão vừa nói chuyện, vừa đeo kính lên nhìn TV, mở to đôi mắt quan sát, chăm chú theo dõi từng hình ảnh trên TV.
Lâm Sơ Diệp không khống chế được cảm xúc, nước mắt đã rơi xuống.
Ôn Tịch Viễn vừa đẩy cửa sân ra, vươn tay ôm cô, bàn tay vỗ nhẹ đầu cô.
Lâm Sơ Diệp quay đầu nhìn anh, cười cười: “Em không sao.”
Trở lại trong phòng, Ôn Tịch Viễn mở TV, điều chỉnh cùng một kênh với bà ngoại Lâm Sơ Diệp.
Bà lão còn vẫn chưa quen dùng điện thoại, màn hình lúc ẩn lúc hiện, nhưng người vẫn cực kỳ hưng phấn, thích chỉ vào Lâm Sơ Diệp trên TV hỏi này hỏi nọ.
Lâm Sơ Diệp kiên nhẫn ngồi nói chuyện phiếm với bà ngoại, bà lão hỏi gì cô đáp đó.
Mấy năm nay cô ở bên ngoài vừa học vừa làm, thời gian trở về với bà cũng không nhiều.
Ôn Tịch Viễn cũng ngồi trên ghế sô pha, lẳng lặng nhìn Lâm Sơ Diệp đang tiếp nhận phỏng vấn trên TV.
Lần phỏng vấn này là anh đi cùng với cô, ngày đó ở đài truyền hình đã xem qua một lần, nhưng lần này xem ở trên TV, cảm giác vẫn không giống nhau.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Diệp tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, nhưng cô vẫn bình tĩnh thong dong, giọng nói không nhanh không chậm, trả lời tự nhiên, không bởi vì lần đầu đối mặt với ống kính mà sinh ra khẩn trương và luống cuống.
Tính tình trầm tĩnh cùng với thói quen thích đọc sách khiến cô có đủ năng lực để đối mặt với vài trò gian xảo của MC, mỗi câu trả lời đủ nội dung, nói rất có chiều sâu, không khí của buổi phỏng vấn rất nhẹ nhàng hài hòa.
Thấy Lâm Sơ Diệp bình tĩnh xử lý trước ống kính, Ôn Tịch Viễn đột nhiên nghĩ tới câu “Phúc có thi thư kí tự hoa*”, không khỏi quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
*Phúc có thi thư kí tự hoa: Theo nghĩa gốc của nó, có nghĩa là người đọc nhiều sẽ có hồn sách trong người.
Nếu bạn đọc nhiều, tự nhiên bạn sẽ bị nội dung của cuốn sách ảnh hưởng, và lời nói và việc làm của bạn sẽ tuân theo cuốn sách, tạo thành lời nói và việc làm độc đáo của một học giả.
Sau đó được mở rộng thành: Nếu là một người một người có sự am hiểu , thì người đó không cần cố ý ăn mặc, sẽ tự sinh ra khí chất từ trong ra ngoài, ngược lại, nếu không có nội hàm, thì dù anh ta có ăn mặc thế nào đi chăng nữa, anh ta sẽ không có phong thái khí chất.
Lâm Sơ Diệp vẫn kiên nhẫn nói chuyện phiếm cùng bà ngoại, lực chú ý không đặt trên TV, tay vô thức đưa về phía ly giữ nhiệt trên bàn.
Trong ly không có nước.
Ôn Tịch Viễn cầm lấy ly nước rỗng trước mặt cô, đứng dậy đi rót giúp cô ly nước, đưa cho cô, sau đó lại cầm trái cây trên bàn đem vào bếp rửa.
Lúc anh bưng dĩa trái cây đã vừa cắt xong từ phòng bếp đi ra, cuộc phỏng vấn trên TV đã sắp kết thúc, MC đang hỏi câu hỏi cuối cùng.
“Cô có thích người nào không?”
Ôn Tịch Viễn thấy động tác bấm nút tắt cuộc gọi của cô hơi dừng một chút, lén nhìn về phía anh, sau khi chạm phải ánh mắt của anh thì nhanh chóng dời đi chỗ khác, ngồi thẳng tắp, tai đã bắt đầu đỏ lên.
Ôn Tịch Viễn buồn cười nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía TV.
Trên TV, Lâm Sơ Diệp rõ ràng có nhìn anh ở phía dưới sân khấu một chút.
Khi đó anh cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt của cô mang theo ý cười, sau đó kiên định gật đầu: “Có.”
Dương như MC rất ngạc nhiên khi cô trả lời thẳng thắn như vậy, cũng hơi tò mò, mỉm cười hỏi cô: “Anh ấy là người như thế nào?”
“Là một người…..” Giọng nói của Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại, sau đó nhìn về phía máy quay: “Là một người đàn ông đó sẽ chiều chuộng bạn giống như một cô gái nhỏ.”
Nói xong lại có hơi ngượng ngùng: “Anh ấy là một người đàn ông rất kiên trì, lý trí, thành thục nhưng cũng rất dịu dàng, cũng không yêu cầu tôi làm cái gì hay không làm cái gì, mà sẽ trong lúc tôi từ trong thung lũng sâu dắt tôi từng bước từng bước ra ngoài, trên cơ bản những ưu điểm tôi có thể nghĩ ra thì anh ấy đều có cả.”
MC cười: “Một người đàn ông hoàn mỹ?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Đối với tôi mà nói thì chính là như vậy.”
Ôn Tịch Viễn mỉm cười nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, hơi nghiêng đầu, lấy điều khiến tắt TV đi.
“Cái kia, đôi bên hợp tác cùng có lợi thôi.”
Ôn Tịch Viễn đặt đĩa trái cây xuống, chống tay vào phía sau của ghế sô pha, cúi người nhìn cô: “Ồ? Đôi bên hợp tác cùng có lợi?”
Lâm Sơ Diệp bị anh vây giữa ghế.
Cô ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt anh.
Ôn Tịch Viễn vẫn duy trì tư thế đó cúi người nhìn cô: “Hửm?”
“Không phải.” Lâm Sơ Diệp đáp nhẹ, vòng tay qua cổ anh: “Anh chính là có những ưu điểm đó.”
“Em cảm thấy, chắc chắn kiếp trước của em không chỉ cứu một giải ngân hà.” Cô thấp giọng, nhích lại gần anh hơn: “Cho nên kiếp này mới may mắn như thế, may mắn gặp được anh.”
Ôn Tịch Viễn ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, vừa rồi liên hoan cô cũng có uống một chút rượu.
Anh nhìn vào mắt cô, hạ giọng: “Lâm Sơ Diệp, lần này em không say đấy chứ?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không có.”
“Cho dù có thì cũng sẽ không quên đâu.”
Giọng nói của Ôn Tịch Viễn càng thấp hơn: “Cho nên lần trước cũng không bị mất trí nhớ sao?”
Lâm Sơ Diệp thành thật gật đầu: “Vâng.”
Ôn Tịch Viễn cười khẽ, sát lại gần cô hơn, nhìn đôi mắt trong veo của cô.
Cô có uống say hay không, anh đều có thể nhìn ra.
Anh biết Lâm Sơ Diệp không say.
Anh nhớ lại những lời khen lúc nãy trong bữa tiệc.
Cô không bao giờ ngần ngại bày tỏ cảm xúc của mình đối với anh trước mặt người khác.
“Lâm Sơ Diệp, em thế này, lỡ sau này bị vả mặt thì làm thế nào bây giờ?” Anh khẽ hỏi.
“Vậy anh cố gắng giữ nguyên đó, đừng để em bị vả mặt.” Giọng nói của cô cũng thấp xuống theo anh.
Ôn Tịch Viễn khẽ cười: “Được.”
Lại hỏi cô: “Có một vấn đề, em không tò mò sao?”
Nhất thời Lâm Sơ Diệp có hơi mơ hồ: “Vấn đề gì?”
Ôn Tịch Viễn: “Vấn đề lúc nãy bọn họ tò mò.”
“Cậu thành thật khai ra mau, rốt cuộc đã bắt đầu nhớ thương Sơ Diệp muội muội từ khi nào rồi?” Lời nói của lớp trưởng tự nhiên hiện lên trong đầu cô.
Ánh mắt Lâm Sơ Diệp dừng trên mặt anh, hơi băn khoăn, sau đó gật đầu: “Tò mò.”
Sau đó lại hỏi anh: “Từ khi nào thế?”
“Cụ thể là khi nào thì không nhớ rõ.
Nhưng lúc em bị mất tư cách nhận học bổng, anh rất đau lòng.” Anh nói.
Lâm Sơ Diệp: “Cho nên ngày đó là anh cố ý tới văn phòng?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Ừm.”
Hốc mắt Lâm Sơ Diệp hơi ẩm ướt, cô ôm chặt Ôn Tịch Viễn, nhẹ nhàng áp trán vào trán anh.
“Lâm Sơ Diệp.” Anh nhỏ giọng gọi tên cô.
“Vâng?” Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đang nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc, tay lấy ra một sợi dây chuyền kim cương.
“Anh vẫn luôn nghĩ, em đã hai lần cầu hôn anh, thì anh cũng phải cầu hôn lại một lần.
Chỉ là chúng ta có nhẫn rồi, nên chỉ đành dùng cái này để thay thế.”
Anh nói, sau đó nghiêng người, vừa cẩn thận vừa nghiêm túc đeo dây chuyền lên cổ cho cô, lúc này mới nhìn về phía cô.
“Lâm Sơ Diệp.” Anh lại gọi tên cô, sắc mặt vẫn nghiêm túc.
Lâm Sơ Diệp hoang mang nhìn anh.
“Anh yêu em.” Anh nói.
Nước mắt Lâm Sơ Diệp trào ra, cô nghĩ cô sẽ không có quen với những cảnh tình cảm như thế này, nhưng khi giọng nói mềm mại trầm thấp của Ôn Tịch Viễn nói ba chữ này với cô, đáy lòng của cô vừa mềm mại lại vừa rối tung, không thể nào kiềm chế được cảm xúc.
“Em cũng vậy.” Cô nói: “Rất yêu rất yêu anh.”
Ôn Tịch Viễn mỉm cười, sau đó cúi đầu hôn cô.
Anh gặp một cô gái ở thời niên thiếu, là cô gái anh giấu vào nơi mềm mại nhất của trái tim mình.
Nhiều năm sau gặp lại, giấc mộng thuở niên thiếu đã trở thành ánh sáng mà anh mong muốn bảo vệ nhất.
【Hoàn chính văn 】