Ánh mắt Lâm Sơ Diệp và anh giao nhau, hai người nhìn nhau cười, sau đó chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, ngồi thẳng người, mở lời chuyển chủ đề: “Đúng rồi, trưa thứ tư này anh có rảnh không?”
Nói xong, Ôn Tịch Viễn khẽ cau mày nhìn cô.
“Buổi chiều hôm đó là đại hội cổ đông, anh không chắc là sẽ rảnh.
Sao thế?”
“Đại hội cổ đông diễn ra vào chiều hôm đó luôn sao?” Lâm Sơ Diệp kinh ngạc: “Sao nhanh vậy ?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đúng vậy, những cuộc họp khác thì có thể dời, nhưng mà cái này thì sợ là không được.”
Nói xong lại nhìn về phía cô: “Có chuyện gì sao? Có thể đợi đến sau khi cuộc họp kết thúc không?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hẹn anh cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.” Lâm Sơ Diệp nói: “Nhưng đại hội cổ đông quan trọng hơn, anh cứ bận việc trước đi, họp xong chúng ta ăn sau cũng được.”
Ôn Tịch Viễn rõ ràng không tin: “Thật sự không có việc gì sao?”
Lâm Sơ Diệp thành thật gật đầu: “Thật sự không có gì mà.”
Ánh mắt Ôn Tịch Viễn dừng ở mặt cô một lát, sau đó cũng không hỏi kỹ nữa, chỉ khởi động xe, dặn dò cô: “Nếu có việc gì gấp thì em có thể tìm tài xế Lưu hoặc Từ Tử Dương, bọn họ đều rất tốt bụng, cẩn thận lại chu đáo, có thể tin tưởng được, em không cần phải lo lắng đâu.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Quả thật là cô có việc tìm Ôn Tịch Viễn.
Lúc nãy cô thấy trong đoạn chat giữa Chu Cẩn Thần và Mã Đào, hai người đó hẹn nhau cùng ăn trưa vào thứ tư.
Vốn dĩ cô muốn cùng Ôn Tịch Viễn đi tới đó, cũng không nhất định phải nghe được tin tức gì có giá trị, chỉ cần chụp một tấm hình là được rồi.
Ôn Tịch Viễn bảo cô không cần phải lo lắng về chuyện chuyển nhượng cổ phần, Lâm Sơ Diệp cũng tin tưởng anh có thể giải quyết chuyện này, nhưng cho dù có giải quyết được đi chăng nữa thì vấn đề cốt lõi cũng không thể giải quyết được, hạng mục không được thông qua, chắc chắn Ôn Kỳ Minh vẫn sẽ cầm hạng mục này đi làm phiền Ôn Tịch Viễn, cho nên Lâm Sơ Diệp mới muốn ra tay từ bên phía Mã Đào và Chu Cẩn Thần, để Ôn Kỳ Minh từ bỏ ý định thực hiện hạng mục đó.
Nhưng đại hội cổ đông lại diễn ra đúng buổi chiều ngày thứ tư hôm đó, bất kể là như thế nào thì Ôn Tịch Viễn cũng không thể rời công ty vào ngày hôm đó được.
Lâm Sơ Diệp biết nếu mình nói cho Ôn Tịch Viễn lý do thì anh nhất định sẽ nghĩ cách để cùng cô đi vào ngày hôm đó, nhưng như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc họp, cho nên chi bằng không để anh biết.
Tìm Từ Tử Dương cũng như thế thôi.
Vốn dĩ Lâm Sơ Diệp còn cảm thấy có đi hay không cũng chẳng sao, nhưng đại hội cổ đông Hoa Ngôn diễn ra lúc ba giờ chiều, mà Chu Cẩn Thần và Mã Đào lại hẹn gặp nhau vào buổi trưa, thời gian như thế này quả thật là có hơi trùng hợp.
Vì thế vào tối thứ ba, Lâm Sơ Diệp đi tìm Từ Tử Dương, mời anh ta ăn một bữa cơm với cô.
Từ Tử Dương sảng khoái đồng ý ngay lập tức.
Trong đoạn chat, Chu Cẩn Thần và Mã Đào không nói ăn cơm ở chỗ nào, chỉ nói hẹn ở chỗ cũ.
Ngày hôm sau Lâm Sơ Diệp bảo lái xe theo dõi Chu Cẩn Thần, sau đó mới đi tới.
Trên đường đi, bố của Ôn Tịch Viễn là Ôn Kỳ Minh gọi điện thoại cho Lâm Sơ Diệp, hỏi cô có nói với Ôn Tịch Viễn chưa, thái độ của anh như thế nào.
Giọng của Ôn Kỳ Minh trong điện thoại có hơi sốt ruột, không biết là sợ đại hội cổ đông buổi chiều xảy ra chuyện gì bất trắc, hay là lo lắng cô vẫn chưa thể thuyết phục được Ôn Tịch Viễn.
“Cháu có nói với anh ấy, nhưng anh ấy vẫn còn đang do dự.” Lâm Sơ Diệp nói, nhớ tới đại hội cổ đông thì không yên tâm, thử thăm dò ông: “Chú, chiêu này của chú với các cổ đông có đáng tin không ạ? Không có vấn đề gì chứ?”
“Có gì mà không đáng tin chứ.
Đều là những người lúc trước tôi còn ở công ty đề bạt lên cả, không có tôi thì làm sao bọn họ có được ngày hôm nay, bọn họ rất cảm kích tôi.” Nhắc tới chuyện này, Ôn Kỳ Minh tràn đầy tự tin, cũng không biết là tự tin thật hay chỉ cố gắng tỏ ra như thế để chứng tỏ mình không nhát gan.
Lâm Sơ Diệp giả vờ kinh ngạc: “Hả? Bọn họ đều là do chú đề bạt lên sao? Có những ai thế ạ?”‘
Ôn Kỳ Minh không giấu diếm, nói ra vài cái tên.
Lâm Sơ Diệp ghi nhớ những cái tên đó, còn sợ mình nhớ sai nên lấy giấy 乃út ra ghi lại.
Từ Tử Dương yên lặng ngồi bên cạnh, hơi khó hiểu với hành động của cô, nhưng thấy cô vẫn nghe điện thoại thì cũng không tiện hỏi, chỉ nghi hoặc nhìn.
Sau khi nói xong, Ôn Kỳ Minh lại không nhịn được thúc giục Lâm Sơ Diệp nhanh lên, còn hỏi cô có thể thuyết phục Ôn Tịch Viễn trước khi đại hội cổ đông diễn ra hay không.
“Nếu cháu có thể thuyết phục anh ấy đầu tư hạng mục này, vậy chú có thể hủy bỏ đại hội cổ đông này không?” Lâm Sơ Diệp hỏi.
Quả nhiên Ôn Kỳ Minh không chắc chắn với câu hỏi này: “Đã nói chỉ là một kế sách mà thôi, không tốn nhiều thời gian đâu.”
“Cô đây là đang kéo dài đến khi đại hội cổ đông kết thúc đấy à.
Con tôi thấy việc chuyển nhượng cổ phần không thành công thì sẽ càng không nhận hạng mục này.
Bây giờ chỉ còn một chút thời gian, nếu cô muốn thì làm nhanh lên.” Ôn Kỳ Minh không khỏi lo lắng: “Nếu cô không thuyết phục được nó thì nói sớm cho tôi biết, bây giờ tôi đi tìm nó nói chuyện, nói không chừng còn có chút hiệu quả.”
“Chú đừng tới làm phiền anh ấy.” Lâm Sơ Diệp ngăn cản: “Trước khi cuộc họp diễn ra cháu sẽ cho chú kết quả.”
Ôn Kỳ Minh: “Được, vậy cô phải nhanh lên đó.”
Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào danh sách trong cuốn sổ nhỏ một lát, sau đó lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.
Từ Tử Dương hoang mang nhìn vào danh sách: “Đây là cái gì thế?”
“Bố của Ôn Tịch Viễn nói đây là những cấp dưới mà ông ấy từng có giao tình.” Lâm Sơ Diệp nói, mở Wechat ra, gửi danh sách này cho Ôn Tịch Viễn: “Bố anh vừa mới gọi điện thoại cho em, em hỏi ông ấy những người sẽ không đồng ý, anh xem cái này có dùng được không.”
Ôn Tịch Viễn vẫn còn bận việc trong văn phòng, thấy danh sách thì dừng lại một chút, sau đó cười cười, trả lời Lâm Sơ Diệp: “Cực kỳ hữu ích, cảm ơn em.”
Lâm Sơ Diệp thấy anh trả lời lại cũng cười, chỉ tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn Từ Tử Dương vẫn đang tò mò nhìn cô.
“Bố của Ôn Tịch Viễn lại giở trò à?” Anh ta hỏi.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Bị một cấp dưới trước kia hấp dẫn rồi, cảm thấy là có hy vọng đoạt giải Oscar nên cực kỳ kiên trì.”
Từ Tử Dương cười cười: “Ai thế? Ai mà lại có tính uy Hi*p mạnh thế.”
Lâm Sơ Diệp cười cười: “Chốc lát anh sẽ biết.”
Nói xong thì nhìn xe của Chu Cẩn Thần ở phía trước.
Người lái xe rất khéo léo, vẫn luôn duy trì khoảng cách với xe của Chu Cẩn Thần.
Đúng lúc là giờ cao điểm buổi trưa, xe trên đường rất nhiều, tài xế của chiếc xe này cũng được thuê nên không bị dễ phát hiện.
Chu Cẩn Thần tự mình lái xe tới một khu trung tâm thương mại nổi tiếng.
Lâm Sơ Diệp chờ Chu Cẩn Thần bước vào rồi mới cùng Từ Tử Dương xuống xe, còn tranh thủ cải trang một chút, đội một bộ tóc giả ngắn lên, sau đó đội thêm một cái mũ, mặc chiếc áo lông không hay mặc, đi giày, phong cách ăn mặc rất khác ngày thường của cô.
Từ Tử Dương còn đặc biệt đi cắt tóc để tạo cảm giác mới mẻ, tạm biệt mái tóc dài đã hơn một năm không cắt, râu cũng cạo sạch sẽ, diện mạo thay đổi hoàn toàn nên không cần phải cải trang.
Giờ cao điểm vào buổi trưa là thời gian đông khách nhất của nhà hàng.
Chu Cẩn Thần và Mã Đào có lẽ là không đặt phòng trước, hai người gặp nhau cũng không đi vào phòng bao mà kiếm một chỗ trống trong góc rồi ngồi xuống.
Mã Đào đã đến trước, thấy Chu Cẩn Thần tới thì tươi cười đứng dậy, khoác vai anh ta, có vẻ như rất thân.
Lâm Sơ Diệp lập tức lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này.
Nhân viên phục vụ tiến lên, hỏi cô có đặt chỗ trước không.
“Không có.” Lâm Sơ Diệp mỉm cười trả lời, bình tĩnh cất điện thoại, ánh mắt nhìn xung quanh, sau đó hỏi nhân viên: “Có thể ngồi đại chỗ nào đó được không?”
“Đương nhiên, chỉ cần quét mã QR để trên bàn là được.” Nhân viên mỉm cười tiếp đón, sau đó dẫn bọn họ đi tới chỗ bàn còn trống.
Lâm Sơ Diệp ngăn nhân viên lại: “Cứ để chúng tôi tự tìm là được rồi, cảm ơn.”
Nói xong lập tức kéo Từ Tử Dương đi về phía Chu Cẩn Thần và Mã Đào đang ngồi, ngồi xuống bàn trống phía sau Chu Cẩn Thần.
Vì để đảm bảo không gian riêng tư của khách hàng nên lưng ghế được làm cao hơn.
Sau khi Lâm Sơ Diệp ngồi xuống chỉ để lộ một phần ba chiếc mũ len đang đội trên đầu.
Cô mở 乃út ghi âm, lén nhét 乃út vào kẽ hở, sau đó mới cầm điện thoại quét mã QR để gọi món.
Tuy rằng nhà hàng có hơi ồn ào nhưng vì ngồi gần, hơn nữa giọng của Chu Cẩn Thần và Mã Đào cũng lớn, nên vẫn có thể nghe được họ đang nói gì.
Lúc đầu hai người họ chỉ nói về những phiền não trong cuộc sống và công việc, sau đó Chu Cẩn Thần vừa chuyển để tài, hỏi về tình hình hạng mục kia của Mã Đào.
“Không thuận lợi lắm.” Giọng của Mã Đào có vẻ phiền muộn: “Ôn Kỳ Minh ở công ty không có tiếng nói cho lắm, bộ phận duyệt dự án của công ty cũng không qua, dù sao thì cũng là bế tắc.”
“Không phải đã đánh tiếng bên phía Doãn tổng rồi sao?” Chu Cẩn Thần nói, nhìn đồng hồ: “Chỉ cần có thể giúp ông ta lấy được quyền khống chế cổ phần tuyệt đối, về sau chỉ cần là hạng mục của ông, cho dù là tốt hay xấu đi chăng nữa thì cũng sẽ được cho qua thôi.”
Mã Đào: “Không phải vẫn chưa có kết quả sao, ai biết có thể thay đổi được không chứ.”
Chu Cẩn Thần: “Yên tâm đi, tôi có nói chuyện qua với Doãn tổng, ông ta cũng đã đánh tiếng với mấy cổ đông kia rồi, không có vấn đề gì đâu.”
Lâm Sơ Diệp và Từ Tử Dương nhìn nhau, có chút lo lắng.
Từ Tử Dương cười cười trấn an cô, cố gắng dùng giọng điệu an ủi cô: “Tin tưởng Ôn Tịch Viễn.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, Mã Đào ở bên kia cũng nói tiếp: “Ôn đổng bên kia cũng đánh tiếng.”
Chu Cẩn Thần nở nụ cười: “Ôn Kỳ Minh là trả ơn, còn Doãn tổng lại là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, đó chỉ giống như là một lời hứa hẹn để ông yên tâm mà thôi, thủ đoạn đằng sau của mấy người này cũng không nhỏ, ông nghĩ xem bọn họ sẽ nghe ai?”
Có lẽ Mã Đào đã ở trong giới này khá lâu, cũng nhìn thấy đủ loại thủ đoạn nên vẫn có hơi do dự: “Tôi thấy Ôn đổng rất chắc chắn, với lại mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất sâu đậm, có thể Doãn tổng chỉ đơn giản là hỗ trợ mà thôi.”
Chu Cẩn Thần cười cười: “Ông đánh giá thấp dã tâm của Doãn Tân Long rồi.
Cổ phần đã đưa tới tay, ai mà lại không cần chứ?”
Dường như Mã Đào đã bị thuyết phục, trầm mặc một lát, sau đó cười khẽ: “Vẫn là cậu nghĩ được chiêu cao tay này.”
Chu Cẩn Thần: “Chi bằng ông nói là Ôn Kỳ Minh ngu dốt cho rồi, người bình thường ai lại dám đánh cược như vậy chứ?”
Mã Đào: “Cũng phải, không ngu sao có thể để tôi ở bên cạnh ông ta mười mấy năm cơ chứ.
Trong cái giới này rất khó để thiết lập mối quan hệ, không có nhiều người có thể bất chấp lợi ích để báo đáp cho ông ta nhiều như vậy, vốn vẫn đang trông cậy vào ông ta giúp hạng mục này của tôi được thông qua, đáng tiếc người cha ngu dốt như vậy lại sinh ra một đứa con thông minh như thế, quản lý công ty cực kỳ nghiêm khắc, hoàn toàn không để cho những doanh nghiệp khác một con đường sống.
Nếu tôi có thể tìm được nhà đầu tư khác thì còn cần tìm đến nó sao, đáng tiếc Ôn Kỳ Minh cũng không có quyền tham gia vào việc ở công ty, một chút quyền làm chủ cũng không có.”
Nói xong, Mã Đào lại thở dài: “Vốn dĩ tôi còn nghĩ ông ta vẫn là người của Hoa Ngôn, không cần phải có quyền làm chủ ở Hoa Ngôn thì ít ra cũng còn chút quyền lực chứ.
Có Hoa Ngôn ở đó, ít nhất cũng có thể đảm bảo được sau khi bộ phim được phát hành cũng sẽ có triển vọng không tồi.”
Lâm Sơ Diệp và Từ Tử Dương lại nhìn nhau.
Từ Tử Dương có chút không biết nói như thế nào, chỉ có thể lắc đầu cười.
Chu Cẩn Thần hiển nhiên không thích Mã Đào thổi phồng Hoa Ngôn như thế, ngữ khí lập tức không được tốt cho lắm: “Hoa Ngôn có thể mạnh như vậy sao? Hoa nào đỏ trăm ngày, có mấy người sống được trăm tuổi, gia đình anh ta cường thịnh nhiều năm như vậy rồi, xuống dốc là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Phải phải” Mã Đào phụ họa theo, nhưng lại có hơi hoang mang: “Cậu và Hoa Ngôn…..
Có phải là có ân oán gì không? Dường như mỗi lần tôi nhắc đến Hoa Ngôn thì cậu sẽ tức giận, hơn nữa chuyện khống chế cổ phần này ở tay ai thì có liên quan gì đến chúng ta đâu chứ? Công ty của bọn họ có cơ chế điều hành quản lý hoàn chỉnh, thật ra ai có quyền khống chế cổ phần cũng đều không ảnh hưởng.”
Chu Cẩn Thần: “Sao lại không ảnh hưởng? Chỉ cần Doãn tổng có quyền quyết định sách lược của công ty, sau này hạng mục của các người sẽ trực tiếp được thông qua.
Người bây giờ có thể cho ông được như thế sao?”
Mã Đào cười: “Đúng vậy.
Vì vậy không phải bây giờ tôi cũng đang ra sức nịnh nọt Ôn Kỳ Minh sao?”
Nói xong, ông ta chuyển đề tài: “Nhưng mà cậu vẫn chưa trả lời tôi.
Nếu như quyền khống chế cổ phần chuyển thành của người khác, như thế cậu sẽ được lợi gì chứ.”
Chu Cẩn Thần chỉ là người hiến kế, giúp ông ta thúc đẩy việc Ôn Kỳ Minh và Doãn Tân Long đàm phán.
Thật ra chuyện đàm phán này không khó, Ôn Kỳ Minh không chịu ở yên trong nhà, sau khi bị Ôn Tịch Viễn cưỡng chế nghỉ hưu thì lại rảnh rỗi đến bực bội, cứ ba đến năm ngày là lại hẹn gặp bạn cũ ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm, bề ngoài mọi người đều thể hiện là gần gũi và thân thiết.
Nhưng bọn họ đều là người trưởng thành cả rồi, cũng có dã tâm riêng, có gia đình riêng của mình, cũng không quan trọng mấy năm tình cảm đó, thứ có thể gắn kết bọn họ chỉ có lợi ích mà thôi.
Mọi người đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, ai mà không muốn động vào số cổ phần đó chứ.
Năm đó Ôn Tịch Viễn mạnh mẽ thanh trừ nhân viên như thế khiến ai cũng phải khi*p sợ, mặc dù Ôn Tịch Viễn luôn tỏ ra khiêm tốn, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, thứ mà anh hiểu nhất là làm cho người khác buông lỏng cảnh giác, sau đó một lưới thu gọn tất cả.
Khi Ôn Tịch Viễn 17 tuổi vừa mới tiếp nhận công ty từ tay bố của anh, không ai coi trọng anh, cảm thấy một người không có nhiều kinh nghiệm xã hội như anh thì có thể làm nên sóng gió gì cơ chứ.
Ôn Tịch Viễn cũng giống như mọi lời đồn đoán của mọi người, khúm núm, người khác nói cái gì cũng đều đồng ý, không có nửa điểm chủ kiến, chỉ giống như một người quản lý con dấu của công ty thôi vậy.
Cho nên không ai thèm để anh vào mắt, cho dù các bộ phận của công ty có tách ra hay phân chia gì đó, anh cũng sẽ phối hợp ký tên đóng dấu, có vẻ còn dễ lừa hơn cả Ôn Kỳ Minh.
Đây cũng là cách Ôn Tịch Viễn khiến người khác buông lỏng cảnh giác, không ai biết rằng anh đang bí mật ra lệnh cho trợ lý hoàn tất việc khống chế cổ phần hoàn toàn, lén đổi tất cả các tài liệu, sau đó mới thông báo cho những người khác, chờ đến khi mọi người kịp phản ứng lại thì Hoa Ngôn đã hoàn thành việc phân tách, đem tất cả các công ty con đã bị phân tách ra dưới thời của Ôn Kỳ Minh cũng như cổ phần của công ty đáng lẽ là do nhiều người nắm giữ quản lý nhưng cuối cùng lại thuộc quyền sở hữu của Ôn Tịch Viễn, những công ty con bị phân tách trước kia cũng được xác nhập lại dưới trướng của Hoa Ngôn.
Sau khi nắm được quyền khống chế cổ phần tuyệt đối, Ôn Tịch Viễn cũng không giả vờ nữa, chuyện nào nên xử lý theo pháp luật, chuyện nào nên tra cứu trách nhiệm, cái nào nên truy cứu tiền nợ còn đọng, ai nên sa thải, Ôn Tịch Viễn xử lý không chút lưu tình, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, ai nấy cũng đều cảm thấy bất an, chỉ sợ mình sẽ là người bị điều tra, nhẹ nhất là bị xử phạt, nếu không thì sẽ bị sa thải.
Chính vào thời điểm này, Mã Đào bị sa thải.
Doãn Tân Long ở lại, nhưng đại khái là trải qua một trận thay máu toàn bộ này, trong vòng mười năm nay Doãn Tân Long rất thành thật, chưa từng có tâm tư nào khác, ông ta cũng không dám chủ động nhắc tới những thứ đó.
Lần này Mã Đào bị Chu Cẩn Thần ở đằng sau xúi giục, đề xuất cho ông ta một kế hoạch khiến Ôn Kỳ Minh lấy quyền cổ phần buộc Ôn Tịch Viễn phải thông qua hạng mục đó.
Dù sao cũng là một hạng mục đầu tư hai ba trăm triệu, so với cái đó thì quyền cổ phần trong tay Ôn Kỳ Minh đáng giá hơn nhiều.
Mã Đào không phải là người của Hoa Ngôn, cũng không có cổ phần ở Hoa Ngôn, không sợ bị Ôn Tịch Viễn xử lý, cho nên nói với Ôn Kỳ Minh một tiếng, không ngờ Ôn Kỳ Minh lại thật sự để bụng, chủ động đi tìm Doãn Tân Long thương lượng, để ông ta phối hợp với mình diễn một vở kịch.
Nhưng quyền cổ phần đã đưa đến tận miệng, Doãn Tân Long sao có thể không cần, khi mọi chuyện lắng xuống, ông ta sẽ trở thành cổ đông lớn nhất, không cần phải sợ ai.
Vì thế Doãn Tân Long vui vẻ đáp ứng.
Toàn bộ sự việc, cả ba người họ đều được lợi, nhưng Chu Cẩn Thần thì không, anh ta không phải là cổ đông của Hoa Ngôn, cho dù quyền cổ phần có thay đổi đi thế nào đi chăng nữa, hoặc là hạng mục của ông ta có được thông qua hay không thì cũng chả có lợi gì đối với Chu Cẩn Thần.
Đây là điều Mã Đào không nghĩ ra.
Chu Cẩn Thần cũng không có ý muốn trả lời câu hỏi kia của ông ra, chỉ cười nói: “Ông là anh em của tôi, tôi giúp anh em của tôi không được sao? Ai bảo tôi không thực lực cùng với tư bản chứ, cho nên chỉ có thể giúp anh em tốt được thế này thôi.”
“Cậu muốn giúp anh em thì tôi tin, nhưng trước kia sao không thấy cậu tích cực như bây giờ vậy.” Mã Đào vẫn không hiểu: “Cậu và công ty của bọn họ có thù oán gì sao?”
Chu Cẩn Thần trầm mặc một lát, sau đó thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, có thù oán.”
Mã Đào ngạc nhiên: “Thù gì cơ?”
Chu Cẩn Thần: “Thù ςướק vợ, có tính không?”
Mã Đào: “……”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Từ Tử Dương trực tiếp giơ ngón tay cái với Lâm Sơ Diệp: “Hồng nhan gây họa.”
Lâm Sơ Diệp: “……..” Liên quan gì đến cô.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Lâm Sơ Diệp lấy điện thoại ra nhìn, là Ôn Kỳ Minh gọi tới.
Lâm Sơ Diệp che loa điện thoại, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi ra bên ngoài thì ấn nhận điện thoại.
Vừa mới bắt điện thoại, giọng nói lo lắng của Ôn Kỳ Minh từ đầu bên kia truyền đến: “Khốn kiếp, lúc trước ai ai cũng đồng ý, bây giờ phản bội hết rồi.”
Trong lòng Lâm Sơ Diệp liền ‘lộp bộp’: “Chú, chú nói gì cơ? Phản bội cái gì?”
Ôn Kỳ Minh: “Chính là chuyện chuyển nhượng cổ phần, tôi và Doãn Tân Long đã bàn bạc xong, chỉ là một kế hoạch thôi, cũng đã đánh tiếng với những người khác rồi, đồng ý là bỏ phiếu không đồng ý, nhưng kết quả bây giờ lại là tất cả đều đồng ý.”
Lâm Sơ Diệp: “Vậy bây giờ kết quả như thế nào ạ?”
Ôn Kỳ Minh tức đến suýt khóc: “Đại hội cổ đông nhất trí thông qua hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.”
Lâm Sơ Diệp: “…..”
“Vậy Ôn Tịch Viễn đâu ạ?” Cô gấp gáp hỏi: “Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Có sao không ạ?”
Ôn Kỳ Minh: “Vẫn còn ở trong phòng họp.
Tôi tức giận quá nên đi ra ngoài trước.”