Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em - Chương 61

Tác giả: Thanh Phong Ngữ

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, không rõ tại sao một trợ lý nhỏ như anh lại dám đưa ra quyết định như thế, buổi thử vai diễn ra lâu như thế nhưng vẫn chưa nghe anh nói câu nào.
Nhưng sau khi kinh ngạc xong, mọi người lại không ngừng suy đoán xem đây có phải là ý của bên trên hay không.
Hôm nay anh đến đây với tư cách là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, nhưng chỉ quan sát, không tham dự vào phần chấm điểm.
Lâm Sơ Diệp cũng kinh ngạc nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Cô là bên được chọn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Tịch Viễn nhìn mọi người một lượt: “Diễn xuất của ai xuất sắc hơn mọi người không nhìn ra sao?”
Câu hỏi này…
Tuy rằng đa số mọi người đều cảm thấy diễn xuất của Lâm Sơ Diệp tốt hơn, diễn cũng rất có cảm xúc, nhưng Lưu Tri Nhiên cũng không thua kém bao nhiêu.
Người chưa có tác phẩm nào so với Lưu Tri Nhiên đã có không ít tác phẩm, đạo diễn lựa chọn Lưu Tri Nhiên cũng là điều hết sức hợp lý.
Dù sao thành tích của bộ phim cùng với nhiệt độ mà Lưu Tri Nhiên mang tới cũng tốt hơn, đối với đạo diễn mà nói, ông ta cần một tác phẩm tiêu biểu.
“Lưu lượng và năng lực tổng hợp của Lưu Tri Nhiên cao hơn.” Không biết ai đã lên tiếng đáp.
“Bắt đầu từ khi nào mà phim Hoa Ngôn lại phải lo lắng về vấn đề diễn viên có lưu lượng hay không như thế?” Ôn Tịch Viễn hỏi.
Mọi người đều đồng loạt im lặng, bọn họ cũng chỉ là dựa trên sự lựa chọn của đạo diễn mà nghĩ ra lý do hợp lý thôi, nguyên nhân thật sự là như thế nào bọn họ cũng không biết.
Đạo diễn cười ha ha đứng dậy: “Đừng tức giận, đừng tức giận….
Vậy đổi nữ chính lại thành Lâm Sơ Diệp, được chứ?”
Đạo diễn vừa nói vừa nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, dáng vẻ lấy lòng của ông ta khiến Ôn Tịch Viễn nhíu mày, hoàn toàn chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình.
Anh liếc mắt nhìn Lưu Tri Nhiên, cô ta đang nhìn anh một cách đáng thương, ánh mắt kia hoàn toàn không phải là ánh mắt khi nhìn một người trợ lý bình thường.
Ôn Tịch Viễn cũng không ngốc đến mức tin tưởng người của tổ chương trình 《Thích người》 sẽ không để lộ chuyện kia ra ngoài, thời đại internet phát triển như hiện nay, chỉ cần có một chiếc điện thoại di động trong tay là có thể lưu mọi thứ lại, lén gửi nó vào một nhóm chat nhỏ nào đó cũng không phải là chuyện không thể nào.
Đạo diễn biết biết anh là ai, Lưu Tri Nhiên cũng biết anh là ai.
Cho nên lúc nãy khi anh nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, Lưu Tri Nhiên lập tức mỉm cười ngọt ngào đáp lại ánh mắt của anh, một màn này sẽ khiến đạo diễn cho rằng Lưu Tri Nhiên là người của anh.
Đạo diễn sẽ chú ý đến Ôn Tịch Viễn là ai, có ngoại hình như thế nào, bởi vì ba chữ Ôn Tịch Viễn này là đại diện cho lời nói của tư bản.
Nhưng Lâm Sơ Diệp chỉ là một người mới chưa có gì, cũng không có gia thế hiển hách, đa số mọi người đã quên mất cái tên này, chỉ biết có một cô gái có dáng vẻ khá ưa nhìn, cho nên bất kỳ ai được Ôn Tịch Viễn nhìn thì đều có thể là cô gái đó.
Sau khi đạo diễn xác nhận thân phận của Lưu Tri Nhiên, chuyện ông ta lựa chọn Lưu Tri Nhiên cũng là chuyện đương nhiên, dù sao diễn xuất của Lưu Tri Nhiên cũng rành rành ra đó, kỹ thuật và nhân khí của cô ta cũng đã đủ thuyết phục mọi người.
Người duy nhất chịu thiệt thòi lần này chính là Lâm Sơ Diệp, mặc dù diễn xuất của cô tốt, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người mới.
Đối với đa số người mà nói, một người mới như Lâm Sơ Diệp lấy được vai nữ phụ số 2 đã là may mắn lắm rồi.
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp, cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt vẫn bình thản như cũ, chỉ là có hơi mờ mịt, cô cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết cơ hội của cô đã bị cô gái bên cạnh lừa lấy đi một cách dễ dàng.
Hơn nữa chuyện này dường như không thể thay đổi.
Ôn Tịch Viễn hiểu rất rõ chuyện này, lấy độ hảo cảm của người qua đường và sức mạnh của fan Lưu Tri Nhiên, nếu chuyện đổi người này bị tuồn ra ngoài, phía dư luận sẽ mắng chửi Lâm Sơ Diệp rất thậm tệ.
Đây mới chính là điểm khiến Ôn Tịch Viễn tức giận, đạo diễn chưa thương lượng gì đã tự tiện tuyên bố nữ chính và nữ phụ số 2, điều này khiến bọn họ không thể đổi lại vai với nhau.
Đạo diễn đợi mãi không nhận được câu trả lời của Ôn Tịch Viễn, sốt ruột gọi anh một tiếng: “Trợ… Trợ lý Ôn?”
Thái độ quá khách khí của đạo diễn khiến nhân viên đoàn làm phim không khỏi liếc nhìn hai người một cái, không hiểu tại sao đạo diễn lại khiêm tốn với một trợ lý như vậy, tuy rằng đó là người của văn phòng tổng giám đốc cử xuống, nhưng chuyện như thế cũng không phải là chưa từng xảy ra, cũng chỉ là sắp xếp của bên trên cử người xuống giám sát một chút, xem thử quá trình thử vai có gì không công bằng hay không, hoặc là có nhân viên nào lấy việc công làm việc tư làm mất kỷ cương của đoàn làm phim hay không.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy chuyện này là bình thường, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.
Ôn Tịch Viễn liếc ông ta, cuối cùng cũng không muốn Lâm Sơ Diệp bị liên lụy: “Đây không phải là vấn đề đổi hay không đổi.
Tôi nhớ tiêu chuẩn chọn diễn viên của Hoa Ngôn là luôn tổng hợp ý kiến của mọi người rồi sau đó mới quyết định, không có chuyện quyết định vai diễn ngay tại hiện trường, càng không có chuyện mặc cả vai diễn.
Hy vọng đạo diễn Ngô có thể làm việc một cách công tâm nhất, để cho những diễn viên tới thử vai đều có cơ hội.
Theo cá nhân tôi cảm thấy, Lưu Tri Nhiên cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.”
Nói xong nhìn đến ánh mắt khó hiểu của Lâm Sơ Diệp, Ôn Tịch Viễn cầm kịch bản và tài liệu trên bàn đi ra ngoài.
Đạo diễn có hơi khó xử nhìn bóng lưng của Ôn Tịch Viễn, sau đó lại nhìn vẻ mặt mất mát trên khuôn mặt của Lưu Tri Nhiên, nhất thời rơi vào thế khó, có hơi không hiểu ý của Ôn Tịch Viễn, không biết là nên tuân thủ theo đúng quy tắc mà anh nói lúc nãy hay vẫn giữ nguyên kết quả chọn Lưu Tri Nhiên.
Ông ta không suy nghĩ được, cũng không dám tự mình quyết định, đành phải cho mọi người ra về chờ thông báo sau.
Diễn viên và nhân viên công tác đứng chờ bên ngoài thảo luận sôi nổi, một bên tỏ ra hoang mang với cuộc tranh luận vừa rồi, một bên lại cảm thấy may mắn vì còn chút cơ hội.
Lưu Tri Nhiên cũng không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng quá nhiều, sau khi xuống sân khấu thì cúi đầu khiêm tốn nói cảm ơn đạo diễn và nhân viên công tác, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.
Cô ta là tiểu hoa đán đang nổi, lại là nghệ sĩ đang được Hoa Ngôn nâng đỡ, đang ở thời kỳ đỉnh cao, thái độ với mọi người cũng rất khiêm tốn, lúc này đã có rất nhiều người vây quanh cô ta.
Lâm Sơ Diệp vốn cũng định đi xuống nói cảm ơn với mọi người, nhưng lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Lưu Tri Nhiên, cho nên cô cũng chỉ gật đầu với nhân viên công tác gần mình nhất, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vừa đi tới thang máy thì điện thoại reo.
Là Ôn Tịch Viễn gọi tới.
“Em đi thang máy lên tầng 54, anh xuống đón em.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Lúc cô đi đến tầng 54, Ôn Tịch Viễn đã đứng ở cửa thang máy chờ cô.
Thấy cô từ thang máy đi ra, anh không nói gì, chỉ đưa tay về phía cô, nắm tay cô, sau đó dẫn cô tới chỗ thang máy chuyên dụng trở về văn phòng của anh.
Lâm Sơ Diệp vừa vào văn phòng anh thì nhìn thấy trên bàn làm việc của anh đang bày lý lịch của Lưu Tri Nhiên, ánh mắt hơi dừng lại.
Ôn Tịch Viễn cũng chú ý tới, giải thích với cô: “Lê Duệ mới đưa tới cho anh.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Cả ngoại hình, khí chất lẫn diễn xuất của cô ấy đều không tồi, nổi tiếng cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu, cũng không phủ nhận thành tích của Lưu Tri Nhiên.
Lâm Sơ Diệp: “Hình như cô ấy là người mà công ty các anh phát triển trọng tâm dạo gần đây.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu nhẹ: “Điều kiện cá nhân của cô ta không tồi, từ lúc gia nhập công ty đến nay thành tích vẫn rất tốt, giá trị thương mại cũng tăng lên không ít, xem như là một mầm giống tốt, bộ phận quản lý nghệ sĩ đúng là đang nâng đỡ cô ấy.
Lĩnh vực kinh doanh chính của Hoa Ngôn chính là chế tác và phát hành phim điện ảnh và phim truyền hình, quản lý nghệ sĩ cũng chỉ là một phần nhỏ của công ty.
Mỗi nghệ sĩ đều có đoàn đội quản lý chuyên môn, cũng có bộ phận chuyên môn đánh giá đoàn đội của mỗi nghệ sĩ, ai có tư chất cao, ai thích hợp để nâng đỡ, ai thích hợp với những loại tài nguyên nào đều có đoàn đội chuyên nghiệp phụ trách, mỗi người đều là nhân tài được tuyển chọn khắt khe.
Hơn nữa kết cấu tổ chức của Hoa Ngôn rất hoàn chỉnh, mỗi bộ phận đều có công việc của riêng mình, chế độ nghiêm khắc, chế độ giám sát hoàn chỉnh, phân bố quyền lực và công việc rõ ràng, cho nên đối với những nghệ sĩ dưới trướng của công ty, từ trước đến nay Ôn Tịch Viễn chỉ chú ý đến kết quả, không quá quan tâm tới nghệ sĩ nào.
Anh mới biết Lưu Tri Nhiên là nghệ sĩ được công ty nâng đỡ trọng tâm gần đây, từ khi gia nhập công ty đến giờ biểu hiện rất tốt, giá trị thương mại rõ ràng, thu về được khá nhiều vốn đầu tư, kết hợp nhiều phương diện như thế, quả thật là đáng để nâng đỡ.
Ôn Tịch Viễn không biết làm thế nào mà Lưu Tri Nhiên lại biết được anh.
Ôn Tịch Viễn không biết được trong phòng thử vai lúc nãy, cô ta là vì muốn giành được vai nữ chính của bộ phim này, hay là còn tâm tư gì khác.
Nhưng cho dù có là gì đi chăng nữa thì cũng khiến anh cảm thấy chán ghét.
Anh không muốn thân phận của mình bị bại lộ cũng chính là muốn tránh được chuyện bị người khác vô tình lợi dụng như thế này.
Lâm Sơ Diệp cũng không bởi vì anh khen Lưu Tri Nhiên mà tỏ ra khó chịu, chỉ gật đầu tán thành: “Nhìn ra được, quả thật là một mầm cây tốt.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Em không để ý sao?”
Lâm Sơ Diệp có hơi khó hiểu: “Để ý cái gì cơ?”
Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm cô một lát: “Lâm Sơ Diệp, em là giả ngốc hay ngốc thật thế hả? Em không quan tâm anh như thế nào sao? Hoặc là không có chút cảm giác sợ hãi nào sao?”
Lâm Sơ Diệp nhíu mày.
Ôn Tịch Viễn: “Em không quan tâm đến chuyện cô ta có thể là do anh nâng đỡ sao?”
Lâm Sơ Diệp không nghĩ nhiều đến những chuyện khác, anh quản lý một công ty lớn như thế, push ai đó là chuyện quá bình thường, nghe anh nói vậy, cô hoang mang hỏi anh: “Đây, đây không phải là chuyện bình thường sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Em cho rằng một người đàn ông dồn hết sức để push một nghệ sĩ nữ là chuyện bình thường sao?”
Lâm Sơ Diệp hơi run.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô chằm chằm, im lặng một lát rồi nói: “Lâm Sơ Diệp, em còn nhớ đêm hôm em say rượu không? Anh và Tiết Ninh mới nói nhiều vài câu em đã uống một mạch hai ly rượu trắng đầy, em hỏi anh, quan hệ giữa anh và Tiết Ninh là như thế nào, hỏi anh có thích cô ta hay không.
Không phải lúc đó em rất ghen sao? Sao bây giờ lại không ghen nữa?”
“Em có từng nghĩ tới, tại sao đạo diễn lại chỉ định cô ấy là nữ chính mà không phải em chưa?” Ôn Tịch Viễn bổ sung.
Lâm Sơ Diệp nhớ tới lúc nãy Ôn Tịch Viễn nhìn cô, Lưu Tri Nhiên cũng mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía anh, tim nảy lên một cái.
“Anh không cần lo lắng cho em.” Cô nhẹ giọng nói: “Nếu em có nghi ngờ gì thì nhất định sẽ không dễ bỏ qua thế đâu.”
“Sở dĩ em không ghen là bởi vì em biết đây là một trong những công việc của công ty anh, cho dù anh không biết Lưu Tri Nhiên là ai thì cũng sẽ có người tiếp theo, cho nên em không nghĩ đến những chuyện khác quá nhiều.”
Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cũng không biết tại sao lúc thấy cô khen một người khác đang có ý với anh lại tức giận như thế, cô cũng là người lên sân khấu, không nhìn thấy biểu cảm của cô gái đứng bên cạnh mình, cũng không nhận ra hành động mờ ám của đối phương, cho nên vốn dĩ cô không hề biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên cô không thể hiểu được tại sao anh lại tức giận như thế.
“Thật xin lỗi.” Anh cúi đầu xin lỗi, tiến lên ôm cô, sau đó lại buông ra, nhìn về phía cô, nhẹ giọng giải thích: “Lưu Tri Nhiên không phải do anh nâng đỡ.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Sau đó lại hỏi thêm: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao đột nhiên anh lại can thiệp vào kết quả casting?”
Ôn Tịch Viễn: “Cô ta cố ý khiến đạo diễn hiểu lầm là anh và cô ta có quan hệ, cho nên đạo diễn đã chọn cô ta làm nữ chính.”
Lâm Sơ Diệp “A” một tiếng, có hơi bất ngờ: “Cho nên, lần này không phải là vấn đề ở em sao?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đúng thế.”
“Cho nên lần này anh sẽ can thiệp vào kết quả casting.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc