Ôn Thư Ninh không hiểu gì hỏi: “Sao thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Gửi số điện thoại của tài xế qua cho em.”
Ôn Thư Ninh: “Em muốn làm gì?”
Ôn Tịch Viễn: “Chị không cần quan tâm, cứ gửi qua cho em là được.”
Lại dặn dò thêm: “Chị và anh rể qua chỗ em ăn cơm đi.
Em sẽ gọi cho tài xế trực tiếp đưa họ qua đây.”
“……….” Ôn Thư Ninh bị làm cho mù mờ: “Không phải, tới nhà chị ăn không được sao? Rộng rãi thoáng mát còn chỗ em ở là chỗ nào chứ, qua bên đó chỉ thêm chật chội thôi.”
Ôn Tịch Viễn: “Em thích những căn nhà nhỏ như thế này.”
Ôn Thư Ninh: “…….”
“Em cúp máy đây, nhớ gửi số điện thoại qua cho em.” Ôn Tịch Viễn nói, lại dặn dò thêm câu nữa: “Ăn mặc đơn giản một chút.”
Ôn Thư Ninh: “………”
Cô không hiểu tại sao Ôn Tịch Viễn lại còn quản chuyện ăn mặc của cô, cũng may là cô cũng không phải là người thích mua sắm hàng hiệu, chỉ trừ vài trường hợp công tác phải chú ý đến cách ăn mặc, ngoài ra bình thường cô vẫn ăn mặc thoải mái là chính, giá cả cũng tương đối bình thường.
Không hiểu thì không hiểu, nhưng Ôn Thư Ninh vẫn nhanh chóng gửi số điện thoại của tài xế qua cho Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn gọi điện cho tài xế, báo địa chỉ, bảo anh ta đưa Hà Minh U và Lâm Sơ Diệp tới căn gác nhỏ.
Tài xế này biết Ôn Tịch Viễn, thấy đã đến ngã tư đường, anh ta lập tức cho xe rẽ theo hướng khác.
Hà Minh U biết đường về nhà, vừa thấy đi không đúng đường lập tức nhắc nhở: “Chú Trần, đây không phải đường về nhà cháu.”
Tài xế: “Cậu của cháu bảo chú đưa hai người tới chỗ của cậu ấy, tôi nay sẽ ăn cơm ở nhà cậu.”
Lâm Sơ Diệp đoán chắc Ôn Tịch Viễn đã thấy tin nhắn cô gửi tới, trái tim đang treo lơ lửng cũng tạm thời nhẹ nhõm hơn một chút.
Bóng ma của Hà Minh U đối với căn gác nhỏ kia rất lớn, lập tức bật khóc nức nở: “Tại sao lại phải tới nhà cậu của cháu chứ?”
Nói xong cậu nhóc không nhịn được mà liếc nhìn chiếc cặp đầy sách vở kia.
Tài xế trả lời: “Cậu của cháu gọi điện thoại đến nói như thế mà.”
Hà Minh U mặc kệ nói: “Cháu không muốn đi.
Cháu muốn về nhà.”
Còn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ cậu nhóc: “Mẹ, không phải mẹ nói cậu sẽ không dạy con học toán nữa sao? Sao lại để con đi tới nhà cậu thế này.”
Nói đến nửa câu sau liền nín khóc.
Lâm Sơ Diệp: “……..”
Ôn Thư Ninh: “………”
“Cậu con mời mọi người qua đó ăn bữa cơm, không có thời gian rảnh mà dạy con học đâu.” Ôn Thư Ninh khuyên nhủ cậu nhóc.
Hà Minh U: “Lần trước cậu cũng nói là qua ăn cơm đó thôi!”
Ôn Thư Ninh cũng không biết phải trả lời thế nào, cô cũng không muốn đi tới căn gác nhỏ kia của Ôn Tịch Viễn, chỗ đó quá nhỏ, nhưng cô cũng khuyên anh chuyển đi được.
“Nếu không con gọi điện thương lượng với cậu một chút? Quay về nhà chúng ta ăn cơm?” Ôn Thư Ninh đề nghị.
Hà Minh U lắc đầu nguầy nguậy: “Con không dám đâu.”
“Nhưng mà” Hà Minh U bổ sung thêm: “Trên TV không phải có nói cái gì mà tiền trảm hậu tấu sao? Nếu không chúng ta cứ ở nhà chúng ta, đến lúc đó cậu cũng sẽ chỉ có thể đến nhà chúng ta thôi.”
Ôn Thư Ninh cảm thấy biện pháp này cũng được, mọi người đến nhà cô, Ôn Tịch Viễn cũng không thể gây thêm chuyện gì nữa.
“Được rồi.” Ôn Thư Ninh lập tức đồng ý: “Con đưa điện thoại cho chú Trần đi.”
Hà Minh U lập tức đưa điện thoại cho tài xế: “Chú Trần, mẹ cháu tìm chú ạ.”
Tài xế nhận điện thoại.
Ôn Thư Ninh dặn dò: “Lão Trần, anh vẫn là đưa bọn họ về nhà tôi đi, còn Ôn Tịch Viễn tôi sẽ gọi điện nói cho nó.”
Lái xe gật đầu: “Vâng.”
Sau đó cúp điện thoại, quay đầu xe đi về đường cũ.
Lâm Sơ Diệp thấy tâm trạng Hà Minh U thay đổi, cô cũng không nghĩ tới cậu nhóc ám ảnh Ôn Tịch Viễn tới như vậy nên cũng không đề nghị quay lại chỗ của Ôn Tịch Viễn nữa, chỉ gửi cho anh một tin nhắn, báo cho anh biết chuyện này: “Hình như bóng ma tâm lý của Hà Minh U đối với việc anh dạy bổ túc cho nó rất lớn, không chịu đi đến căn gác nhỏ nên bọn em đang đi về nhà của cậu nhóc.”
Ôn Tịch Viễn đang đi mua đồ ăn, sau khi gọi điện thoại cho lão Trần, anh đi tới khu chợ gần đó để mua rau, nghĩ đến mọi người đến nhà mình ăn cơm, vẫn là nên chuẩn bị thịnh soạn một chút.
Nấu cơm chính là thú vui giải trí của Ôn Tịch Viễn, bình thường công việc bận bịu không có thời gian xuống bếp, đợt nghỉ ngơi này cũng coi như là thỏa mãn thú vui của chính mình.
Bởi vậy cho nên dù là mời cả nhà Ôn Thư Ninh đến đây, anh cũng không phải suy nghĩ quá nhiều về việc nên nấu món gì mà ngược lại là muốn nấu nhiều một chút, dù gì thì cũng là buổi gặp mặt chính thức của Lâm Sơ Diệp với người nhà của anh, không thể để quá khó coi được.
Vậy cho nên anh mua rất nhiều nguyên liệu, tốn khá nhiều thời gian.
Chờ Ôn Tịch Viễn từ khu chợ đi ra đã là hơn 10 phút sau, theo thói quen anh lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy tin nhắn Lâm Sơ Diệp gửi đến, bước chân lập tức dừng lại.
Tin nhắn gửi 15 phút trước.
Người vẫn chưa tới nhà của Ôn Thư Ninh, nhưng chắc không lâu nữa sẽ tới.
Ôn Tịch Viễn hơi nghiêng đầu, không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi phải đối mặt với sự thật lại bình tĩnh đến lạ thường.
Anh chậm rãi đem nguyên liệu về nhà, bỏ đồ xuống xong lúc này mới gọi điện thoại cho Lâm Sơ Diệp.
“Tới nơi rồi sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Vẫn chưa, hơi tắc đường.”
Nói rồi che micro lại, thấp giọng hỏi anh: “Cái kia, bây giờ anh đang chuẩn bị qua đó sao? Lát nữa em gặp họ phải nói như thế nào bây giờ? Hay là em đứng ở ngoài chờ anh nhé? Còn quà gặp mặt nữa, em chưa chuẩn bị cái gì cả.”
Ôn Tịch Viễn: “Bọn em tới đâu rồi?”
Lâm Sơ Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tới trường cấp hai rồi.”
Ôn Tịch Viễn tính toán sơ qua, từ chỗ này của anh lái xe tới chỗ Ôn Thư Ninh cũng không xa lắm, chắc là sẽ đến cùng lúc với bọn họ.
“Lát nữa em cứ đi vào với họ, để anh đi mua đồ.” Ôn Tịch Viễn nói.
Lâm Sơ Diệp lo lắng anh lại phải tốn tiền: “Hay là để em đi, em bảo họ cho em dừng xe bên đường, em ở đó chờ anh.”
Ôn Tịch Viễn: “Không sao đâu, em cứ vào trong với bọn họ trước, những chuyện khác cứ giao cho anh.”
Lâm Sơ Diệp chần chừ gật đầu đáp: “Cũng được.”
Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, lấy chìa khóa rồi lái xe ra ngoài.
Dọc đường đi, Ôn Tịch Viễn tưởng tượng ra bộ dạng của Lâm Sơ Diệp lúc nhìn thấy nhà của Ôn Thư Ninh, trong lòng hơi phiền não, nhưng cũng không muốn nghĩ quá nhiều.
Mấy ngày nay ở bên cạnh Lâm Sơ Diệp, anh cảm thấy rất thoải mái cũng rất hạnh phúc, anh không hy vọng những cảm xúc đó sẽ bị đánh mất, nhưng có một số chuyện dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đối mặt với nó.
Lâm Sơ Diệp hoang mang nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô biết, đây là khu biệt thự sang trọng bậc nhất thành phố Ninh, người ta thường gọi nó là khu nhà giàu.
Ôn Tịch Viễn nhìn thấy sự hoang mang khó hiểu trong mắt Lâm Sơ Diệp, còn ẩn ẩn một chút lo lắng.
Tay đặt trên vô lăng của Ôn Tịch Viễn nắm chặt một chút, sau đó chậm rãi buông ra, đây là sự thật sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Anh không phải là người mà Lâm Sơ Diệp tưởng tượng, cũng không phải là một Ôn Tịch Viễn có ý chí kiên cường mà cô một lòng một dạ nghĩ sẽ nuôi anh đến già.
Ngay từ đầu, sự nghiệp của anh đã rất thành công, chỉ là vô tình tới ở trong căn gác nhỏ kia khiến cô hiểu lầm mà thôi.
Ôn Tịch Viễn thậm chí còn bình tĩnh suy nghĩ, nếu như cô không muốn, anh sẽ buông tay cô.
Không có ai rời khỏi một người mà không thể tiếp tục sống, thời gian chính là phương thuốc chữa lành tất cả.
Lâm Sơ Diệp phát hiện Ôn Tịch Viễn ngồi ở trong chiếc xe đối diện.
Anh không nhìn thấy cô.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa kính chiếu vào người anh, không hiểu sao có cảm giác như một lớp sương mù đang bao vây lấy anh.
Sườn mặt gầy gò vẫn đẹp như lúc trước, nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt khiến cô có cảm giác rất xa cách, thậm chí cô còn hoài nghi rằng mình có quen người đàn ông này hay không.
Cô chưa từng gặp qua một Ôn Tịch Viễn như thế.
Lâm Sơ Diệp hơi giật mình.
Ôn Tịch Viễn quay đầu, tầm mắt dừng trên người cô vài giây, sau đó bình tĩnh dời đi, quay sang nhìn chiếc điện thoại đặt ở tay vịn.
Nhóm Wechat của người trong nhà có tin nhắn đến.
Là Ôn Giản gửi đến: “@Ôn Thư Ninh, chị họ, em với Giang Thừa chuẩn bị tới thành phố Ninh, chị có rảnh để cùng nhau ăn một bữa cơm không ạ?”
Ôn Giản là em họ của Ôn Thư Ninh, là con gái của em gái Ôn Ti Bình, từ nhỏ đã thân thiết với nhau, quan hệ cực kỳ tốt.
Ôn Thư Ninh nhanh chóng trả lời: “Em đi tàu hỏa tới đây sao? Sao không nói cho chị biết trước một tiếng, để chị và anh rể đi đón các em.”
Ôn Tịch Viễn biết, Ôn Thư Ninh lúc này đang rất khó xử.
Một bên là Lâm Sơ Diệp được mời đến nhà làm khách, không thể mặc kệ được, một bên lại là em họ Ôn Giản đã nhiều năm không gặp.
Ôn Tịch Viễn nhanh chóng quyết định.
Anh cũng không muốn buông tay Lâm Sơ Diệp sớm như vậy.
Anh đưa điện thoại lên, nhấn vào nút ghi âm: “Mấy giờ mọi người đến? Tôi đi đón mọi người.”
Sau đó giơ tay về phía lão Trần, ra hiệu cho anh ta dừng xe.
Lão Trần không hiểu chuyện gì, chỉ nghe theo lệnh dừng xe.
Ôn Tịch Viễn cũng dừng xe bên cạnh, sau đó xuống xe, mở cửa xe bên kia, kéo Lâm Sơ Diệp ra.
“Theo anh đi đón vài người.”
Lại phân phó Hà Minh U đang trợn mắt há mồm bên cạnh: “Cháu về nói với mẹ, cậu và mợ đi đón dì và dượng, không đi đến chỗ mẹ được.”
Nói xong liền kéo Lâm Sơ Diệp lên xe.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Giản và Thừa ca tới cứu mạng Ôn tổng đó~
Giản Giản, Thừa ca, đã lâu không gặp~ có hơi nhớ bọn họ
Editor: Giản Giản và Thừa ca là nhân vật chính trong bộ “Chỉ là đã nghiêm túc với em” của tác giả nhé.