Tiết Ninh tới gần, hỏi Ôn Tịch Viễn: “Sao anh cũng ở đây thế?”
Trông có vẻ khá thân thiết.
Lâm Sơ Diệp không nhịn được suy nghĩ, tay vô thức hướng tới chiếc ghế gần nhất, còn chưa ᴆụng vào đã bị một bàn tay phía sau kéo trước, sau đó ngồi xuống.
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Tiết Ninh đã ngồi xuống bên cạnh Ôn Tịch Viễn.
Tiết Ninh thật sự không thấy Lâm Sơ Diệp, ngay cả khi đã ngồi xuống, ánh mắt của cô ta vẫn nhìn Ôn Tịch Viễn.
Nhưng Ôn Tịch Viễn đã chú ý tới, nhíu mày nhắc nhở: “Chỗ này có người ngồi rồi.”
“Hả?” Tiết Ninh rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề, xấu hổ đứng lên, “Ngại quá, tôi không để ý.”
Nói xong liền đứng dậy nhường chỗ.
Lâm Sơ Diệp nhanh chóng ngăn cô ta lại: “Không cần đâu không cần đâu, cậu cứ ngồi đi, tôi cũng vừa mới tới đây thôi.”
Một người đối diện với Lâm Sơ Diệp gọi cô: “Lâm Sơ Diệp, bên này còn chỗ, cậu qua bên này ngồi đi.”
Tiết Ninh xấu hổ, liên tục giải thích với Lâm Sơ Diệp: “Thật ngại quá, lúc nãy tớ không để ý chỗ này có người.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Không sao.
Tớ cũng chỉ vừa nhìn thấy chỗ này trống, ngồi chỗ nào cũng như nhau cả thôi mà.”
Tiết Ninh cười: “Cậu vẫn giống như trước đây nhỉ, không thay đổi chút nào cả.”
Lâm Sơ Diệp cảm thấy hơi xấu hổ, đối phương có thể nhớ rõ bộ dáng trước đây của mình còn nói “Vẫn như trước, không thay đổi chút nào” gì gì đó, bản thân mình lại không có ấn tượng gì với người ta, nếu đáp lại một câu “Cậu cũng thế” hoặc là “Cậu đẹp hơn lúc trước rồi” thì nghe thật có lỗi.
Cô sợ nói nhiều sai nhiều, cho nên chỉ xấu hổ nói “Cảm ơn”, trong đầu cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không thể nào nhớ ra được gương mặt trước đó của Tiết Ninh.
Hơn nữa lúc đó trong lớp có tới sáu bảy mươi người, cô lại không thường xuyên xã giao, thật sự là không nhớ ra.
Tiết Ninh thấy bộ dáng của cô liền biết ngay cô không nhớ mình, mỉm cười nhắc nhở cô: “Học kỳ sau của lớp 11 tớ mới chuyển đến, ở ký túc xá, hơn nữa thành tích không tốt lắm, còn hơi quậy, ha ha….”
Nói xong cô ta nở nụ cười: “Hẳn là cậu không nhớ ra tớ.”
Cô ta nhắc lại khiến Lâm Sơ Diệp nhớ ra.
Trong ấn tượng hiện ra một nữ sinh ngang ngạnh, dáng người cao gầy, thường đeo khăn quàng cổ, tóc vừa dày vừa thẳng che gần hết mắt.
Bình thường hay chơi cùng với nam sinh, ăn nói thô tục, lúc đi học còn cãi nhau với giáo viên, xoay người đi liền đạp gãy chân ghế của giáo viên.
Rất có khí chất chị đại, không cùng một thế giới với những học sinh ngoan hiền sợ phiền phức như các cô, bởi vậy cho nên lúc đó Lâm Sơ Diệp không để ý nhiều đến cô ta.
Khí chất bây giờ của Tiết Ninh hoàn toàn khác lúc trước.
Khí chất hiên ngang lúc trước vẫn còn đó, nhưng lại thấy xinh đẹp hơn rất nhiều, không còn khí thế bạo lực như lúc trước.
“Cậu thay đổi nhiều quá.” Lâm Sơ Diệp nói lời từ tận đáy lòng: “Vừa xinh đẹp vừa ngầu, giống như hào quang tỏa sáng, tớ hoàn toàn không nhận ra.”
“Cảm ơn.” Tiết Ninh hào phóng nhận lời khen của cô, quay đầu nhìn thấy sắc mặt nghiêm chỉnh của Ôn Tịch Viễn đang nhìn Lâm Sơ Diệp, “Năm đó may là nhờ có Ôn Tịch Viễn, nếu không thì thật không biết tớ đã thành bộ dạng nào nữa..”
Câu này của cô đã khiến mọi người bất ngờ “ồ” lên một tiếng.
“Hóa ra giữa hai người các cậu có chuyện xưa nha.” Không biết ai mở miệng nói: “Kể nghe chút xem nào.”
Những người khác cũng ồn ào đòi kể.
Lâm Sơ Diệp theo bản năng nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía mọi người.
“Chẳng có chuyện gì cả.” Anh lãnh đạm nói.
“Cậu lừa ai thế.” Nam sinh phủ nhận lời của anh: “Buổi sáng ngày hôm sau, Tiết Ninh người ta vừa mới đi, cũng không biết là ai đó vội vàng đuổi theo đấy nhé.”
Tiết Ninh kinh ngạc nhìn Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn: “Không liên quan đến cậu ấy.”
Ánh mắt của anh nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp bị ánh mắt của anh khiến tim đập lỡ một nhịp, vội vàng tránh né.
Diệp Hân nhìn thấy màn này liền ho khụ khụ, nhắc nhở: “Buổi sáng ngày hôm đó Lâm Sơ Diệp cũng đi sớm.”
Lời nhắc nhở này của cô khiến mọi người chuyển mục tiêu thành Lâm Sơ Diệp.
“Đúng đúng, Lâm Sơ Diệp cũng thật là, sáng sớm đã rời đi rồi, một câu tạm biệt cũng không nói.
Lâm Sơ Diệp, cậu làm bọn tớ tổn thương lắm đấy.”
“Cũng đúng, uổng công tớ chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ để tỏ tình như vậy, kết quả thì sao chứ, một câu cũng không nói được, tất cả đều bị nghẹn lại trong lòng.”
“U Tây, hóa ra cậu đã sớm để ý Sơ Diệp nhà chúng ta rồi à.
Thế nào, bây giờ có muốn nối lại tiền duyên không?”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía người vừa nói muốn tỏ tình, là một người cao to cường tráng, khuôn mặt khá phúc hậu.
Bị mọi người trêu chọc, người kia cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn thoải mái nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Vậy nhưng cũng cần phải hỏi Sơ Diệp muội muội có còn độc thân hay không chứ.
Lỡ người ta là hoa đã có chủ rồi thì sao?”
Diệp Hân giống như sợ mọi chuyện chưa đủ loạn, bồi thêm một câu: “Độc thân, độc thân 100%, các vị ai cũng đều có cơ hội.”
Lâm Sơ Diệp kéo kéo tay áo Diệp Hân: “Cậu đừng nói lung tung.”
Người ngồi bên cạnh Lâm Sơ Diệp an ủi cô: “Mọi người chỉ đùa một chút thôi, đừng lo lắng quá.”
Người đó rất ôn hòa lễ phép, còn rót đồ uống cho Lâm Sơ Diệp.
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp khách sáo nói.
Người kia mỉm cười: “Không cần khách sáo.”
Ôn Tịch Viễn nhìn người kia, lại là một người đàn ông có vẻ lịch sự.
Lâm Sơ Diệp cúi đầu ăn đồ ăn.
Người kia hình như tên là Ngô Vân Phong?
Ôn Tịch Viễn nhíu mày, cố gắng nhớ.
Tiết Ninh thấy mọi người đều tán gẫu với người ngồi bên cạnh, cũng quay đầu nhìn Ôn Tịch Viễn, thấp giọng hỏi anh: “Năm đó anh thật sự là đuổi theo tôi sao?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô ta: “Không liên quan tới cô.
Tôi cũng vừa mới biết cô cũng rời đi vào buổi sáng hôm đó.”
Tiết Ninh cười, cũng không để ý thái độ của anh: “Tôi cũng không nói có liên quan tới tôi.
Chỉ là cảm thấy hiếu kì nên hỏi một chút..”
Ôn Tịch Viễn không nhìn cô ta nữa.
Tiết Ninh nhìn những người khác, ngồi gần anh một chút, gọi: “Ôn tổng.”
Ôn Tịch Viễn vừa uống một ngụm trà, thấp giọng nói: “Thời gian riêng tư không nói chuyện công việc.”
Tiết Ninh: “Nhưng lúc làm việc tôi không tìm thấy ngài.”
Ôn Tịch Viễn không để ý tới cô ta, hướng mắt nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp đang nghiêng đầu nói chuyện với Diệp Hân, không chú ý đến bên này.
Tiết Ninh đại khái cũng biết Ôn Tịch Viễn kiêng kị điều gì, cô ta cảm thấy mình có thể hiểu tại sao Ôn Tịch Viễn không công khai thân phận trước mặt mọi người.
Dù sao cũng là người có gia thế lớn, những người đang ngồi đây đều là người bình thường, nếu người khác biết được địa vị của anh phỏng chừng sẽ tới ngỏ ý muốn anh nâng đỡ hoặc sắp xếp công việc giúp, nếu anh từ chối thì quả thật là không hay.
Cô nhích lại gần Ôn Tịch Viễn một chút, lấy tay che miệng, đè thấp giọng hỏi Ôn Tịch Viễn: “Ôn tổng, trên tay tôi có một hạng mục rất có tiềm năng, phù hợp với nhu cầu thị yếu hiện tại, độ phổ biến cũng rất cao, hay là tôi đưa qua cho ngài xem một chút?”
Ôn Tịch Viễn cũng bưng chén trà che miệng: “Tìm lãnh đạo của cô đi.”
Tiết Ninh: “Lãnh đạo có thành kiến với tôi.
Nếu như ông ta có dự án chắc chắn sẽ ưu tiên cho thân tín của ông ta trước.”
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô ta.
Tiết Ninh nhìn vào mắt của anh: “Không phải là tôi cố tình đâu.
Nhưng nếu ông ta có thể công bình công chính, tôi còn cần phải làm thế sao.”
Ôn Tịch Viễn vẫn không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ.
Tiết Ninh lại nhích gần hơn một chút: “Không tin anh có thể xem những hạng mục ông ta phê duyệt trong nửa năm gần đây, xem có phải tất cả đều giao cho người của ông ta làm hay không.
Chất lượng tốt thì không nói, đằng này làm như chơi vậy.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô ta: “Chỗ của cô cũng chia bè phái sao?”
Tiết Ninh: “Chỗ nào có người thì ở đó chính là giang hồ.
Tôi đây xem như là bạn học cũ của lãnh đạo, nếu đổi là người khác tôi cũng mặc kệ.”
Ôn Tịch Viễn liếc cô một cái: “Bớt tranh công đi.
Hạng mục trên tay cô là gì cứ nói thẳng.”
Tiết Ninh cười: “Không phải giống nhau sao? Đều là vì kiếm tiền, cuối cùng tiền đó không phải cũng về tay anh sao?”
Lâm Sơ Diệp vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ôn Tịch Viễn và Tiết Ninh thì thầm to nhỏ.
Tiết Ninh nhìn thẳng vào mắt Ôn Tịch Viễn, dường như hai người khá thân.
Là quan hệ gì đây?
Lâm Sơ Diệp suy nghĩ, tay lại với tới cái ly gần nhất, chậm rãi uống hết một ly, sau đó lại rót thêm một ly nữa, lại uống cạn, đến lúc cô buông ly xuống liền thấy mọi người đang nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.
“…….” Lâm Sơ Diệp mù mờ hỏi: “Sao thế?”
“Sao cậu uống nhiều rượu thế?” Lớp trưởng ngồi đối diện cô hỏi: “Đó là rượu Lão Bạch Can năm mươi hai độ đó, tửu lượng của cậu cũng tốt thật.”
Lâm Sơ Diệp: “………”
Cô cúi đầu nhìn cái chai đang cầm trong tay, thấy ba chữ “Lão Bạch Can” đập vào mắt liền lập tức buông ngay ra.
“Tớ…..” Lâm Sơ Diệp cố gắng bình tĩnh: “Tớ nhìn lộn, cứ tưởng là nước trái cây.”
Lớp trưởng: “Có bao bì như thế mà còn nhìn lộn, cậu uống vào mà không phát hiện ra sao?”
Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười: “Tớ….
Uống quen rồi.”
Ôn Tịch Viễn lo lắng nhìn cô: “Em không sao chứ?”
Lâm Sơ Diệp muốn lắc đầu, nhưng lại không lắc được.
Sao có thể không sao được chứ, năm đó cô uống hai ly bia đã say, huống hồ bây giờ là hai ly rượu đế….
năm mươi hai độ…..
Không biết bây giờ nôn ra còn kịp không….
Ôn Tịch Viễn thấy bộ dạng của cô, biết cô không trụ được nữa.
Anh đứng dậy: “Tôi đưa em về trước.”
Đúng lúc này, ngoài cửa có người bước vào.
“Yo….
Đại học bá thế mà cũng trở về rồi.” Dáng vẻ lưu manh, còn mang theo vài phần trào phúng.
Lâm Sơ Diệp theo bản năng nhìn về phía người mới tới, cô nhận ra người này, hình như năm đó chơi cùng nhóm với Tiết Ninh, tên là Chung Thụ Khải, hồi còn là học sinh rất ngông cuồng bây giờ lại thấy có vài phần là người tinh anh của xã hội.
Những người khác còn chưa phản ứng lại, Tiết Ninh đã lên tiếng trước: “Chung Thụ Khải, cậu nói cái quái gì thế!” Vẫn là khí phách hiên ngang năm đó.
Chung Thụ Khải: “Tớ chỉ chào hỏi bạn cũ thôi mà, cậu kích động cái gì.”
Anh ta nói xong liền đi về phía Ôn Tịch Viễn, đặt tay lên vai anh: “Nghe nói gần đây cậu không ổn lắm, chạy đến đoàn làm phim làm chân sai vặt cho người ta.
Có phải gặp khó khăn gì không, có muốn anh đây giúp cậu một chút không?
“Thật hay đùa thế?” Mọi người hơi ngạc nhiên: “Ôn Tịch Viễn không đến nỗi đi chạy việc cho người ta chứ.”
“Đương nhiên là thật.
Tớ có người anh em làm diễn viên quần chúng ở đoàn làm phim, còn gửi ảnh chụp cho tớ đây này.” Chung Khải Thụ nói xong liền lấy di động ra mở hình ảnh: “Người xưa có câu, lúc nhỏ tốt, lớn lên chưa chắc đã tốt…..”
Tiết Ninh trực tiếp cắt ngang: “Chung Thụ Khải, cậu im miệng cho tôi, Ôn Tịch Viễn người ta…..”
“Gần đây đúng là có chút khó khăn.” Ôn Tịch Viễn bình tĩnh ngắt lời, quay đầu nhìn về phía Chung Thụ Khải: “Nếu cậu dư giả thì cho tôi mượn một ít.”
Chung Thụ Khải cố tỏ ra khoa trương: “Thật hay đùa thế? Học bá năm đó không ai bì nổi bây giờ lại đi vay tiền đứa học tra như tôi.”
Lâm Sơ Diệp không nhịn được nữa, liền hỏi Ôn Tịch Viễn: “Đúng rồi Ôn Tịch Viễn, nói đến đoàn làm phim tôi mới nhớ, sư huynh của tôi nhờ tôi hỏi anh, đoàn làm phim phải đình công tới khi nào? Anh ấy nói muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng nhà sản xuất nói phải được sự đồng ý của anh.”
Tất cả mọi người đều bị câu này của Lâm Sơ Diệp làm cho mù mờ, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp biểu hiện hoàn toàn những kỹ năng chuyên nghiệp của mình, vẻ mặt ௱ôЛƓ lung quay lại nhìn mọi người: “À, Ôn Tịch Viễn là tổng phụ trách hạng mục của sư huynh của tớ, có khi sẽ đến hiện trường hỗ trợ một chút.”
“……” Ôn Tịch Viễn nhíu mày nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp đã đi tới chỗ anh, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi tôi uống hơi nhiều, anh đưa tôi về có được không?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được.”
Lâm Sơ Diệp áy náy chào tạm biệt mọi người, kéo Ôn Tịch Viễn ra ngoài.
Lúc ra đến bên ngoài cô không trụ nổi nữa, men rượu bốc lên, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ôn Tịch Viễn đỡ cô: “Vẫn ổn chứ?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, trấn tĩnh nói: “Vẫn ổn.”
Lại nói với anh: “Anh đưa tôi đến khách sạn bên cạnh là được rồi, cứ như thế này trở về bà nội tôi thấy sẽ lo lắng.”
Ôn Tịch Viễn: “Về chỗ tôi trước đi, tôi nấu cho em một bát canh giải rượu.”
Lâm Sơ Diệp nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng được.”
Sau khi lên xe cô không trụ được nữa, tựa đầu vào cửa sổ xe nhắm mắt ngủ, không buồn nôn cũng không có biểu cảm đau khổ gì.
Chỗ hẹn cách nhà của Ôn Tịch Viễn không xa.
Sau khi dừng xe, Ôn Tịch Viễn gọi cô một tiếng: “Lâm Sơ Diệp.”
Lâm Sơ Diệp mơ màng mở mắt: “Tới rồi hả?”
Cô nhích người muốn xuống xe, Ôn Tịch Viễn giữ cô lại: “Đừng lộn xộn.”
Lâm Sơ Diệp sững sờ nhìn anh, ánh mắt đã hơi mơ màng.
Ôn Tịch Viễn mở cửa ghế phó lái, một tay vòng qua eo cô, ôm cô xuống.
Lâm Sơ Diệp né tránh, bộ dạng muốn xuống.
Cánh tay Ôn Tịch Viễn ôm chặt hơn một chút: “Đừng lộn xộn.”
Người trong иgự¢ lập tức yên tĩnh lại.
Ôn Tịch Viễn vẫn có thói quen tập thể dục, ôm Lâm Sơ Diệp cũng không tốn nhiều sức.
Căn nhà hiện ra ngay trước mắt.
Ôn Tịch Viễn thậm chí còn có thể thả lỏng tay lấy chìa khóa.
Anh đẩy cửa đi vào phòng khách, lúc này mới có thời gian cúi đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
Cô mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, ánh mắt mang theo vài phần mơ màng, hoàn toàn là bộ dáng đang say rượu.
“Lâm Sơ Diệp.” Anh gọi cô một tiếng.
“Hả?” Cô đáp lại, còn có thể nói chuyện bình thường với anh.
“Em vẫn ổn chứ?” Anh hỏi.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừ.”
Sau đó cô lại hỏi anh: “Ôn Tịch Viễn, anh và Tiết Ninh là quan hệ gì thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Không có quan hệ gì cả.”
Lâm Sơ Diệp: “Vậy anh có thích cô ấy không?”
Ôn Tịch Viễn: “Không thích.”
Cô “Ồ” một tiếng.
Ôn Tịch Viễn không nói nữa, đặt cô ngồi xuống sô pha: “Em ngồi ở đây một lát, tôi đi nấu cho em một bát canh giải rượu.”
Cô gật đầu: “Được.”
Anh xoay người, cô đột nhiên nắm lấy áo anh.
Ôn Tịch Viễn nghi hoặc, quay đầu lại nhìn cô.
“Những lời Chung Thụ Khải nói anh đừng để trong lòng, anh ta ăn nói hàm hồ thôi.” Cô nhìn anh, nói.
Ôn Tịch Viễn bật cười: “Tôi không để trong lòng.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừm.”
Cô vẫn nhìn anh.
“Bây giờ anh chính là con rồng bị vây chỗ nước cạn, sau này nhất định sẽ có cơ hội bay lên cao.” Cô nhìn anh, nhẹ giọng nói tiếp: “Không sao cả, tôi nuôi anh, chờ sau này anh có cơ hội bay lên thì mang tôi cùng bay với anh là được.”
Ôn Tịch Viễn dừng lại, nhìn cô chằm chằm.
Trong phòng vẫn chưa bật đèn, ánh mắt của cô sáng lên trong bóng tối, mang theo chút mơ màng.
Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Được, em nuôi tôi.”
Giọng hơi khàn.
Cô hình như rất cao hứng: “Vậy, nếu anh vẫn chưa thích ai, thế thì khoan hãy hứng thú với người khác đã, chờ tôi một chút.”
Ôn Tịch Viễn: “Chờ em làm gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Chờ tôi xem anh có thích hợp để kết hôn không.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy em cảm thấy thế nào?”
Lâm Sơ Diệp: “Còn có vài chỗ chưa cho điểm xong.”
Ôn Tịch Viễn: “Còn thiếu mấy chỗ?”
“Ừm….” Lâm Sơ Diệp suy nghĩ rất cẩn thận, “Có gánh vác, có trách nhiệm, tam quan ngay thẳng, có lý tưởng, có mục tiêu, cẩn thận, săn sóc, đối xử bao dung, biết nấu cơm, biết giáo dục con cái, ở trước mặt con cũng rất nghiêm khắc, cũng không biết có kiên nhẫn hay không?”
Cô nói xong, lại nhìn anh: “Cho nên anh phải đợi tôi, tôi phải xem đã.”
Ôn Tịch Viễn nở nụ cười: “Được.”
Anh nhích lại gần cô một chút, nhìn cô, hỏi: “Lâm Sơ Diệp, thật là em uống rượu sao?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừm.”
Ôn Tịch Viễn: “Ngày mai sau khi tỉnh dậy em có quên những việc tối nay không đấy?”
Lâm Sơ Diệp: “Không đâu.”
Ôn Tịch Viễn: “Được.”
Vừa dứt lời, bàn tay kia của anh xuyên qua tóc cô, giữ sau gáy, cúi đầu hôn cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Sơ Diệp: Tôi say rồi, không nhớ gì hết, không tính.
Ôn tổng: Ha~