Vừa mở mắt ra, Thượng Quan Tiểu Du đã ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Phong Nhạc Thủy, nhưng nàng phát hiện, ở bên giường giờ này đã chẳng còn một bóng người.
Nàng vội vàng ngồi dậy. Lúc vươn tay vạch tấm màn che ra, nàng nhìn thấy có một cô gái đang ngồi ở trước giường.
"A!" Nàng không hề biết ở trước giường đang có người ngồi, khẽ kêu một tiếng, rồi ngay lập tức ẩn núp tấm thân đang Tʀầռ tʀʊồռɢ không chút che đậy của mình vào sau tấm mành.
"Chậc chậc chậc. . ." Người con gái đang ngồi uống trà kia không phải ai khác, chính là thiên kim của phủ Phượng, Phượng Tiểu Khuynh, "Không ngờ bát cô nương gan to thật đấy, chẳng những chuồn êm vào phủ Phượng ta, lại còn Tʀầռ tʀʊồռɢ như nhộng nằm ở trên giường của tổng quản của phủ ta nữa. . ."
Phượng Tiểu Khuynh thấy mình sắp được xem một màn kịch hay, đúng như nàng đã dự đoán, Thượng Quan Tiểu Du và Phong Nhạc Thủy có một mối quan hệ dây dưa mờ ám ----------
Là gian tình!
Thượng Quan Tiểu Du không mở miệng, nàng chỉ vội vàng mặc vào quần áo của mình.
"Bát cô nương này, ngươi thâu hoan cùng Nhạc Thủy ca ca, có phải là rất ngang nhiên rồi không?" Phượng Tiểu Khuynh cười khanh khách, như thể nàng đã túm được bím tóc của người ta.
Thượng Quan Tiểu Du mặc xong quần áo, nhưng mái tóc dài của nàng vẫn chưa được chải chuốt, nó như là một tấm gấm đen huyền buông xuống, đôi má nàng vẫn còn ửng đỏ bởi trận vui thích đêm qua.
"Nếu như ngươi nhìn không quen mắt, thế thì hãy mau trả hắn lại cho ta!" Thấy mình mặc quần áo chỉnh tề xong rồi, Thượng Quan Tiểu Du mới bước xuống giường, khôi phục lại bộ dáng kiêu ngạo vốn có của mình.
"Nói dễ nghe nhỉ!" Phượng Tiểu Khuynh chậm rãi uống trà, "Vất vả lắm ta mới có được Nhạc Thủy ca ca về tay của mình, ngươi thử nghĩ mà xem, liệu ta có thể ngu si đần đồn đến mức chắp tay tặng hắn cho ngươi sao?"
Đừng đùa thế chứ! Để có được Nhạc Thủy ca ca, nàng đã mất công sức rất lớn, còn bán đứng đại ca của chính mình, thế mà nàng ta đòi nói có mấy câu mà lấy được người ấy đi về, đúng là tưởng bở.
"Thế ngươi muốn thế nào?" Thượng Quan Tiểu Du siết chặt nắm tay, cắn môi hỏi lại.
"Ha ha. . ." Phượng Tiểu Khuynh cười khanh khách lên, giống như là không hề nôn nóng chút nào, "Vì sao ngươi cứ kiên trì nhất định phải có được Phong Nhạc Thủy thế? Đối với ngươi, hắn chẳng qua chỉ là một gã nam nô kiêm chức nô bộc mà thôi."
Nghe được lời nói chói tai ấy, Thượng Quan Tiểu Du bỗng thấy tức giận trong lòng.
Có lẽ, lời này nàng cũng đã từng nói, thế nhưng, nó chỉ là câu nói xốc nổi lúc tức giận, chứ không hề là ý tưởng thực sự trong lòng nàng.
"Liên quan gì đến ngươi?" Thượng Quan Tiểu Du lạnh lùng nói, "Ta muốn hắn!"
"Muốn người ta thì cũng phải có cái lí do." Phượng Tiểu Khuynh buông cái chén trên tay, lạnh lùng nói. "Chứ cứ ương ngạnh lại vô lý đùng đùng không phải là phương pháp giải quyết ở đây."
Từ nhỏ tới lớn, nàng luôn ganh đua với Phượng Tiểu Khuynh, nhưng thật ra, hai người không đấu nhau đến ngươi ૮ɦếƭ ta sống, mà luôn luôn chú ý đến toàn cục.
Thế nhưng giờ đây, Phượng Tiểu Khuynh đã tóm được nhược điểm của nàng. . .
Nhược điểm ư? Phong Nhạc Thủy là nhược điểm của nàng sao?
Như là bị sấm đánh vào người, đột nhiên, Thượng Quan Tiểu Du bỗng nghĩ ra đến đáp án kinh người này.
Phong Nhạc Thủy là nhược điểm của nàng. . . Nàng không dám chấp nhận sự thật này.
Thế thì vì sao Phong Nhạc Thủy lại là nhược điểm của nàng thế nhỉ?
Bởi vì luyến tiếc? Hay là vì. . A?
Yêu? Đây cũng lại là một đòn bất ngờ khác, như thể nó đang hung hăng đâm vào иgự¢ nàng, khiến cho nàng nghẹn ngào không nói nổi một chữ.
Thể chẳng lẽ, những tháng ngày nàng bám diết hắn không tha, cũng chỉ là vì . . . . Yêu ư?
Lấy bàn tay nhỏ bé Ϧóþ chặt иgự¢ lại, nàng không bao giờ có thể tưởng tượng ra được rằng, tất cả sự kiên trì của mình, đều là bởi mình đã yêu thương Phong Nhạc Thủy.
Có đúng thế không đây? Dù chưa xác định được chính xác lòng mình, thế nhưng nàng cũng không thể phủ nhận, nàng đã dành cho hắn một tình cảm đặc biệt.
Đáng ૮ɦếƭ! Vì sao lần nào Phượng Tiểu Khuynh cũng phải làm nàng rối hết cả lên như thế? Cảm giác mơ hồ này khiến cho nàng cứ mãi dây dưa lấy Phong Nhạc Thủy.
"Ta hiểu rồi." Phượng Tiểu Khuynh cười đến cực ác liệt, "Nhất định là ngươi đã yêu phải Phong Nhạc Thủy, đúng không?"
Tâm sự này cực kỳ dễ đoán, nàng nghĩ, chắc chắn là vì Thượng Quan Tiểu Du quá mức bảo thủ, thông minh quá lại bị thông mình lầm, thế cho nên, đã lâu như vậy, nàng ta vẫn chưa biết được tâm sự thật của mình.
"Nếu đúng thì sao nào?" Thượng Quan Tiểu Du hồng mặt, nhưng lại trả lời bằng giọng điệu ác liệt, "Dù ta không thích hắn đi nữa, ta cũng không thể nhường hắn cho ngươi!"
Phượng Tiểu Khuynh chậc chậc vài tiếng, "Ngươi vẫn không thành thật như xưa."
Xem ra, không phải nàng gây ra trở ngại cho Thượng Quan Tiểu Du cùng Phong Nhạc Thủy, mà là chính nữ nhân vật chính kia đã tự mua dây buộc mình rồi.
"Ta đã nói rồi, trừ khi ta không cần hắn, nếu không, hắn vĩnh viễn đều là của ta!" Thượng Quan Tiểu Du lại nhắc lại một lần nữa.
"Thế thì ngươi phải hỏi người đang đứng ở cánh cửa này một chút, xem liệu hắn có đồng ý trở về cùng ngươi hay không." Phượng Tiểu Khuynh chỉ tay về phía người đàn ông đã đứng bên cửa từ rất lâu kia.
Vừa ngước mắt, Thượng Quan Tiểu Du phát hiện ngay ra Phong Nhạc Thủy đang đứng ở cửa, gương mặt tuấn tú ấy không lộ chút biểu cảm nào, làm cho nàng không thể biết được cảm xúc lúc này của hắn là gì.
"Nhạc Thủy." Như thể nhìn thấy bảo bối, Thượng Quan Tiểu Du cười ngọt ngào, "Về phủ cùng với ta đi."
Nhưng câu trả lời mà Phong Nhạc Thủy dành cho nàng lại không phải đáp án mà nàng vẫn chờ mong: "Ta sẽ không về."
"Vì sao?" Thượng Quan Tiểu Du nhíu mày, lòng nàng dần lạnh ngắt.
"Bởi vì ta quá yêu ngươi." Lần đầu tiên, hắn nói ra tâm sự chân chính của mình.
Quá kinh ngạc, Thượng Quan Tiểu Du thở dốc, bởi lời nói của hắn, giờ đây иgự¢ nàng đang đập rất hỗn loạn, hệt như một dải pháo đang nổ mạnh ở trong иgự¢ nàng.
"Ngươi yêu ta. . ." Nàng chớp đôi mắt đẹp, không khỏi nở một nụ cười, "Vậy thì ngươi lại càng nên theo ta trở về chứ lại!"
Vậy hắn còn chờ gì nữa? Toàn lãng phí thời gian thôi.
"Ta không muốn lại làm món đồ chơi, lại làm công cụ ấm giường cho ngươi nữa." Vừa nãy, hắn cũng chưa nghe được tâm sự của nàng.
Nếu không phải Phượng Tiểu Khuynh vẫn tranh giành hắn với nàng, liệu có phải, trong mắt nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tồn tại hắn không?
"Ngươi. . ." Thượng Quan Tiểu Du cắn môi, vừa nghe thấy lời phản kháng của hắn, lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt ở trong lòng nàng, "Ta đã nói bao nhiêu lần, ngươi không phải là công cụ của ta! Ta cũng thích ngươi, ngươi có nghe thấy không?"
Nếu như nói, hắn không hề có một phản ứng nào, đó là nói dối. Bởi lời thông báo lần đầu tiên của nàng, tim hắn đang đập rộn ràng không thôi.
Tuy nhiên. . .
"Vì không cam lòng thua Phượng cô nương, ngươi mới nói như vậy để bịp ta, phải không?" Hắn hiểu tính nàng, để có thể tranh thua với người khác, nàng không từ bất cứ một thủ đoạn tồi tệ nào.
Vì mặt mũi mà muốn giành lại hắn, cũng chỉ vì nàng không muốn thua trước Phượng Tiểu Khuynh mà thôi.
Kết quả là, chỉ có hắn vẫn đang tự lừa dối chính bản thân mình.
Trời ơi! Thượng Quan Tiểu Du quả thật sắp chửi thề đến nơi rồi.
Tên ngốc này sao cứ ỳ ra như trâu vậy? Nàng có khuyên thế nào cũng không thể lay động được hắn.
Chẳng lẽ, trở về cùng nàng, là một chuyện rất khó khăn sao?
"Phong Nhạc Thủy, rốt cuộc, ngươi có chịu trở về cùng ta không?" Thượng Quan Tiểu Du lạnh giọng cảnh cáo.
Hắn không trả lời, chỉ mân môi không nói.
Ngay cả một tiếng cũng không nói, phải vậy không? Thượng Quan Tiểu Du cười lạnh, nhưng lại không phát hỏa lên như thường ngày.
"Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi có muốn đi cùng ta không?"
Nàng hỏi hắn, chỉ cần hai chữ, hoặc \'muốn\', hoặc \'không cần\', không còn con đường thứ ba nào khác cả.
Hắn rất muốn cùng về với nàng, nhưng tâm ý của nàng lại khiến hắn do dự.
Nếu tiếp tục ở bên cạnh nàng, nhất định hắn sẽ đau lòng mà ૮ɦếƭ; nếu không được ở bên nàng, hắn sẽ vì nhớ nhung nàng mà héo rũ con tim. . .
Nói tóm lại, yêu nàng, hắn nhất định sẽ bị đau lòng.
"Được lắm, ngươi có chí khí đấy!" Thượng Quan Tiểu Du cắn răng, siết chặt nắm tay, "Vì Phượng Tiểu Khuynh, ngươi phản kháng ta không chỉ một lần, giờ lại vì nàng, ngươi quyết định không chịu trở về cùng ta. . . Đây là biểu hiện chứng tỏ ngươi yêu ta!"
Nàng rất thất vọng, cũng rất buồn.
Vì sao, rõ ràng hắn yêu nàng, nhưng lại không chịu rời đi cùng nàng?
"Tiểu thư. . ." Lúc Phong Nhạc Thủy vừa mở miệng, Thượng Quan Tiểu Du cũng đi lướt qua hắn. Phong Nhạc Thủy định vươn tay giữ chặt lấy nàng, nhưng nàng đã bước nhanh rời khỏi căn phòng, chỉ để hắn ở lại nhìn theo bóng dáng nàng.
Phượng Tiểu Khuynh lắc đầu, trong lòng âm thầm tặc lưỡi.
Xem ra, đối với tình yêu, Thượng Quan Tiểu Du ngốc ngếch sắp bằng tảng đá rồi!
★ ☆ ★ ☆ ★
Khóc không thể giải quyết được việc gì.
Thế nhưng nước mắt Thượng Quan Tiểu Du cừ ào ào tuôn rơi.
Rõ ràng hắn đã yêu nàng, vì sao hắn cứ không chịu trở về cùng nàng? Nàng không thể hiểu nổi.
"Ngươi thật sự không hiểu được sao?" Cô gái vừa mở lời đang cúi đầu nhìn nàng, giọng nói nghe mềm nhẹ như gió lạnh mùa đông.
"Hu hu hu. . . Đại tỷ" Sụt sùi nước mắt, nàng ngước nhìn lên Thượng Quan Tiểu Nguyệt.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt cau mày nhìn cô em gái yêu dấu của mình, khóc chỗ nào không khóc, lại chọn khóc ở đúng hành lang trước Lưu Ly các của nàng, đối mặt với cả hồ sen mà khóc.
Lẽ ra nàng định không quan tâm, nhưng cô em yếu dấu lại khóc lóc vật vã đến tận mức này, khiến cho lòng nàng cũng sầu muộn khinh khủng.
"Ngươi thật sự không biết nguyên nhân khiến cho Phong Nhạc Thủy không chịu trở lại phủ ta hay sao?" Cách hỏi của Thượng Quan Tiểu Nguyệt rất bức người, cũng rất thiếu kiên nhẫn.
"Ta. . ." Thượng Quan Tiểu Du cắn lấy cánh môi đỏ bừng, chớp đôi mắt đang đỏ ngầu của mình, "Vì Phượng Tiểu Khuynh cho nên hắn mới không chịu trở về cùng ta."
Thượng Quan Tiểu Nguyệt hít sâu, lạnh lùng trừng mắt nàng, "Ta thật sự không thể hiểu nổi, có đôi khi ta vẫn hoài nghi, người ngươi thích là Phong Nhạc Thủy, hay là Phượng Tiểu Khuynh?"
Yêu? Nhìn đại tỷ, nàng giật mình.
Nàng yêu Phong Nhạc Thủy ư? Nàng thật sự yêu Phong Nhạc Thủy ư?
Người ngoài ai cũng biết nàng yêu hắn cả, cớ sao chỉ riêng nàng lại không biết chuyện này?
"Rõ ràng Phong Nhạc Thủy đã hết lòng với ngươi, trả giá không hề hối tiếc, thế mà nhiều lần ngươi lại vì Phượng Tiểu Khuynh mà đẩy hắn đi, giờ mất hắn thật, ngươi mới khóc ૮ɦếƭ đi sống lại, có ích gì không?" Thượng Quan Tiểu Nguyệt mắng nhiếc không chút nể tình.
Khóc khóc khóc! Chỉ biết có khóc! Nàng chưa bao giờ dạy cô em gái yêu của mình yếu ớt như vậy cả.
"Thì cũng bởi vô dụng, thế nên ta mới khóc đây. . ." Hu hu hu. . . đại tỷ hung dữ ghê, chẳng những không hề giúp nàng, lại còn nghĩ những ý tưởng đen tối giống hệt người ngoài nữa.
"Nếu ta mà là Phong Nhạc Thủy, ta cũng chẳng muốn yêu một người con gái tùy hứng, bá đạo, ương bướng, vô lý, xấu tính, bảo thủ đâu." Lúc này, một người luôn điềm đạm như Thượng Quan Tiểu Nguyệt cũng không ngừng buông lời chỉ trích.
"Đại tỷ, lúc nào ta cũng coi ngươi là lý tưởng để noi theo học tập. . ." Như thế, chẳng phải đại tỷ đang mắng chính mình sao?
Hít sâu, rồi giơ tay trái lên, Thượng Quan Tiểu Nguyệt dùng ngón trỏ day day giữa hàng lông mày, để cho mình đừng có tức giận, "Nhưng ta không nhớ rõ ta đã từng yếu đuối và cậy mạnh như thế bao giờ."
Thượng Quan Tiểu Du cắn cánh môi, tâm sự của nàng đã bị đại tỷ nói trắng ra hết rồi.
"Ngươi chiếm hết tiện nghi của người ta những sáu năm, cũng đã huấn luyện một người đàn ông đường đường chính chính thành một gã tiểu nam nô, ban ngày bị ngươi sai bảo, đến đêm còn phải giúp ngươi ấm giường, hắn làm trâu làm ngựa cho ngươi đã sáu năm mà không hề hối tiếc, thế mà nay ngươi còn hoài nghi động cơ của hắn nữa hả?"
Thượng Quan Tiểu Nguyệt híp mắt, chỉ trích thậm tệ, "Ta vốn tưởng ngươi sẽ có cách, ít nhất cũng phải mang được người ta trở về, ai ngờ ngươi lại vô dụng đến thế, chỉ biết trốn vào một chỗ khóc lóc như thế này đây."
Có ích không? Vô dụng! Thế mà nó lại đi dại dột chỉ biết ngồi khóc.
Khóc thì có người đến giúp đấy hả? Nghĩ hay nhỉ. Thượng Quan Tiểu Nguyệt hừ lạnh, nàng khinh thường làm những việc vô ích.
"Ta đã biết rõ là Phong Nhạc Thủy yêu ta mà!" Thượng Quan Tiểu Du khụt khịt. Đây là lần đầu tiên nàng uất ức phát khóc như vậy, "Thế nhưng mà. . . Thật sự ta rất muốn tìm hắn về, nhưng hắn cứ nhất định thà ૮ɦếƭ chứ không chịu quay lại, nói cái gì. . . muốn ở lại phủ Phượng. "
"Ngươi chỉ biết đổ rịt lỗi cho hắn, trách hắn không chịu trở về, thế nhưng sao ngươi không chịu tỉnh lại, xem rõ xem ngươi đã từng đối xử với hắn như thế nào?" Thượng Quan Tiểu Nguyệt đã lấy lại được bình tĩnh nói. "Hắn yêu ngươi, nhưng, ngươi có yêu hắn không? Nếu ngươi không yêu hắn, thì hắn còn muốn về phủ để chịu ngươi họa hại làm gì?"
Nàng có ác liệt đến thế không? Vì sao tất cả đều là lỗi của nàng vậy, như thể là nàng đã bắt nạt hắn thê thảm lắm ấy. Thượng Quan Tiểu Du ai oán bĩu môi, cũng ai oán nhìn đại tỷ.
"Ta. . ." Rốt cục, nàng cúi mặt.
Những lời nói ban nãy của đại tỷ đã thức tỉnh nàng. Tuy nhiên, việc thừa nhận mình có yêu Phong Nhạc Thủy lại làm cho nàng cảm thấy thẹn thùng.
Tình yêu của nàng mới như hoa chớm nở, đối với chuyện tình cảm vẫn cứ tỉnh tỉnh mê mê, nếu muốn nàng thừa nhận ngay lập tức, sẽ khiến cho nàng cảm thấy rất mất tự nhiên.
Nhưng mà, cứ nghĩ đến việc hắn sẽ không quay về phủ nữa, lòng nàng lại khổ sở cực kỳ.
Chỉ cần nhớ đến hình ảnh Phong Nhạc Thủy đứng bên Phượng Tiểu Khuynh, nó cũng đã đủ khiến cho lòng nàng trở nên chua sót, một ngọn lửa vô danh phừng phừng cháy lên.
Phản ứng đó của nàng. . . là yêu sao? Nàng cúi đầu, bất lực đan hai tay vào nhau niết qua niết lại.
"Nếu như ngươi không yêu hắn, thì cũng đừng dây dưa người ta làm gì." Đỡ phải đến lúc đó chỉ biết chạy về nhà khóc, thật đáng ghét. Trong mắt Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhuốm đầy hàn ý, "Nếu như ngươi đã thật sự yêu hắn, thì ngươi phải đoạt hắn về bằng được, cho dù ngươi có phải dùng bất cứ thủ đoạn nào."
Nghe được câu nói này của đại tỷ, nàng bị chấn động toàn thân.
Nếu thương hắn, sẽ phải giành hắn về bằng mọi giá. . .
Chỉ cần có được hắn!
"Ta muốn hắn." Thượng Quan Tiểu Du ngước đôi con ngươi tràn đầy kiên định của mình lên, siết chặt nắm tay, nói: "Đúng thế! Cho dù ta có phải ςướק người, cũng phải đoạt hắn về cho bằng được."
Lẽ ra nàng phải sớm ra quyết định này, chứ không phải cứ lãng phí một đống lời lẽ vô nghĩa với Phong Nhạc Thủy, lại còn phải nhẫn nhịn hắn nữa chứ.
Huống chi, từ trước đến nay, đã bao giờ nàng có khí phách đâu, cần qué gì phải khách khí với Phong Nhạc Thủy cơ chứ!
Còn phải hỏi ý kiến hắn nữa hả? Hừ! Không phải giờ đây nàng đang bị gậy ông đập lưng ông đó sao?
Hắn làm nàng đau lòng, làm nàng khóc, thế thì hắn cũng sẽ có gan chịu được sự ςướק đoạt của nàng.
Người này, nàng nhất định phải có bằng được!
Phong Nhạc Thủy, ngươi cứ trốn nữa đi! Nàng không tin tất cả những gì nàng muốn đều không dễ dàng chiếm được.
Nàng muốn người đó!
Đi theo sau Thượng Quan Tiểu Du là vài tên to cao vạm vỡ, lúc này họ đang rình rập ở trong một con ngõ nhỏ.
Nàng được biết là, Phong Nhạc Thủy sẽ tới thu tiền ở cửa hàng phía nam của phủ Phượng, thế cho nên nhất định lát nữa hắn sẽ đi qua đây.
Vừa khéo là, con ngõ này rất vắng vẻ, ít người qua lại. Chờ lát nữa Phong Nhạc Thủy đi qua rồi sẽ biết, rằng, quyết tâm giành lại hắn của nàng là lớn đến cỡ nào.
Không lâu sau đó, quả nhiên Phong Nhạc Thủy đi từ phía trước lại đây, trong tay hắn vẫn đang cầm mấy cuốn sổ sách.
Thượng Quan Tiểu Du lùi đầu về, lúc này nàng rất hồi hộp, con tim đập loạn không thôi. Rồi nàng quay đầu nói với ba tên to con: "Đợi lát nữa nhất định các ngươi phải đánh cho hắn ngất xỉu, không được để cho hắn có cơ hội phản kháng, nhớ rõ cả chưa?"
"Vâng." Mấy tên to con đều đồng loạt nghe lời gật đầu.
Nàng lại tiếp tục cẩn thận thò đầu ra, thấy hắn đang sắp đi tới chỗ mình rồi.
"Mau chuẩn bị." Nàng khẽ ra lệnh, rồi ẩn mình vào một góc khuất, liếc mắt mấy tên to con, ý nàng là muốn bảo bọn họ hãy mau bịt mặt lại.
Ngay cả chính nàng, cũng đã chuẩn bị sẵn một cái khăn lụa để che mặt, chuẩn bị đi \'hành hung\' người ta.
Đúng thế! Đây chính là cái phương pháp \'sử ᴆụng đến bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào\' mà nàng nghĩ ra!
Dùng phương pháp nguyên thủy nhất --------
Đánh hắn ngất xỉu, trực tiếp mang hắn về phủ.
Rồi sau đó, nàng sẽ bức hắn một lần nữa ký vào khế ước bán thân, thế là hắn sẽ là của nàng vĩnh viễn, không bao giờ có thể rời bỏ nàng!
Nàng thực ác liệt, nghĩ ra cả loại phương pháp như vậy. Dù thế nào đi nữa, nàng nhất định phải mang được hắn về, bởi vì hắn là người đàn ông của nàng!
Không một ai có thể ςướק hắn đi, lại càng không thể có người phụ nữ thứ hai cùng chia sẻ hắn.
Nàng cảm thấy, nếu hắn càng ở phủ Phượng lâu, thì \'trinh tiết\' của hắn lại càng khó giữ.
Vì để cứu hắn thoát khỏi \'khổ ải\', nàng đành phải sắm vai người xấu, không thể không sử dụng loại phương pháp hạ lưu như thế này.
Được rồi! Dù sao từ trước đến nay nàng cũng chưa bao giờ là chính nhân quân tử, nàng chỉ là một cô gái mảnh mai muốn bảo vệ tình yêu của mình, thế cho nên, nàng đã lựa chọn cách này.
Không một ai có thể ngăn được nàng!
Phong Nhạc Thủy cúi mắt, đi qua ngõ rẽ mà không phòng bị chút nào. Bởi căn bản, hắn cũng không thể ngờ được, đã có một đám người đang mai phục tại con ngõ này.
Mà hắn cũng lại càng không thể ngờ tới, khi hắn mới vừa bước chân vào con ngõ, một chiếc gậy lớn đã đập mạnh vào gáy hắn.
Chỉ trong phút chốc, hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Hắn không bao giờ có thể nghĩ được, rằng sẽ có người đánh lén sau lưng hắn.
Nhưng rõ ràng, thường ngày hắn rất ôn hòa, cư xử đúng mực, vì sao lại có người muốn đánh lén hắn? Nhân lúc còn sót lại một chút ý thức, hắn xoay người lại, định nhìn xem hung thủ là ai.
Vừa thấy hắn quay đầu, Thượng Quan Tiểu Du nhanh chóng lùi đầu lại, núp ngay vào sau lưng mấy gã to con. Nàng không muốn hắn nhận ra mình.
Dù thế nào cũng không thể để cho hắn phát hiện mưu đồ của nàng! Hơn nữa, đánh hắn mạnh như thế, chỉ sợ là lúc tỉnh lại hắn sẽ hận nàng.
"Các ngươi. . . là ai?" Phong Nhạc Thủy nhíu mày, vỗ ót. "Ta với các ngươi không thù không oán, vì sao các ngươi lại đánh lén ta?"
"Việc này. . ." Ba gã to con luống cuống, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía chủ nhân của mình.
Thượng Quan Tiểu Du nháy mắt ra hiệu cho bọn họ, nhưng khổ nỗi, bọn họ chẳng hề có một kinh nghiệm gì, chỉ biết đứng ngây như phỗng quay mặt nhìn nhau.
Phong Nhạc Thủy thấy bọn họ chần chờ thì định thừa cơ chạy trốn.
Thượng Quan Tiểu Du hổn hển. Nàng không ngờ thuộc hạ và mình lại thiếu ăn ý như vậy, nàng tức đến phải dậm cả chân.
Nhìn thấy Phong Nhạc Thủy muốn chạy, dưới tình thế cấp bách, nàng đoạt lấy một cây gậy trên tay thuộc hạ ------------
Một gậy này, đập rất mạnh vào chỗ bị thương ban nãy của Phong Nhạc Thủy.
Chưa kịp hô lên "Cứu mạng", Phong Nhạc Thủy đã bất lực ngã xõng xoài xuống đất, nàng cũng kịp thời bước lên ôm lấy hắn với thân hình bé nhỏ của mình.
"Hự. . ." Nặng thế không biết, làm cho nàng sắp ngã rồi đây này.
"Chảy. . . chảy máu. . ." Cú đánh kia của bát cô nương nặng hơn cú đánh ban nãy của hắn rất nhiều. Xem ra, nhất định đầu của Thượng Quan tổng quản phải nứt toác ra rồi.
"Kêu gì mà kêu!" Nàng trừng mắt mấy tên vô dụng này, "Còn không phải tại các ngươi hết à, dạy các ngươi bàn chuyện mà còn ê a dề dà, lại phải để bổn cô nương đích thân ra tay."
"Bát cô nương, ngươi. . . Ngươi muốn Gi*t Thượng Quan tổng quản hay sao?" Bọn họ rất kinh ngạc, biểu tình hệt như là thấy quỷ vậy.
Nàng lạnh lùng trừng mắt mấy gã to con lắm miệng này, "Ta muốn mang hắn về phủ! Mau tới giúp ta một tay, không thì ngay sau đây các ngươi sẽ được nằm trên mặt đất thay hắn đấy!"
Mấy tên to con cũng không dám nhiều lời thêm nữa, đành phải nhận lấy Phong Nhạc Thủy từ trong tay nàng.
"Còn nữa. . ." Nàng đi ngay phía sau mấy tên này, lại cảnh cáo một câu, "Ai dám để lộ chuyện này, ta sẽ vặn đầu kẻ đó xuống cho gà ăn!"