Cô nhảy xuống giường, chân trần đi ra ngoài, phòng khách không một bóng người, trên bàn đầy những túi đồ ăn, máy vi tính, giấy vò ném lung tung khắp nơi, vẫn không hề có một ai. Cửa ban công lại được mở ra.
Đi ra ngoài, dựa vào chiếc ghế nằm nhỏ, hai cánh tay anh khoanh trước иgự¢, đắp chiếc áo của mình.
Đang ngủ sao?
Cô từ từ đi tới, ngồi xổm xuống, vui vẻ nhìn anh, nhìn một chút liền leo lên... Anh mới ngủ được mười phút, nửa mê nửa tỉnh, cảm giác trên người có thứ gì đó mềm mại dính sát vào, lười phải mở mắt, lật người, đảo vị trí của hai người với nhau: "Đừng làm như vậy vào buổi sáng."
0.0?
"Tại sao?" Sớm hay muộn có liên quan hả?
Gun dựa cằm vào vai cô, thờ ơ trả lời: "Sẽ có phản ứng đấy."
...
...
Một câu nói, thành công khiến đứa trẻ kia vùng vằng chạy đi.
Gun đạt được mong muốn, vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp, nhanh chóng ngủ say.
Nhưng còn chưa ngủ say, đứa trẻ kia lại rón rén chạy lại, chọc chọc vào lưng anh, anh mơ hồ đáp lời, nghe cô hỏi, có thể lấy một bộ quần áo của anh hay không? Anh không muốn suy nghĩ, thuận miệng đáp, hình như có nói với cô một câu, tìm trong hành lý của anh...
Hôm sau, cuộc thi đấu ở đây kết thúc, buổi tối họ sẽ phải bay thẳng đến Tam Á để tham gia hoạt động thương mại. Anh đưa vé máy bay cho cô, cất cánh sớm hơn anh nửa tiếng, vừa đúng lúc có thể cùng nhau đến sân bay.
Rất may, hai cửa lên máy bay gần nhau.
Vì vậy, khi lên máy bay trước, cả đám K&K đã hiểu ra rốt cuộc lão đại đã thể hiện tình cảm như thế nào.
Tinh thần Gun có chút không ổn, đắp áo khoác trùm kín đầu, yên lặng nằm ngủ trên ghế. Đồng Niên từ sáng sớm đã ôm chiếc laptop của mình rời khỏi phòng, tập trung tinh thần làm việc, không biết đang làm gì, nhưng dĩ nhiên đã mất ăn mất ngủ đến nỗi không chú ý cửa lên máy bay đã bắt đầu soát vé.
"Được rồi!" Cô vui vẻ gõ gõ bàn phím.
Người bên cạnh không nhúc nhích.
Cô lặng lẽ kéo chiếc áo che mắt của anh ra, chui vào -
Mọi người...
Mẹ kiếp, che làm gì chứ!
Không thể để bình thường được sao! Còn không cho nhìn, thật không biết suy nghĩ!
Gun gạt chiếc áo ra, ngồi thẳng, hoàn toàn bị đánh thức bởi hành động vừa rồi. Gương mặt Đồng Niên ửng hồng, giơ chiếc laptop màu hồng lên, đưa cho anh xem: "Chính là phần mềm này."
"Dùng thế nào?" Anh rũ mắt, nhìn màn hình.
Mọi người vểnh tai lên.
"Có tổng số 52 lá bài," Cô nhẹ giọng giải thích, "Vòng thứ nhất qua, trong tay anh sẽ chỉ còn lại 50 lá, cho nên vòng tiếp theo mỗi lá bài phát ra xác suất là khoảng -"
Mọi người không hiểu, chị dâu nhỏ đang nói gì.
Chỉ có Gun, Dt và 97 nghe có thể hiểu được, đây coi là tính cược bài và thắng bài, nhưng năm phút sau, 97 đã bắt đầu không hiểu.
"Lật bài bị đối thủ hoàn toàn áp chế, tiếp tục cùng tập trung đánh..." Tới đây, Dt đã không hiểu rồi, cậu ta không chơi -
"Phần mềm này tính toán như vậy... Còn phải cộng thêm xác suất thắng và hòa..." Tới đây, 97 cũng không hiểu -
Cuối cùng, chỉ có cô gái nhỏ nghiêm túc nói, Gun ngày càng có hứng thú lắng nghe.
Đến khi nói xong toàn bộ.
Đồng Niên vốn không biết, sau lưng mọi người đã ở trong bộ dạng "mẹ kiếp, rốt cuộc chị dâu đang nói cái gì" cùng với ánh mắt bái phục nhìn Đồng Niên nghiêm túc giải thích.
"Em biết cái này từ khi nào?" Gun ngờ vực.
Đồng Niên đỏ mặt, lắc đầu: "Em cũng không chơi, hiện tại vẫn chơi không tốt, chỉ là lý luận tính toán đơn giản thôi... Chính là, ừm, từ lúc gặp mặt lần thứ hai anh chơi, em liền thấy tò mò, trở về mua mấy quyển , , -"
Thật ra thì chính là tạo một phần mềm tính toán xác suất, muốn anh vui vẻ, thật xấu hổ quá.
"Thích không?" Ngón trỏ cô chạm vào nhau, chống đỡ trên quai hàm, làm nũng cầu xin khen ngợi.
Gun nhíu mày, phần thưởng là vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô lập tức vẫy đuôi!
Mặc dù, đối với tuyển thủ nhà nghề mà nói,
Trong đầu tự đã biết tính toán xác suất, đều là do lâu năm tích lũy được, thực dụng hơn nhiều mấy phần mềm này. Nhưng là... Anh nhìn mọi người phía sau, thỉnh thoảng khiến mọi người nghỉ ngơi nhiều hơn, dù phải tham gia thi đấu, cũng là chủ ý tốt: "Gần đây chơi chán rồi, trong nội bộ làm mấy trận so tài cũng tốt," Tay anh khoác lên ghế, xoay người phân phó mấy đội trưởng và thành viên đội, "Chơi tốt rồi, K&K cũng có thể tổ chức thi đấu trong đội mỗi năm một lần."
Mọi người: Đã có chuyện gì?
Anh nhìn ánh mắt Đồng Niên: "Cô ấy vừa tạo ra một phần mềm, vừa thuận tiện có thể tính toán xác suất khả năng của mọi người."
Mọi người... Xác suất gì cơ? Thời trung học chưa từng học qua...
Mọi người mãnh liệt quay đầu, đội trưởng à!!
Dt trầm mặc.
Đám người này thật sự không biết động não, huống chi, trong đó còn có nhiều người học xong trung học, liền đi thi đấu game, bắt họ phải biết đến xác suất kia... Sau cùng người xui xẻo vẫn là mình.
Vì vậy, Dt rốt cuộc cũng có chút phản ứng, hất cằm lên, chỉ về phía cửa lên máy bay: "Sắp đến giờ bay rồi."
Hả?
Đồng Niên quay đầu lại.
Đồng hồ điện tử đã cho thấy... Còn năm phút nữa?! Tay cô vội vàng nhét máy tính vào ba lô, nhảy dựng lên, liền chạy về phía cửa lên máy bay. Sau mấy bước, lại nhanh chóng vòng trở về.
Gun vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện thi đấu, thấy cô chạy về, nhăn nhó đứng trước mặt anh.
Giờ phút này, trong đầu, nội dung về trò chơi bất ngờ biến mất.
"Em về đây..." Cô nhỏ giọng báo.
Anh nhẹ giọng đáp lời.
Vươn tay, chạm vào mặt cô, rồi trượt xuống chiếc cằm nhỏ, nhéo nhéo.
"Anh còn chưa nói... thích đó." Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
"Thích?" Anh cố ý nghe không hiểu, "Thích gì? Tối hôm qua? Hay là sáng nay?"
...
Cô nhăn mặt, đôi tay siết chặt chiếc ba lô đeo lưng.
"Nhanh đi đi." Anh buông tay, cười vỗ vỗ sau đầu cô.
Không đi nữa, sẽ bị người ta kêu tên.
Anh nhìn thấy vẻ lưu luyến của đứa trẻ kia, cẩn thận mỗi bước đi đến cửa lên máy bay, đi vào tường kính, sau đó, lên cầu thang máy bay, bóng người nhỏ bé dần dần biến mất. Năm phút sau, máy bay bắt đầu hoạt động... Sau lưng, cửa lên máy bay của bọn họ cũng bắt đầu xếp hàng dài, các thành viên đội bắt đầu đeo ba lô của mình lên, chờ lão đại và đội trưởng đi trước.
Gun thu hồi tầm mắt, lấy chiếc áo khoác trên ghế của mình, không nói một lời, cùng mọi người lên máy bay.
****************
Buổi tối Đồng Niên đi thẳng đến trường, cùng Đậu Nành ăn xong bữa cơm tối.
Hai người trở lại kí túc xá, vali hành lý khẽ ném thẳng vào góc tường, rồi ngã xuống giường.
Lăn qua lăn lại, trong đầu cứ nghĩ đến anh, tâm hồn cứ bay bổng như vậy mà suy nghĩ hồi lâu, rồi nhảy dựng lên, lấy ra một chiếc áo dài tay trong vali hành lý, chiếc áo đen với hàng chữ K&K màu bạc, đồng phục của đội anh.
Gương mặt cọ cọ, mềm mại, cảm nhận cotton nguyên chất, còn có mùi hương trên người anh.
Chẳng biết tại sao, liền nghĩ đến hình ảnh trên camera ngày đó... Không biết đến Tam Á, có thể hay không...
Cô hơi lo lắng, gửi tin Wechat cho anh.
Cô: Buổi tối anh... phải cẩn thận, không lại gặp người kia đó.
Anh không trả lời.
Phía sau, người bạn cùng phòng Đỗ Á Á vừa tắm xong, vừa lau khô mái tóc ngắn vừa nhìn cô: "Về rồi sao?" Cô ừ, người sau lập tức phát hiện sự bất thường, trợn to hai mắt nhìn bộ quần áo trong tay cô: "Khoan đã...! Đồ của đàn ông!"
"..." Cô ngượng ngùng gấp lại, cho vào hành lý, nói thầm, "Của bạn trai tớ."
Tiếng sét đánh động trời.
Á Á siết khăn lông, ngơ ngẩn... Đứa trẻ vạn năm không biết thông suốt này, sao lại có bạn trai được?! Không đúng, đợt chút, vết phía sau cổ, mẹ nó! Là ai đã làm vậy!
"Tới đây," Á Á kéo cánh tay cô, nhìn kỹ một chút, liền mơ mộng nghĩ một vạn chữ... Trong kì nghỉ đông trung tuần còn gặp cô, hoàn toàn không có bạn trai, sao bây giờ lại thành như vậy chứ?
Một người mê chơi StarCraft, chưa bao giờ có hứng thú với chuyện yêu đương, Á Á hoàn toàn phát điên.
Cô không hiểu, tại sao Á Á cứ nhìn sau lưng mình.
Còn vươn tay, sờ sờ: "Sao thế?"
Á Á ho khan một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: "Báo cáo cho chị, bạn trai cô...bao nhiêu tuổi rồi?"
Đồng Niên suy nghĩ một lát: "29, sắp ba mươi."
Mẹ kiếp!! "Gặp ở đâu?"
"Quán net."
Không có việc làm --- Á Á dần thay đổi sắc mặt: "Quen bao lâu rồi..."
Cô chưa từng thấy Á Á kì lạ như vậy, nhưng trong lòng vẫn muốn chia sẻ hạnh phúc, ngoan ngoãn kể hết toàn bộ: "Lễ mừng năm mới gặp lại, nhưng không quen nhau, sau đó lại tình cờ gặp ở nước ngoài, dần dần quen biết... Sau đó, u mê hồ đồ ở bên cạnh nhau. Cũng không đúng, không phải u mê hồ đồ, là uống say nên xảy ra chút chuyện nhỏ, nên ở cạnh nhau. Tớ mới trở về từ Quảng Châu, chính là ở cùng một chỗ với anh ấy," Mặt cô đỏ ửng lên, vươn tay, ôm lấy cổ Á Á, "Á Á, tớ rất, rất, rất thích anh ấy, thật đó -"
Á Á bị cô lắc qua lắc lại, tim cũng muốn vỡ ra: "Ở bên cạnh nhau bao lâu rồi..."
"Ba ngày, hôm nay là ngày thứ ba, qua mười hai giờ là bốn ngày."
Ba ngày liền biến thành như vậy sao...
Say rượu...
Còn đi đến Quảng Châu ở cùng một chỗ với nhau...
"Anh ta làm việc gì," Á Á khổ sở nhắm hai mắt lại, "Cái gì cũng được, đừng nói với tớ là chơi game nhé..." Gặp nhau ở quán net, ngàn vạn lần không thể là đàn ông chỉ biết chơi game không có công việc tử tế chứ...
"Chính là chơi game đấy!" Cô buông Á Á ra, nghịch ngợm lè lưỡi, giả làm ngáo ộp, "Đánh giỏi hơn cậu rất nhiều ~"
Nói xong, tâm tình vui vẻ cầm quần áo, chui vào nhà vệ sinh tắm.
Á Á hỗn loạn đứng yên tại chỗ, mơ hồ nghĩ ra một người đàn ông trung niên ba mươi tuổi ngồi ở quán net, ngón tay kẹp điếu thuốc, miệng đầy răng vàng khè, cười híp mắt đi ôm Đồng Niên... Trời sắp sập đến nơi rồi. Ban đầu hai người cùng nhau từ khoa chính quy đi lên, mặc dù cô ở bạn phổ thông, Đồng Niên ở ban thiếu niên.
Nhưng sự nghiệp học hành đến hôm nay đều là do Đồng Niên một tay cứu vãn, để cô nàng là một đại trạch nữ ham mê game có thể thuận lợi bảo vệ nghiên cứu...
Không được không được!
Không thể để cô bị ông chú ở quán net kia ςướק đi được.
Ba mươi giây sau, Á Á quyết định, mặc dù không ưa đội trưởng của ACM lắm, nhưng còn tốt hơn ông chú kia, dù sao cũng là một cậu con trai khỏe mạnh, ngày mai! Ngày mai sẽ sắp xếp cho hai người họ hẹn hò! Về phần ông chú già kia, nhìn vẻ mặt Đồng Niên ngây thơ như vậy cũng biết hãm sâu vào đó, không thể quá mạnh tay... Phải dùng trí óc, dùng tình yêu bình thường tách lực chú ý ra, thuận tiện thăm dò lai lịch đối phương, rồi chia rẽ họ!
Á Á quả quyết nghĩ kế hoạch thật tốt, lập tức rời đi.
Đồng Niên tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, không thấy Á Á đâu, có chút kỳ lạ.
Gn: lo lắng anh đi sai đường sao?
Cô: ...Nào có, đối thủ chỉ...
Gn: Chín giờ tối rồi, Mật Thất Phong Bạo, khu 13, id của em là loli-cat, pass han-shangyan.