Dĩ nhiên, mẹ Đồng Niên không dễ nói chuyện như vậy.
Dù sao cũng không bắt tay, chỉ cười ha ha, thuận miệng nói đã thấy rất nhiều ảnh Gun khi còn bé, cũng đã gặp ba mẹ anh, không ngờ bây giờ đã lớn đến như vậy.
Ba Đồng Niên cảm thấy vợ mình cũng hơi quá đáng, sau khi ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi sao bà không nể mặt nó, mẹ Đồng Niên mất hứng, liếc nhìn Gun ngồi cạnh Đồng Niên: "Bọn trẻ giờ không giống chúng ta năm đó, kết bạn còn chưa nghĩ đến, nói không chừng ngày mai sẽ chia tay cũng nên."
Ba Đồng Niên suy nghĩ một lát, vô cùng tán thành.
Gun ăn dường như không để ý tới khách khứa, một chút biểu hiện cũng quá kém cỏi.
Chẳng hạn như không lấy đồ uống cho Đồng Niên, cũng không nhỏ giọng nói chuyện dỗ dành cho cô vui, không quan tâm tới bữa ăn của cô, cũng không... Cuối cùng, bác cô cảm thấy thật may mắn khi chưa gả con gái mình cho vị đại thiếu gia này, nếu không chỉ có con gái thiệt thòi thôi.
Bữa ăn nhanh chóng xong xuôi, Đồng Niên mới lén đưa điện thoại di động đã đánh một hàng chữ ra trước mặt anh: Tại sao... phải nói dối?
Đừng nhìn một hàng chữ đơn giản như vậy thôi, cô đã phải gõ đến mười phút, thay đổi từ ngữ liên tục.
Mặc dù biết anh nói dối, vẫn có một chút mong đợi gì đó, ngay cả có một phần nghìn cơ hội...anh có thể...cảm thấy cô thích hợp hơn chị họ hay không?
Gun thấy rõ vấn đề, thấy hơi nhức đầu.
Vấn đề này giải thích thật phiền phức, bắt đầu kể từ năm mười hai tuổi Dt trở về nước. Dĩ nhiên, tối nay anh không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, cần nhanh chóng nghĩ ra một câu nói vô hại nhất.
"Em trai tôi thích một cô gái đã mười năm rồi," Anh đứng ở khoảng cách gần cô nhất, nhỏ giọng nói với cô, "Trước đó nó nhờ tôi nhất định phải giúp nó thoát khỏi lần xem mắt này, thật sự rất khó giải quyết, bất đắc dĩ mới phải dùng thủ đoạn vừa rồi. Thật sự xin lỗi, qua buổi tối hôm nay, em có thể nghĩ ra một lý do để chia tay, không quan tâm, không dịu dàng, không có điểm chung, tuổi tác quá lớn - điều gì thích hợp với nguyên nhân chia tay tùy do em quyết định."
"À..." Ánh mắt cô trở nên ảm đạm.
"Xin lỗi." Một câu nói hiếm khi được thành khẩn.
"Không sao...Cũng là vì giúp cậu ta mà." Cô nhỏ giọng nói.
Ánh mắt cô lặng lẽ liếc nhìn về phía người đàn ông đang ăn, chắc hẳn là bởi vì ăn bữa tối cùng trưởng bối, nên không thể tiếp tục đội mũ lưỡi trai, đặt chiếc mũ ở trên đùi. Không nói một lời, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Thích một cô gái đến mười năm, thật giỏi quá, mười năm trước mình mới chín tuổi...
À? Không đúng, mười năm trước chẳng phải cậu ta cũng mới mười hai tuổi sao?
!!!!
Yêu sớm quá!
Buổi tối, thời điểm mọi người rời đi, ông nội anh đặc biệt dặn anh lái xe đưa ba mẹ và Đồng Niên về nhà.
Lái xe đến trước cửa nhà, tắt máy.
Đồng Niên từ từ tháo dây an toàn.
Mẹ cô vẫn còn muốn ở lại trong xe nhìn chằm chằm hai người, liền bị ba cô đẩy bả vai, ý bảo trưởng bối cần phải ý tứ một chút khi nói chuyện.
Vì vậy, dù không muốn nhưng ba mẹ Đồng Niên vẫn phải xuống xe.
Radio trong xe đột nhiên phát nhạc bài "Con đường bình phàm", anh mở tiếng rất lớn, cả bên trong xe đều phát ra lời ca: "Tôi đã từng vượt qua núi cao biển rộng, cùng xuyên qua dòng người tấp nập, tôi đã từng có tất cả, trong chớp mắt đều tan thành mây khói...Tôi đã từng phá hủy tất cả mọi thứ của mình, chỉ muốn vĩnh viễn rời xa, tôi đã từng rơi vào bóng tối vô tận, muốn vùng vẫy cũng không thể nào kiếm chề..."
...
"Tôi có thể hỏi về chuyện của anh không?" Đồng Niên nhìn ba mẹ đứng bên ngoài xe, nhẹ giọng hỏi.
Gun hơi thất thần, không biết có phải do mình đang chăm chú nghe nhạc hay không, hay do tiếng nhạc quá lớn, chỉ biết được cô đang nói, nhưng không nghe rõ cô đang nói gì.
Tầm mắt anh hướng ra ngoài cửa xe, rồi lại nhìn về phía cô: "Vẫn chưa về nhà?"
"Tôi muốn hỏi chuyện này đã." Cô giơ tay, nhắc lại yêu cầu của mình.
Gun nhíu mày, ý bảo cô nói tiếp.
"Chúng ta...khi nào thì chia tay?"
Gun không nghĩ tới chuyện này.
Anh đang nhìn vào đôi mắt cô gái này, thấy rất nhiều cảm xúc, rắc rối, mất mát, bối rối, lời nói và suy nghĩ đều không giống nhau... Tất cả cảm xúc đó không thể che đậy, như muốn đè nén sự chờ đợi.
Bên trong xe chợt yên lặng khác thường.
...
Một phút sau, Đồng Niên đành xuống xe.
Mẹ cô lập tức kéo áo khoác ngoài của cô, nhỏ giọng hỏi: "Nói cái gì đấy? Sao lâu thế?"
"Không có gì đâu," Hai tay chà xát mặt, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thì chỉ là...nói vài câu thôi."
*****************************
Gun đỗ xe vào hầm gara, xuống xe, đi vào thang máy, ấn lên tầng 20, sau mười lăm giây, thang máy đi lên tầng một. Cửa mở ra, mấy thành viên K&K mang mấy hộp thức ăn khuya đi tới, lúc thấy Gun, Demo nhỏ tuổi nhất theo phản xạ lùi lại, rồi theo một người trước mặt yên lặng cúi đầu đi vào thang máy.
Lão đại...Đang ăn kẹo
Đội trưởng, đội trưởng Dt anh đang ở đâu, Grunt, G đẹp trai đang ở đâu, chúng em không thể giải quyết được lão đại đâu!
Cửa từ từ đóng lại.
Sau lưng, hai cánh tay đặt lên vai Demo và một người còn lại: "Ăn cơm tất niên hả?"
"Dạ đúng vậy... lão đại," giọng nói Demo có phần lắp bắp, không dám quay đầu lại, "Do không mua được vé máy bay hay vé tàu hỏa, nên chuẩn bị đến mùng hai mới trở về...ạ..."
"Ăn xong rồi tới phòng tôi, đo tốc độ tay."
...
Anh nói xong, suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Còn ai ở đây không, cũng gọi tới đây, không đạt yêu cầu sáng mai phạt chạy bộ."
...
Tất cả đều muốn khóc.
Đêm 30 mà lại đi đo tốc độ tay sao? Mùng một còn đi chạy bộ buổi sáng?!
Còn không cho người ta tận hưởng năm mới nữa chứ!!! Câu lạc bộ này thật không chút nhân từ!!!!
Gun phát hiện không có ai đáp lại, cau mày, ánh mắt tối lại nhìn vào trong gương: "Không nghe thấy hả?"
*****************************
Một giờ trước ở trong xe.
Bài hát đã sắp kết thúc, Gun cảm thấy nhiệt độ trong xe hơi cao, tiện tay tắt điều hòa, không khách khí hỏi lại cô: "Em nghĩ lúc nào thì chia tay?"
Hả? Tôi sao?
"Sao?" Anh nói giọng đều đều, "Không biết phải không?"
"Tôi cũng không biết lúc nào thì thích hợp..."
Bây giờ? Bây giờ thì có vẻ không thích hợp lắm? Hay ngày mai? Dường như cũng hơi nhanh...Một tuần? Một tuần có vẻ hơi quá không 0.0? Hay một tháng?
Cô suy nghĩ không ngừng trong đầu, dần dần nghĩ đến thời gian về sau...
"Thế này đi," Gun cắt ngang suy nghĩ lãng phí thời gian của cô, ấn nút mở khóa xe, cạch một tiếng, mở cửa xe đằng trước, "Chờ đến khi em cảm thấy thích hợp, thì cho tôi biết."