Cả Đời Này Chỉ Cần Một Người Là Em - Ngoại Truyện 02

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Chấp nhất cả đời
Buổi tối ngày thứ hai, khi hai nhà Chung Mạnh tề tụ, tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Mạnh Tưởng và Chung Tình.
Hai người vô cùng bình tĩnh, khóe miệng thủy chung là nụ cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn nhau dịu dàng. Trong lòng mọi người tuy nghi ngờ, nhưng phối hợp không hỏi nhiều, vui mừng hưởng thụ thời khắc gặp nhau.
“Tiểu Tình, nghe nói con đến Vân Nam chơi một chuyến, cảm giác thế nào?” Lộ Hiểu Vụ vẫn rất quan tâm Chung Tình.
Chung Tình cười yếu ớt nói, “Rất thoải mái ạ, con còn không muốn về nữa.” Đây là lời nói thật tâm, dãy núi Tuyết Sơn quả thật có thể khiến mọi phiền não đều biến mất. Nếu không phải vì Mạnh Tưởng, nghĩ đến anh, trong tim lại ấm áp, anh còn tinh khiết hơn cả Tuyết Sơn.
Mạnh Tưởng nhìn Chung Tình, chậm rãi nói, “Con cũng suýt nữa đã không muốn trở về.” Chỉ cần nơi nào có cô, anh sẽ nguyện ý đi theo.
Mọi người nhìn họ, cũng cảm thấy hơi rung động. Trên mặt hai người không lộ ra quá nhiều tâm tình, mọi thứ đều có vẻ bình thường, nhưng tất cả mọi người lại cảm nhận được giữa họ có một sự mập mờ không thể che dấu, giống như hai luồng khí chảy hội tụ với nhau, không nhìn không chạm được, nhưng lại đi thẳng vào tim. Ánh mắt họ có vẻ nhu hòa như thường, nhưng trong mắt lại không thể tìm thấy hình bóng những người khác nữa.
Chung Duệ là người không chịu nổi đầu tiên, ho nhẹ mấy tiếng phá vỡ sự trầm mặc trên bàn, cười hài hước, “Anh Tưởng, anh không thể học chị em được, anh là ông chủ mà nghỉ việc thì công nhân viên chẳng phải sẽ loạn sao?”
Mạnh Tưởng đảo mắt nhìn về phía Chung Duệ, “Vì vậy nên chị của em mới giục anh trở về.”
Chung Duệ cứng họng, lời nói của anh Tưởng đầy ám muội khiến anh không biết nên nói gì nữa. Anh vẫn có chút không thích ứng được, anh Tưởng chẳng phải đã có chị Du sao? Anh ấy đối với chị có thật lòng không?
Chung Tình khẽ cười làm hòa hoãn không khí, đổi đề tài, nói cô có mang quà cho cháu, nhắc Tiểu Duệ sau khi ăn cơm nhớ mở quà.
Mọi người bắt đầu tán gẫu về đề tài này, không khí dần trở nên vui vẻ.
Cơm nước xong, Mạnh Tưởng giúp Chung Tình dọn dẹp bàn, mọi người thức thời đi ra phòng khách.
Trong bếp, Chung Tình nhận lấy chiếc bát trong tay anh, “Để em rửa là được rồi.” Mỉm cười ý bảo anh ra ngoài cùng mọi người.
Mạnh Tưởng chỉ cười, lấy tạp dề mặc lên giúp cô, anh muốn ở bên cạnh cô.
Chung Tình cười trộm trong lòng, anh không muốn ra ngoài thì tùy anh, bắt đầu rửa bát.
Mạnh Tưởng yên lặng ở bên cạnh Chung Tình, nhìn động tác thành thục của cô, bát đĩa nhanh chóng nổi đầy bọt xà phòng. Cô rửa xong một lượt, anh lấy nước tráng lại sạch sẽ. Trong căn bếp chật hẹp, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng bát đĩa chạm vào nhau, hình ảnh hai người đứng sóng vai bên nhau thật ấm áp.
Chờ Chung Tình lau khô bát, Mạnh Tưởng nhận lấy xếp vào tủ, hai người rốt cuộc nhìn nhau cười một tiếng. Mạnh Tưởng nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, trong lòng ấm áp, Tiểu Tình, nhất định phải mãi mãi cười vui vẻ như vậy.
Anh nhẹ nhàng lau giọt nước bắn trên mặt cô, ánh mắt dịu dàng, “Tiểu Tình, chúng ta kết hôn đi.”
Trái tim Chung Tình cứng lại, ngây ngô nhìn anh, vẻ mặt của anh trịnh trọng, ánh mắt thành khẩn, anh rất nghiêm túc. Nhưng… anh đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Thích là một chuyện, nhưng ở chung với nhau lại là chuyện khác, anh thật sự đã quyết định sao? Trong mắt cô thoáng qua vẻ do dự, còn có cả sợ hãi, cô sợ sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho anh.
Dường như có thể đọc được nỗi lòng cô, giọng nói của anh mềm nhẹ, “Anh còn rất nhiều chuyện muốn làm cùng em, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau rửa bát, cùng nhau sống suốt nửa cuộc đời còn lại.” Rất nhiều, rất nhiều, từ thời khắc anh ôm cô ở dưới chân núi Tuyết Sơn, trong lòng anh đã lên kế hoạch cho tương lai, mà phần quan trọng nhất trong tương lai ấy chính là cô.
Chung Tình mơ hồ cắn môi, kiềm chế kích động, khẽ vuốt mặt anh, “Mạnh Tưởng.” Cô đã để anh chờ đợi mười năm, sao còn có thể bắt anh đợi thêm nữa, Mạnh Tưởng, xin lỗi, để anh chờ lâu. “Được, chúng ta cùng nhau sống nửa cuộc đời còn lại.” Tiếng nói run run, nghẹn ngào nói lên sự cảm động của cô, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Mạnh Tưởng ôm cô, cảm nhận hơi ấm tràn vào иgự¢, trong lòng lẩm bẩm, đừng khóc, anh đã nói sẽ không bao giờ để em khóc, xin em đừng khóc.
Khi họ nói quyết định của mình với người nhà, mọi người lại lần nữa bị dọa đến ngu ngơ. Hai ngày nay, họ mang đến hết chấn động này đến chấn động khác, hôn lễ của Tiểu Tình mới bị hủy bỏ không bao lâu, bây giờ lại kết hôn với Mạnh Tưởng, đối với người nhà cũng là một loại khi*p sợ.
Kích động nhất là Chung Duệ, “Chị, chị…… chị đừng bốc đồng như vậy.” Anh không tin Mạnh Tưởng và Chung Tình sẽ ở bên nhau.
Chung Tình cười nhẹ, “Bố mẹ, địa điểm tổ chức hôn lễ lần trước, con sẽ gọi điện liên lạc lại với họ.” Hôn lễ với Chu Minh mới hủy bỏ không bao lâu, có lẽ nơi đó vẫn còn trống.
Mạnh Tưởng không có ý kiến, mọi việc cứ theo ý cô. Cô cũng không muốn phiền phức, vốn lần trước đã thông báo với họ hàng, bây giờ thông báo thêm lần nữa, địa điểm tổ chức vẫn như cũ.
Chung Bình và Tiêu Tố Tâm nhìn nụ cười trên mặt Chung Tình, mọi lo lắng trong lòng đều chỉ có thể nuốt trở lại, tâm nguyện duy nhất của họ là cô có thể vui vẻ.
Bố mẹ Mạnh Tưởng cũng không phản đối, chẳng qua chỉ trịnh trọng hỏi annh, “Mạnh Tưởng, con thật sự đã quyết định?”
Mạnh Tưởng gật mạnh đầu, “Vâng ạ.” Mạnh Dịch Nam và Lộ Hiểu Vụ liếc mắt nhìn nhau, không nói nữa.
Hôn sự của Chung Tình và Mạnh Tưởng cứ như vậy quyết định, mọi thứ đều sắp xếp như hôn lễ trước, chỉ khác là chú rể đổi thành Mạnh Tưởng.
Sau khi hai nhà đã bàn bạc chuyện hôn lễ, Mạnh Tưởng theo bố mẹ rời đi.
Chung Duệ chờ anh Tưởng đi, vọt vào phòng Chung Tình, lo lắng kéo cô, “Chị, chị không thể hồ đồ như thế được.”
Chung Tình cười khẽ, “Tiểu Duệ, em muốn nói gì?”
“Chị mới bị tổn thương, nhanh như vậy đã chạy đến với anh Tưởng, hơn nữa anh Tưởng còn có người khác nữa, chị không ngại sao?”
Chung Tình nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Duệ, vỗ nhẹ đầu em trai, “Em nghĩ nhiều quá, anh ấy và Luyến Kinh đã chia tay lâu rồi.” Cô để ý cái gì? Mạnh Tưởng không để ý quá khứ của cô, không để ý đến chuyện của cô và Chu Minh, cô sao có thể để ý chuyện của anh và Luyến Kinh.
Chung Duệ nhìn vẻ mặt coi thường của chị, càng thêm gấp gáp, “Nhưng mà…. Nhưng mà anh chị chia tay lâu như vậy, liệu chị có thể đảm bảo anh ấy vẫn yêu chị như trước không?”
Trong mắt Chung Tình hiện lên tia ấm áp, là Mạnh Tưởng đã dùng hành động chứng minh, tình yêu của anh sâu đậm như vậy, sâu đến mức khi cô không còn dám ôm hy vọng xa vời nữa, anh lại vẫn đứng yên tại chỗ, yên lặng chờ cô quay đầu.
Ánh mắt Chung Tình êm ái, chậm rãi cười, “Tiểu Duệ, em không cần lo lắng, cho tới bây giờ chị chưa từng chắc chắn như vậy, Mạnh Tưởng chính là người mà chị đang tìm kiếm.” Trước kia cô quá nhát gan, mất Chu Đồng, lại đẩy Mạnh Tưởng ra, cho rằng mình đã mất tư cách được yêu thương. Nhưng Mạnh Tưởng dùng tình yêu kiên định của anh để cho cô dũng khí, cô đã không còn lý do gì để tiếp tục hèn yếu nữa, sao không dũng cảm tiếp nhận tình yêu của anh. Cô nợ anh sự chờ đợi, sẽ dùng nửa đời còn lại để làm cho anh hạnh phúc.
***
Về đến nhà, Mạnh Tưởng biết bố mẹ sẽ có nhiều chuyện muốn hỏi mình.
Quả nhiên, bố mẹ gọi anh vào phòng khách, nghiêm túc hỏi, “Luyến Kinh đâu?”
Mạnh Tưởng thành thực trả lời, “Luyến Kinh và con đã chia tay lâu rồi, cô ấy và bạn trai cũ quay trở lại với nhau.”
Vẻ mặt Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, “Có phải là vì con bé bỏ đi, nên con mới quyết định đến với Chung Tình?” Như vậy không phải là bất công với Tiểu Tình sao?
Mạnh Tưởng cười khẽ lắc đầu, nói ra lời ước định năm năm của mình và Luyến Kinh, thẳng thắn nói bao năm nay vẫn đang đợi Chung Tình.
Mạnh Dịch Nam và Lộ Hiểu Vụ nghe con nói ra những tâm sự bí mật, mới giật mình nhận ra con trai chưa bao giờ quên Chung Tình, nhưng suốt những năm qua, ngay cả họ cũng không phát hiện ra.
Lộ Hiểu Vụ đau lòng nói, “Mạnh Tưởng, con và Tiểu Tình đã xa nhau nhiều năm như vậy, nói không chừng con bé cũng không còn là Chung Tình như trước nữa. Sao con phải khổ sở như vậy chứ?” Mặc dù Tiểu Tình là con gái nuôi của họ, nhưng việc cô làm với Mạnh Tưởng năm đó, họ sao lại không có một chút oán hận nào được? Trong lòng bố mẹ, con cái vẫn luôn là trên hết.
Mạnh Tưởng trấn an mẹ, “Mẹ, con đối với Tiểu Tình rất cố chấp, giống như bố đối với mẹ vậy, đây là thiên tính, không thay đổi được. Chỉ cần đã nhận định, cho dù bị tách ra, vẫn không thể ngừng lại. Chẳng con qua chỉ nghe theo sự lựa chọn của lòng mình, đời này con đã nhận định cô ấy.” Mỗi lần thấy tình cảm nồng đậm của bố mẹ, anh vẫn luôn rất hâm mộ. Anh biết rõ, nếu tương lai phải ở bên cạnh một người nào khác không phải Chung Tình, anh cũng không bao giờ có thể yêu ai sâu đậm như vậy nữa.
Lộ Hiểu Vụ nắm tay con trai, không ngừng lắc đầu, “Đồ ngốc, đồ ngốc.”
Mạnh Dịch Nam chỉ thở dài thật sâu, vỗ vỗ vai Mạnh Tưởng, “Nghe con nói, có lẽ đàn ông nhà chúng ta đều là dạng cố chấp như vậy.” Người mà ông chấp nhất là Hiểu Vụ, còn người khiến con trai chấp nhất chính là Chung Tình, đây đều là số mệnh, trốn không thoát. Ông có thể hiểu được Mạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng cảm kích nhìn bố, “Bố, mẹ, bố mẹ yên tâm, con và Tiểu Tình đã bỏ lỡ quá nhiều, sau này nhất định sẽ quý trọng đối phương hơn.”
Mạnh Dịch Nam an ủi Lộ Hiểu Vụ, vui mừng gật đầu. Thật ra thì Mạnh Tưởng cũng không cần họ phải quan tâm, sự thâm trầm của thằng bé này có lúc còn vượt qua cả bố.

Yêu em thật nhiều
Mạnh Tưởng cũng nghĩ hôn sự của mình và Chung Tình sẽ bị người nhà phản đối, nhưng không ngờ rằng sự phản đối không phải từ bố mẹ hai bên mà là từ Chung Duệ.
Mạnh Tưởng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Chung Duệ ở đối diện, không nói gì.
Chung Duệ rốt cuộc không chịu được không khí trầm lắng, cáu kỉnh hỏi, “Anh Tưởng, anh thành tâm muốn kết hôn với chị em sao?”
Chuyện Chung Tình, Chung Duệ biết được sau khi nghe bố mẹ giải quyết việc hôn lễ với Chu gia, anh không ngờ rằng ở nước ngoài chị lại chịu nhiều khổ sở như vậy. Trong lòng anh, vẫn luôn cảm thấy chị là một người kiên cường độc lập, vì mỗi lần nói chuyện phiếm qua mạng, chị luôn không ngừng khích lệ anh, mỉm cười nói chị rất khỏe. Nhưng khi anh thấy những tấm hình kia, trái tim đau đớn, chị thật là ngốc, tại sao đau khổ, mệt mỏi như vậy lại không chịu quay về nhà.
Năm đó xảy ra tai nạn của Chu Đồng, Chung Duệ vẫn còn nhỏ, nhìn sự rối loạn của chị, anh không biết làm sao, chỉ có thể nhờ anh Tưởng giúp đỡ, trong lòng anh, chỉ có anh Tưởng mới có thể an ủi nỗi đau trong lòng chị. Không ngờ rằng, sau khi chị ra nước ngoài, quan hệ của họ tan rã. Trong lòng anh thủy chung không hiểu, tại sao hai người có quan hệ tốt như vậy lại trở thành kẻ thù, nhiều lần muốn hỏi chị, nhưng bố mẹ không cho hỏi, chỉ nói anh còn nhỏ, đợi lớn lên một chút sẽ hiểu. Sau đó, Chung Duệ nghe chuyện của anh Tưởng ở trường học, trong lòng nghiêng về phía chị, anh cảm thấy vì anh Tưởng làm việc có lỗi với chị, họ mới chia tay.
Cho nên, khi Chung Tình trở lại, anh vẫn luôn muốn bảo vệ chị, sợ chị nhìn thấy anh Tưởng sẽ chạm vào vết thương lòng. Hơn nữa anh biết bên cạnh anh Tưởng đã có Du Luyến Kinh. Lần đó, sau khi ăn cơm với nhau, thậm chí anh còn có chút oán hận anh Tưởng, cảm thấy anh ấy đang cố ý muốn khoe với chị nên mới hẹn bốn người cùng ăn cơm. Anh cảm thấy không công bằng, chị vẫn độc thân, trong khi chuyện tốt của anh Tưởng đang đến gần.
Nhưng bây giờ, chỉ mới một thời gian ngắn sau khi chị và Chu Minh hủy bỏ hôn ước, lại đột nhiên tuyên bố muốn kết hôn với anh Tưởng, anh có chút không tiếp nhận được. Anh cảm thấy anh Tưởng đối với chị không phải thật tâm.
Mạnh Tưởng nhìn thẳng Chung Duệ nghiêm túc nói, “Đúng.”
Chung Duệ cau mày, “Vậy chị Du đâu?” Anh ấy không phải nói sẽ kết hôn với Du Luyến Kinh sao?
Mạnh Tưởng chậm rãi nói, “Bọn anh chia tay rồi.” Anh biết Tiểu Duệ đang hoài nghi, hoài nghi sự thật tâm của anh.
Vẻ mặt của Chung Duệ lạnh đi, “Anh vì bị đá nên mới nhớ đến chị em?” Mặc dù chuyện của chị và Chu Minh khiến anh rất tức giận, nhưng không muốn anh Tưởng lại coi chị như một cái lốp xe dự phòng.
Mạnh Tưởng nhìn Chung Duệ, dừng một chút, giọng nói trầm trầm, “Anh vẫn luôn chỉ cần mỗi cô ấy.” Từ rất lâu anh đã muốn làm như vậy, nhưng không ai tin, ngay cả anh cũng đã bị sự chờ đợi mài mòn niềm tin. Hàng năm vào ngày sinh nhật cô, anh luôn lặng yên nhìn cô trong những đoạn video, lòng hạ quyết tâm, nếu năm sau cô vẫn không trở lại, anh phải đi tìm một người khác, hoàn toàn quên cô. Nhưng đến sinh nhật tiếp theo của cô, anh lại quên đi tìm, vì anh bề bộn nhiều việc, vội vàng làm việc, vội vàng chăm sóc ông bà Chu, vội vàng xem blog của cô, vội vàng vội vàng, anh lại tiếp tục chờ năm sau. Một năm lại một năm trôi qua, mọi thứ đã trở thành thói quen, dù sau khi gặp Luyến Kinh, cũng chỉ có thể thổ lộ sự phiền não trong công việc với cô, bí mật chôn sâu trong lòng anh nhất quyết không chia sẻ với ai. Anh cô độc hy vọng, bởi vì anh biết cô vẫn chưa kết hôn.
Chung Duệ nhìn chằm chằm Mạnh Tưởng, không chịu tin, hừ lạnh nói, “Vậy sao nhiều năm qua anh lại không chịu đi tìm chị ấy?” Nếu anh ấy vẫn yêu chị, sao lại không chủ động đoạt lấy chị.
Mạnh Tưởng bất đắc dĩ nhếch miệng, “Anh cũng rất hối hận, nếu anh đi tìm cô ấy sớm hơn một chút, có lẽ bọn anh sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy.” Có một lần, lúc anh mơ hồ say, nhìn khuôn mặt thân quen trên màn hình vi tính, xúc động lôi hành lý, nhét quần áo vào. Nhưng khi anh kéo túi xách lảo đảo chạy ra cửa, anh chợt ngừng lại. Anh đi làm gì? Tìm được cô, nói cho cô biết anh vẫn yêu cô? Cô sẽ thế nào? Cô có thể nào sẽ giống như trước, cười trào phúng, dùng lời nói lạnh lùng khiến anh đau lòng không? Anh khi*p sợ, anh sợ cô sẽ cười nhạo tình yêu của anh, sợ niềm hy vọng nhỏ bé trong lòng anh sẽ vỡ tan khi nhìn cô và bạn trai cô ôm nhau. Năm ấy cô hận anh như vậy, hận đến mức không tiếc dùng cách tàn nhẫn nhất để Ϧóþ nát trái tim anh, anh vẫn không chắc chắn, nếu phải nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô liệu có thể tiếp tục kiên trì yêu cô không. Cuối cùng, anh từ bỏ việc đi tìm cô, chỉ có thể si ngốc đợi cô. Nếu như cô kết hôn, anh sẽ buông tay. Nếu không, anh sẽ tiếp tục đợi.
Bây giờ anh mới thật sự hối hận, chờ đợi thì ra không phải chỉ có một người đau, mà sẽ khiến cả hai người bị thương. Vì vậy lần này, cho dù thế nào, anh cũng không buông tay, không muốn phải nhìn cô một mình chịu đựng nữa.
Chung Duệ nhìn vẻ mặt kiên định của anh Tưởng, nhất thời im lặng, sự kiên trì của anh Tưởng, anh đã biết từ khi còn nhỏ, nhưng khi đó chị và anh Tưởng vẫn là một đôi trời sinh trong mắt mọi người, bây giờ đã thay đổi, anh ấy thật sự vẫn sẽ yêu thương chị sao?
Chung Duệ chần chờ, chậm rãi nói, “Chị đã đau khổ nhiều rồi, em hy vọng sẽ có một ai đó yêu thương chị. Anh Tưởng, anh thật sự sẽ không…. Coi thường chị ấy chứ?” Anh nhớ năm đó, đến anh cũng cảm nhận được ý muốn chiếm đoạt của anh Tưởng đối với chị. Mấy năm nay chị không chỉ trải qua những chuyện kia, mà còn thay đến mấy bạn trai, anh Tưởng không ngại sao?
Mạnh Tưởng cười, “Em có coi thường cô ấy không?” Chung Duệ nhanh chóng lắc đầu, anh chẳng qua chỉ đau lòng cho chị.
“Tiểu Duệ, tình yêu của anh đối với Tiểu Tình không hề ít hơn so với em.” Mạnh Tưởng nghĩ đến việc Chung Tình giấu kín nỗi đau, mỉm cười với mọi người, cô thật ngốc, anh còn ngốc hơn, lại không nhận ra sự bi thương trong mắt cô.
Chung Duệ còn muốn nói gì, Mạnh Tưởng đã mở miệng, “Tiểu Duệ, em yên tâm, anh sẽ làm cho cô ấy vui vẻ, tuyệt đối không bao giờ để cô ấy khóc.” Đáy lòng Mạnh Tưởng lặng đi, mỗi lần thấy cô khóc, trái tim anh giống như bị nứt ra, phảng phất như thứ đang chảy ra không phải nước mắt cô, mà là máu của anh. Anh đã luôn tự trách mình, có phải sự xuất hiện của anh khiến cô nhớ tới Chu Đồng, mới làm cô áy náy và đau khổ như vậy. Bây giờ anh đã biết, cô luôn cần một người có thể xóa đi những giọt nước mắt ấy, anh hối hận vì đến bây giờ mới hiểu được điều ấy.
Chung Duệ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, “Hãy yêu chị ấy thật nhiều.”
Mạnh Tưởng gật đầu, cả đời này anh chỉ muốn yêu cô thật nhiều.
P/s: Cùng viết comment cảm nhận khi đọc xong truyện này nào các bạn 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc