Cả Đời Này Chỉ Cần Một Người Là Em - Chương 14

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Nhật kí
Đóng cửa phòng, Chung Tình cẩn thận lấy quyển sổ bìa da cứng ra, nhật kí của Chu Đồng. Cô nhẹ nhàng vỗ về mặt bìa, trái tim hơi co lại, Chu Đồng nhất định rất yêu quý nó, còn dùng giấy màu lam nhạt đóng lại cẩn thận, hai mắt có chút chua xót, anh nhất định rất thường xuyên đọc lại nó.
Chung Tình nhẹ nhàng mở ra, nhìn hàng chữ quen thuộc của Chu Đồng chậm rãi hiện lên trên mặt giấy.
Người kia lại làm cậu tức giận. Nhìn cậu không ngừng kể ra anh ta bá đạo như thế nào, ngang ngược như thế nào, trong mắt cậu tất cả đều là phẫn nộ, mình chỉ có thể lẳng lặng mỉm cười chờ cậu phát tiết xong.
Cậu nói ghét nhất là thanh mai trúc mã, đó là trẻ con ngây thơ hoang đường, cậu tuyệt đối không muốn bị bắt ép vì điều đó. Mình còn có thể nói gì, chỉ có thể mỉm cười như vậy. Ngay cả anh ta cậu cũng chán ghét, mình chẳng phải càng không có cơ hội. Đối với cậu là may mắn, tuy anh ta luôn mắng mình là đầu heo, nhưng mình biết mình thông minh hơn anh ta. Bởi vì cậu luôn thích ở cùng với mình, chri cần có thể ở cùng với cậu, làm chị em cũng có sao đâu? Ít nhất, cậu sẽ an tâm nằm trên bụng mình đọc truyện tranh, cũng sẽ hưng phấn ôm lấy mình nhảy lên, đây là điều vĩnh viễn anh ta cũng không có được. Bởi vì, thứ cậu muốn là bạn tốt, là chị em tốt, không phải thanh mai trúc mã. Mình sẽ vẫn an phận như vậy, vĩnh viễn làm chị em tốt của cậu.
Thật xin lỗi, mình hôm nay đã nói dối cậu. Cậu đột nhiên hỏi mình tại sao lại nhìn chằm chằm vào Hoàng Linh Linh, mình sợ cậu nhìn thấy khát vọng trong mắt mình, nên chỉ có thể nói lung tung là mình thầm yêu cô ấy. Đúng vậy, mình nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng lại nghĩ đến mái tóc cột đuôi ngựa của cậu, bởi vì tóc của cô ấy không dài bằng tóc cậu, cũng không đen như tóc cậu. Cho dù mọi người đều nói cô ấy là hoa khôi của khối, mình lại cảm thấy cô ấy không xinh bằng cậu. Mà cậu lại nói một câu làm mình đau lòng, mình sao lại cần sự giúp đỡ của cậu? Chẳng lẽ muốn nữ sinh mình thích giúp mình theo đuổi một nữ sinh khác?
Mình sao có thể, làm sao có thể! Mình lúc ấy thật sự nhìn đến ngây người. Váy trắng ẩm ướt thuần khiết dính vào người cậu, sợi đăng ten hồng nhạt như ẩn như hiện, khiến tiếng tim mình đập như sấm nổ qua đầu, hai mắt không thể dời khỏi иgự¢ cậu, biểu hiện của mình lúc ấy nhất định rất giống một tên đại sắc lang! Khi cậu tiến lại gần, chân mình run lên nhè nhẹ, maymà cậu chỉ chú ý đến màu đỏ trên mặt mình, may mà tiếng mưa rơi rất to, nếu không, cậu nhất định sẽ phát hiện tiếng tim mình đập to đến mức ù tai, mình lúc ấy đã bị ù tai, ngay cả thở cũng sợ cậu nghe thấy. Nhìn anh ta ϲởí áօ khoác lên người cậu, trái tim mình như ngừng lại một chút, cảm giác này thật sự khó dùng ngôn từ để hình dung, giống như trái tim bị ai đó chụp lại, không hề báo trước, dùng chiếc dây thừng trói chặt, đúng vậy, chính là cảm giác này, trái tim đột nhiên co thắt lại. Mình thật sự rất ghen tị vì anh ta có thể tự nhiên mặc áo phông vào cho cậu, anh ta vĩnh viễn có lợi thế hơn mình. Khi anh ta nổi giận đùng đùng đi lại, lòng mình như lui từng bước, vì tưởng anh ta sẽ đánh mình. Nhưng anh ta lại chỉ đến bên tai mình nói một câu, một câu phá nát lòng tự trọng của mình! Anh ta nói, “Đừng có mà cóc đòi ăn thịt thiên nga.” Mình hoảng hốt nhìn cậu, cậu chỉ đỏ bừng mặt đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Thì ra, anh ta vẫn biết bí mật của mình! Biết mình vụng trộm thầm mến cậu, cho nên, anh ta mới ghét mình như vậy.
Nghe cậu nói, hai người lại làm hòa, mình ngoài mỉm cười còn có thể làm gì? Sự khổ sở của mình, cậu căn bản không biết. Hai người lúc đó cứ hòa lại giận, đã mười mấy năm, hai người căn bản đang chơi một trò chơi của thanh mai trúc mã, vì sao còn không thừa nhận! Cậu nói muốn chờ nhất kiến chung tình, nói vì anh ta rất quen thuộc, nên sẽ không thích anh ta, mình thật hi vọng cậu nói thật, nhưng vì sao mình lại nhìn thấy hình bóng của anh ta trong mắt cậu? Giống như khi cậu bất tri bất giác nhìn về phía anh ta, sẽ thất hồn lạc phách, có lẽ, chính cậu cũng không hiểu được. Liệu có thể vĩnh viễn không hiểu được không, mình rất sợ hãi, sợ một khi cậu hiểu ra, sẽ không còn cần mình nữa.
Thượng Đế, xin hãy tha thứ cho con! Con khẩn cầu họ không ở bên nhau, để con có thể mãi mãi ở bên cạnh cô ấy.
…..
Nước mắt từng giọt rơi xuống cuốn nhật kí, cuốn nhật kí cô cầm không nhúc nhích. Thì ra, người ngốc nhất là cô! Chu Đồng căn bản không cần làm chị em tốt của cô, chỉ là cô đã một mình áp đặt cho anh.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Chu Đồng cười nhẹ nhàng ấm áp vỗ về trán cô, ánh mắt anh thì ra lại cất giấu nhiều tình yêu như vậy. Cô trì độn cố ý bỏ qua, coi sự săn sóc, ôn nhu của anh trở thành lẽ thường tình. Bởi vì cô không cần tình yêu, anh chỉ cho cô tình bạn; Cô không cần người yêu, anh chỉ làm tri kỉ của cô, tâm nguyện duy nhất của anh chỉ là ở bên cạnh cô.
Mập mạp, mập mạp ngốc…. Khóe mắt cô ướt đẫm, ôm chặt cuốn nhật kí chậm rãi chìm vào giấc mộng.
Đêm đó, Chung Tình sốt cao, toàn bộ nhà họ Chung đều hoảng, luống cuống tay chân đưa cô vào bệnh viện.
Mạnh Tưởng đến sau, không để ý sự ngăn cản của bố mẹ, suốt đêm đi vào bệnh viện. Nhìn Chung Duệ dựa đầu ngoài phòng bệnh, anh nóng nảy, tiến lên cầm tay Tiểu Duệ, “Tình Tình sao rồi?”
Vẻ mặt Tiểu Duệ lo lắng nói, “Chị cứ nhốt mình trong phòng, ai gọi cũng không đáp. Lúc mẹ em vào mang đồ ăn cho chị, phát hiện chị ôm quyển nhật kí hôn mê bất tỉnh, toàn thân nóng như lửa. Anh Tưởng, chị liệu có sao không?” Tiểu Duệ rất sợ, nhìn chị mấy ngày tiều tụy như vậy, cậu thật sự lo lắng.
Mạnh Tưởng ôm Tiểu Duệ, cố gắng an ủi cậu, “Yên tâm, cô ấy không sao.”
Bác sĩ truyền nước cho Chung Tình, bởi vì mấy ngày không ăn cơm, hơn nữa ưu thương quá độ, thân thể không khỏe nên phát bệnh.
Mạnh Tưởng khuyên ông bà Chung về, anh và Tiểu Duệ ở lại chăm sóc Tiểu Tình, Chung Bình nhìn Tiêu Tố Tâm cũng hao lực quá độ, chỉ có thể đồng ý, dặn họ trăm ngàn đừng kích thích Tiểu Tình, cô hiện tại cần yên tĩnh nghỉ ngơi.
Tiểu Duệ còn nhỏ, thức một lúc thì mệt, nằm trên ghế ngủ.
Mạnh Tưởng vẫn ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Tiểu Tình. Anh nhìn thấy cô vẫn luôn ôm chặt quyển nhật kí, nhẹ nhàng rút ra, chậm rãi mở ra.
Khi anh khép lại cuốn nhật kí, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Anh nhìn cô ngủ, lông mày vẫn nhíu lại, cô nhất định gặp ác mộng, anh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi, đau lòng hôn lên đó. Tình Tình, đừng tự trách nữa, nếu trách anh có thể làm em bớt đau thương, em cứ trách anh đi, trăm ngàn đừng tra tấn chính mình. Nhìn em như vậy, thà là bị em hận còn đỡ đau khổ hơn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc