Trời đã ngớt mưa, nắng lên lung linh trên cành lá. Tiếng chim chóc hót vang trong cảnh bình minh huy hoàng, khiến khung cảnh càng thêm mỹ lệ.
Trên chiếc ghế đá bệnh viện, chàng trai có mái tóc ánh tím bay bay trong gió nhẹ đang trầm ngâm nhìn vào tập giấy trên bàn. Trên vai anh vẫn đọng lại những giọt sương lạnh buốt, có lẽ anh đã ngồi đây suốt cả đêm. Bờ môi giờ đã thâm tím lại nhưng anh vẫn ngồi im, không một cử động dù chỉ là cái chớp mắt.
Thiên Minh đưa bàn tay chạm nhẹ vào tờ giấy rồi lại rụt vội bàn tay lại, có lẽ hắn sợ điều gì đó.
Đôi mắt nâu lộ rõ sự yếu đuối và sợ hãi. Dù bề ngoài vẫn mạnh mẽ nhưng vai hắn đang run từng hồi. Đôi tay hắn tun tun, hắn không có đủ dũng khí để lật tờ giấy đó lên- tờ giấy kết quả xét nghiệm. Lúc đầu, hắn đơn giản là muốn khiến nó đau khổ, trả thù cho mẹ, cho mình nhưng giờ thì người đau khổ chính là hắn. Lúc đầu là hắn không nghĩ mình sẽ yêu nó, khôgn nghĩ rằng cô gái có đôi mắt lam ngọc đó có thể khiến vỏ bọc lạnh lùng bấy lâu của hắn sụp đổ. Bàn tay hắn nắm chặt, các ngón tay cứng đờ vì lạnh.
Nắng vẫn lung linh, chim vẫn hót, hắn vẫn ngồi đó. Mái tóc ánh tím vẫn bay bay, xõa xuống đôi mắt nâu che đậy nhưng hạt ngcọ nhỏ long lanh, thứ mà tưởng chừng đã khô cạn từ lâu, thứ mà tưởng như đã tan biến cùng trái tim chai sạn của hắn. Liệu kết cục của ngày hôm nay, có phải do hắn chuốc lấy?
Hắn bắt đầu chịu đối diện với sự thật. Nếu như Mai Anh không phải em của hắn, hắn sẽ gạt bỏ hết thù hận để có thể hạnh phúc cùng nó, để có thể cười như lúc trước. Còn nếu Mai Anh thật sự là em của hắn, con của người đàn bà đó với ba hắn thì.....Thật sự hắn không dám nghĩ đến, điều đó quá phũ phàng.
Hắn hít một hơi thật sâu, bàn tay từ từ lật tờ giấy lên dù vẫn run run.Nắng chiếu cũng khôgn đủ sưởi ấm trái tim run rẩy kia. Kết quả xét nghiệm từ từ được mở dần. Đôi mắt nâu mở to, bàn tay lại run thêm. Hắn đã biết kết quả.
Nắng như tắt dần, nhường chõo chỗ cho những hạt mưa bay bay trong gió.
---o0o---- Trogn phòng bệnh, Mai Anh ngồi bênh khung cửa sổ ngắm nhìn những hạt mưa li ti. Đôi mắt xanh ngọc u buồn, không sáng long lanh như mọi ngày. Hôm nay, Mai Anh xuất viện, nó sẽ về nhà để nghỉ ngơi rồi bắt đầu đi học lại. Nghĩ đến đây, gương mặt nó lại trầm tư, phảng phất nỗi buồn
- Nhà!
Bàn tay nó nắm chặt khung cửa sổ.
- Ba!
Bờ môi mím chặt, thâm tím.
- Mẹ!
Móng tay đâm vào da thịt, khiến làn da bị đỏ tấy lên.
-....
- Mai Anh! Chúng ta đi thôi!
Bảo Duy đẩy cánh cửa, bước vào . Mai Anh quay người lại, nó mỉm cười, một nụ cười yếu ớt, nụ cười dành cho người không cảm xúc. Nó bước ra cửa, sóng bước cùng anh. Bảo Duy liếc nhìn nó, anh nở nụ cười, ấm áp.
Người con gái ấy tựa như nắng sớm, thật dễ để biến mất......
- Mai Anh! Mày nói xem tao có thấp khôgn mà cái tên này dám nói tao nấm nùn! Mai Anh vừa ra bãi đỗ xe, Bảo Như đã chạy đến chỉ về phía Nhật Anh với vẻ mặt tức giận. Gần đây, hai người họ rất hay cãi vã, nó cũng chỉ biết bó tay mà đứng nhìn.
- Ừ, mày có mét sáu thui à!
Nó hàu theo Nhật Anh chọc nhỏ. Bảo Như tức giânn chỉ biết giậm chân tại chỗ, cắn ranưg nhin Nhật Anh cười khoái trá. Nhỏ leo lên xe, quay mặt về một phía, tỏ vẻ giận dỗi. Nó cười nhún vai rồi cũng bước lên xe, chiếc xe ôtô nhanh chóng di chuyển.
Mai Anh chống tay ngắm nhìn những hạt mưa chảy trên kính cửa xe, tinh khiết, long lanh và lạnh buốt. Cùng đó, đôi mắt lam ngcọ cũng dần dần trở nên sắc lạnh, vô cảm và tràn ngập thfu hận ẩn chứa trong tình yêu.