Cá Cược Nhé ! Anh Sẽ Phải Yêu Em ! - Chương 22

Tác giả: Zu

Lâm Như nhìn cái tên trước mắt mình, lúc nãy nhỏ vờ thục nữ là do tâm trạng tốt còn bây giờ thì đầu nhỏ y như đấm mây đen vậy. Hờ hờ, đến lúc giở tuyệt chiêu ra rồi.
- Nè! Mắt anh chỉ để trang trí thôi hả? Rõ ràng là để lên mặt thế này mà nhìn người ta không biết đường mà tránh à? Hay là anh mù rồi? Thế thì lần sau làm ơn đeo cái kính vô cho dễ phân biệt, tôi là tôi hiền chứ nếu như người khác thì sẽ chẳng để yên cho anh đâu!
Nhỏ tuôn một hồi, nhìn cái mặt lơ tơ ngơ của Nhật Anh thì vui ra mặt. Hà hà, nghe bản cô nương nói đúng quá nên không đáp trả lại được chứ gì. Nhưng Nhật Anh lại buông một câu làm nhỏ suýt té sỉu.
- Nhạc kịch hay lắm!
Cái gì? Nhạc..nhạc...nhạc kịch ư? Cái tên anỳ, tôi đang đi giày cai gót đó nha, nhớ nha, đừng chọc giận tôi không thì.....cái này nghĩ sau.(=.=0)
Gương mặt nhỏ xám xịt lại, trái ngược với vẻ thản nhiên ngây thơ vô tội của Nhật Anh.
Lâm Như hít một hơi thật sâu, nhỏ nhắm mắt coi Nhật Anh như là không khí, thôi thì xuống nước cho đỡ bị lụt, mình đúng là một con người nhân hậu. Nhưng, có một bàn tay giữ nhỏ lại...
Lâm như thót tim, từ từ quay đầu lại. Nhật Anh đang nhìn nhỏ, giống như bị thôi miên vậy. Ánh mắt anh có chút kì lạ...
Lâm Như hơi bỡ ngỡ, đôi má ửng hổng chứng tỏ nhỏ đang ngượng. Cái tên anỳ...biết đây là đâu không vậy? Mấy cô y tá đnag nhìn chằm chằm kìa...
- Tôi muốn nói với em...
Lâm Như tròn mắt.
- TÔI KHÔNG CÓ BỊ MÙ! BỊ VA LÀ DO LỖI CỦA CẢ HAI CHỨ CHẲNG PHẢI LÀ LỖI CỦA RIÊNG AI CẢ! CÒN NỮA, CON GÁI MÀ ĐANH ĐÁ VẬY CẨN THẬN SAU Ế CHỒNG ĐÓ!
Các chị y tá ngoái đầu lại, miệng tủm tỉm cười.
Lâm Như thì đơ cái khuôn mặt, dây thần kinh của nhỏ vẫn chưa tiếp nhận được thông tin. Đến lúc, các nơron đã biết là chủ nhân của nó bị **** thì thôgnt in nhanh chóng được truyền lên não.
1..2....3( não chị này biết nói nè ^^)
- TÔI Ế HAY KHÔNG KỆ TÔI MẮC MỚ GÌ ĐẾN ANH! ANH CÓ QUYỀN Gì MÀ LÊN LỚP TÔI CHỨ HẢ? ĐỒ VÔ DUYÊN!
Giờ thì đến Nhật Anh đơ mặt, anh bỏ tay nhỏ ra rồi quay người đi, còn nhâи áι buông một câu.
- Đãđanh đá mà nói chuyện còn làm người ta tưởng gặp mưa rào nữa chứ! - Tên...khốn....anh....aaaaaaaaa!!!!!!!!!!!
Lâm Như đứng đó khau chân múa tay một hồi mứoi sực nhớ là phải đi mua thức ăn cho heo ý lộn cho bạn. Nếu là heo thì phải mua cám tăng trọng chứ! Mà cho nhỏ Mai Anh này ăn cám tăng trọng được không ta?
Sau một hồi tự kỉ nhỏ cũng chịu đi ả cửa hàng mau đồ ăn cho nó, còn chuyện nó được ăn là chuyện của 4 tiếng sau.( *đập bàn đập ghế)
-----o0o-----
Trong ăn phòng tối, chỉ có chút ánh sáng từ chiếc điện thoại nằm lăn lóc ở góc. Hắn ngồi trước tấm gương đã bị vơ tan ra thành nhiều mảnh, va fmột bức ảnh của người phụ nữ đon hậu.
Máu từ tay hắn đang chảy xuống, thành một vũng. Nhưng lạ quá, hắn chanửg cảm thấy đau đớn gì. Có lẽ, vì hắn đã quá đau rồi.
- Tôi muốn làm em đau khổ..
Hắn nhìn vào vài mảnh kính còn xót lại trên bức tường.
- Hay đang làm chính mình đau khổ? Chap 25:
Chiếc gương thật thà phản chiếu lại hình ảnh của hắn, khuôn mặt dính vài giọt ámu, mái tóc xõa che gần hết đôi mắt, và cả một thứ gì đó long lanh. Đây là hắn hay hình ảnh của sự cô độc và đau khổ?
Nhưng hắn phải làm sao bây giờ? Làm sao hắn có thể yêu một người gần như là hại ૮ɦếƭ mẹ mình, và còn có thể là em gái mình? Tại sao vậy? Tại sao Thương Đế lại sinh ra hắn để rồi biến cuộc đời hắn thành địa ngục thế này? Thật lòng? Hai từ đó còn tồn tại trong thế giới đầy màu đen của hắn không?
Thiên Minh vẫn nhìn chăm chăm vào mảnh gương, rồi lắc đầu nguầy ngậy. Không! Kia chỉ là nước mưa hay là nước ở đâu đó thôi! Tuyệt đối không thể là nước mắt!
Nhưng, liệu hắn có thể chạy trốn chính bản thân mình?
Thiên Minh ôm đầu gối, hắn bỏ hết tất cả những vỏ bọc bấy lâu để khóc- như là một còn người bình thường.
Nước mắt mặn quá..!
Bên ngoài cửa, một người đàn ông đang nắm chặt đôi àbn tay sạm đen vì sương gió trên thương trường. Dì Hoa nhìn ông chủ đau lòng vì cậu chủ, người đã gắn bso với nơi này như nhà như dì cũng cảm thấy xót xa. Hoắc Tương Phùng đi xuống cầu thang, gương mặt ông lộ rõ vẻ buồn phiền. Ông đã bao lần nhìn hắn từ khe cửa nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy hắn khóc, chẳng nhẽ còn chuyện gì nữa sao? . Hay, lỗi lầm của ông quá lớn, với Thiên Minh, Lệ Mai và của Như Nguyệt.
- Dì Hoa!
Dì Hoa đi đến, khẽ cúi đầu chào ông chủ, giọng dì hơi khàn.
- Ông chủ choi gọi tôi.
- Dì có biết chuyện gì đang xảy với Thiên Minh không?
- Dạ.....
Dì Hoa hơi lúng túng. Có một lần, cậu chủ có đưa một cô gái về. Ánh mắt hắn nhìn cô gái đó đủ để dì biết tình cảm của Thiên Minh như thế nào. Nhưng, có điều, cô gái đó cũng có đôi mắt lam ngọc, rất giống ai đó...
- Dì Hoa! Hoắc Tương Phùng không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa, một người cha nhìn thấy con mình vì mình mà đau khổ thì thật sự chỉ muốn nhắm mắt để giải thoát. Nhưng, nếu nhưu vậy, Thiên Minh sẽ ra sao?
Dì Hoa cuối cùng cũng đủ can đảm để kể cho ông nghe. Nghe xong, gương mặt ông xanh lại. Lập tức ông kêu người đi chuẩn bị xe rồi lao đến bệnh viện.
Như Nguyệt, đây có phải là con của anh không?
Trong bệnh viên, Mai Anh đang ngồi tựa vào đầu giường ngắm sao. Nó muốn ở một mình nên Bảo Duy đã về nhà.
Bầu trời đêm thật lung linh, và nó thường là những lời gửi gắm yêu thưong của hai trái tim cùng một nhịp đập. Vì sao long lanh, nổi bật nhưng lại thật xa vời.
Mai Anh cúi đầu xuống, nó nhớ lại câu nói của hắn.Rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì đây?
Liệu có thật sự là yêu nso không? Vậy tại sao lại không đến thăm nó. Đã biết bao nhiêu lần nso nhìn cánh cửa trắng tinh, nhưung nó vẫn lì lợm nằm im lìm.
Nó thở dài, yêu thật sự đau đến vậy sao?
Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở. Đôi mắt nó mở to, một người có đôi mắt nâu bí ẩn, nhưng không phải hắn. Nó giật mình, người nay, nó đã từng mơ thấy. Ông ta liên tục mắng chửi một người đàn ông khác. Rốt cuộc...họ là ai?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay