Đứng trước cửa là một thân hình cao ráo, chiếc mũi dọc dừa và đôi mắt nâu vô cảm. Mái tóc ánh tím rũ xuống che đi cặp lông mày rậm rạp, hai tay hắn đút túi quần, trông thản nhiên và điềm tĩnh.
- Xin lỗi! Nhầm phòng!
Thiên Minh đưa tay đóng cửa lại, hắn ổn định nhịp tim. Hắn chưa taháy mình ngu ngốc như vậy bao giờ. Không ngờ có lúc hắn phải lấy cái lí do ngốc nghếch này để thăm nó, nhưng hắn không thẻ kìm nén những lo lắng mình dành cho nó.
Bàn tay nắm chặt.
Hắn bước ra lấy xe rồi phóng đi, gío thổi vào mắt cay xè,. Đúng, là gió, là tại gió! Là do gió thôi...!
Nhật Anh dừng bước khiến Lâm Như đâm sầm vào anh. Nhưng anh không để ý đến cái ánh mắt muốn Gi*t người kia, chỉ lẩm bẩm một mình.
- Thiên Minh mà...!
- Nè!- Bảo Như lay lay anh- Anh sao thế?
- Không.
Anh bước tiếp, giấu áci thỏe dài. Bảo Như nhún vai rồi bước theo anh, Nhật anh dừng trước một cánh cửa. Anh đưa tay xoay nắm đấm, cửa phòng bật mở. Bảo Duy ngước lên, thấy Nhật Anh anh lại cúi xuống, chăm chú nhìn nó. Bảo Như há hốc mồm, mình có nói cho anh ta biết đi thăm ai đâu? Sao anh ta biết nhỉ?
Nhật Anh định bước vào, cảm taháy gì đó bất ổn liền quay lưng lại. Giờ đến lượt anh trố mắt.
- Sao cô đi theo tôi? Đến bệnh viên rồi thfi tự mà đi tìm người nhà đi!
Nhỏ thở phào, còn tưởng anh biết đọc suy nghĩ nữa chứ, hú hồn! Nhỏ bỏ đôi guốc xuống, đi vào rồi bước vào phòng, trước khi đi còn buông một câu.
- Thì đây còn gì?!
Nhỏ bước vào, khẽ gật đầu chào Bảo Duy rồi nhìn gương mặt xanh xao của nó. Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, trông mặt mũi sáng sủa thế này mà lại là tên đi đòi nợ hả? Nhỏ nhìn Bảo Duy một lượt bống mắt sáng bừng lên.\'\' Thế chẳng phải con nho này thành công rồi sao? Có khi cái này là màn kịch của nó cũng nên!\'\' Nhỏ gật gù ra vẻ hiểu biết, mặc dù sự thật thì....nó khác nhau một trời một vực.
Nhật Anh đi đến vỗ vai Bảo Duy, hướng mắt ra ngoài. Bảo Duy gật đầu rồi cả hai người cùng bước ra hành lang, về đêm không khí lành lạnh bao quanh.
---o0o--- Trên tầng thượng, mưa lấm tấm hạt trải đều trên nền đá hoa. Tiếng bước chân vang lên đều đều, Bảo Duy dựa avò lan can hướng gưưong mặt lên bàu trời. U ám. Giống như tâm trạng của anh....
Nhật Anh dựa vào aln can, nhữung hạt mưa dùa nghịch mái tóc anh, khiến nó lấm tấm những đốm trắng.
- Mày được bệnh viện cấp sổ chứng nhận điên chưa?
Dù Bảo Duy biết Nhật Anh gọi anh lên đây là lí do gì nhưng anh không ngờ bạn anh lại bắt đầu bằng một câu \'\' được\'\' như vậy.
- Mày hỏi chi kì thế?
- Thì đúng chứ kì gì!
Nhật Anh nhắm mặt, ngửa mặt lên để mưa rơi vào mặt, mát lạnh. Bảo Duy trầm ngâm.
- Tao không điên.
\'\'Rầm\'\'
Nhật Anh đấm vào lan can, từng gân xanh nổi lên. Đôi mắt anh như chuyển thành màu đỏ.
- Dù mày có ve vãn em tao rồi đánó trong 1 nagỳ thì tao cũng không bảo gì nhưng ςướק người yêu của bạn thì tao không thể làm ngơ được!( câu này giống Kim Bum quá!)
- Tao không ςướק!!!!!!!!!!!!!
Bảo Duy gào lên, là anh thấy nó trước mà, là nó yêu anh trước cơ mà. Người ςướק là hắn cơ chứ! Đôi mắt Bảo Duy cương quyết, trônga nh thật sự đã thay đổi. Cả ngoại hình, tính cách và..trái tim.
Nhật Anh túm cổ Bảo Duy, gằn giọng.
- Mày đâu rồi hả? Bảo Duy thằng bạn tao nó đâu rồi?
Bảo Duy hất tay Nhật Anh ra, anh cười nhạt.
- Đúng! Tao đã không còn là Bảo Duy của lúc trước nữa rồi! Tao không còn dễ mềm lòng nữa, tao không ngu ngốc nữa và sẽ không để ai có thể bắt nạt được tao nữa rồi!
Giọng anh có phần run run, anh muốn giúp hắn nhưng cuối cùng anh nhận được áci gì chứ? Công ty ba anh suýt bị phá sản sao? Ngu ngốc! Đúng là anh dãd quá ngu ngốc. Giờ thì hắn sẽ được nếm nỗi đau àm anh phải chịu đựng trong thời gian qua.
- Mày..mày điên thật rồi!
Nhật Anh ngỡ ngàng, đây không còn là bạn anh nữa! Đây là một tên ác ma rồi, bạn anh bị ăn thịt mất rồi!
- Ừ! Tao bị điên, nhưng tao cũng sẽ khiến nhiều ngưừoi bị điên như tao đấy!
Bảo Duy quay người, bước đi. Khuôn mặt lạnh tanh, nụ cưừoi ngày xưa đã mất....
- Và Mai Anh là công cụ?
Bảo Duy dừng bước.
- Đúng. Rồi anh bước tiếp, đặt chân vào thế giới mới. Một thế giới màu đen.
---o0o---
Trong phòng bệnh, mưa vẫn ôm lấy khung cưa kính. Mai Anh nằm trên chiếc giưừong trắng muốt,sắc mặt đã tốt hơn. Hàng mi cong động đậy.
Nó tỉnh.
- Lâm Như! Mày sao thế?
Nó giật mình khi thấy sắc mặt nhỏ bạn trắng bệch, toàn thân run lên. Lâm Như rối bừoi, không biết nên làm gì cả.
- Nè! Nhìn mày còn kinh hơn tao nữa đó!
Lâm như vẫn chưa bình thường lại được. Nhỏ nhìn Mai Anh hồi lâu rồi chạy đến nắm tay nỏ.
- Mày phải bình tĩnh khi nghe tao nói nhé!
Nó hơi khó hiểu rồi cũng gật đầu. Con nhỏ này, hôm nay bị mất tiền hay sao mà hoảng vậy?
- Tao......