Nó giật mình.Đám bạn của Lua hét ầm ĩ lên, khiến nhỏ ngượng ngùng vội đứng dậy giấu nụ cười mãm nguyện. Bảo Duy bực bối chống tay đứng lên, đôi mắt anh hướng xuống hàng ghế cuối cùng thì không thấy nó đâu. Cả hắn cũng không thấy nữa.
Anh vội vã chạy đi khiến Lua chả hiểu gì cũng chạy theo.
- Anh Duy! Anh Duy!
Nhỏ có cố cũng không thể bắt kịp được Duy nên đứng lại gọi theo nhưng vô cíh, anh vẫn chạy tiếp.
- Thiên Minh..!Buông em ra! Hoắc Thiên Minh!
Nó vùng vẫy ra khỏi bàn tay rắn chắc đang kéo mình đi phía trước. Hắn vẫn không phản ứng gì, siết chặtu bàn tay bé nhỏ khiến tay nó hằn đỏ lên.
- Thiên Minh! Anh đang làm em đâu đấy!
Nó vẫn tiếp tục gào thét. Hắn dừng lại. Đúng, mục đích của hắn là làm nó đau mà. Nó phải trả giá vì đã ςướק mẹ nó, chính nó chứ không ai khác. Nhưng chính nó cũng là người hắn yêu. Gió xào xạc, khí lạnh thổi tràn về. Bờ vai nó run run, ban ftay xoa xoa vết đỏ ửng ở cổ tay. Hắn rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tại sao cứ làm nó đau? Tại sao vậy?
Thiên Minh quay người lại nhìn nó. Gío thổi tung mái tóc bạc đã được nhuộm ánh tím. Vẫn là vẻ lạnh lùng thấu tim, nhưng đôi mắt hắn không băng lãnh nữa, chỉ là giấu diếm quá kĩ mà thôi.
- Em quên rồi sao?
Nó run cả người khi ngeh giọng nói ấy, cái giọng nói khủng khi*p hơn lưỡi dao kề cổ. Mai Anh lùi lại vài bước, hít vài hơi thật sâu, nó mới dám nói.
- Quên chuyện gì?
Môi Thiên Minh nhếch lên, hắn tiến lại gần nó vài bước. Đôi mắt nâu nhìn ánh mắt run rẩy của nó, giọng nói chua xót.
- Chuyện cá cược của tôi với em.
Nó ngớ người. Hắn không nhắc nó cũng quên mất. Lúc Bảo Duy đến nó đã chẳng suy nghĩ được gì ngoài anh, đã gạt phăng hắn ra đầu tự lúc nào.
Gió lại thổi lạnh hơn, chiếc váy đang mạc không đủ làm nó ấm áp. Đôi môi nó tím lại, bờ vai run lên.
Hắn đặt bàn tay lên vai nó, nắm nhẹ bờ vai run lên từng hồi. Hơi âm từ bàn tay hắn truyền đến, khiến nó cảm thấy dễ chịu hơn dù ban tay ấy lạnh buốt.
- Mới được mười ngày mà đã muốn bỏ cuộc sao? Nó vẫn đứng đó, cắn môi đến gần chảy máu. Tai nó ù ù tiếng gió, tim đập loạn xạ.
- Còn hai mươi bày ngày nữa, cố lên nhé!
Hắn siết chặt vai nó hơn, ghé sát vào mặt nó. Nó đã kịp phản ứng lại, cố đẩy hắn ra. Thiên Minh nhếch môi, nhưng gương mặt lộ rõ vẻ đau lòng. Nó chỉ coi hắn là hung thần, mãi mãi sao?
- Thiên Minh..!
- Hoắc Thiên Minh!
Bảo Duy chạy đến nhìn thấy hắn với nó, lòng ghen tuông chỗi dậy. Bàn tay anh nắm chặt, từng mạch máu trong anh sôi lên.
Nó quay người lại, nhìn thấy Duy nó an tâm hơn. ít ra không phải đối mặt với hắn nưa.x Nó sợ...nhưng sợ điều gì thì nó cũng chưa biết nữa.
Nhưng nó lại chợt nhận ra, trái tim nó không còn loạn nhịp nữa....
Bảo Duy chạy đến, hất Thiên Minh ra rồi ϲởí áօ khoác cho Mai Anh. Trông ánh mắt anh nhìn Thiên Minh cứ như là một Bảo Duy khác vậy, lạnh lùng và đáng sợ.Mai Anh thấy đã ấm hơn, nhưng nó chẳng thể đứng đây thêm một giây nào nữa. Nơi đây quá lạnh lẽo và cô độc.
Thiên Minh đưa tay phủi chỗ áo mà Bảo Duy chạm vào. Mặt hắn vẫn lạnh tanh, nhưng đã hơi nhíu mày, đôi mắt nhìn vào bàn tay đang khoác vai nó. - Tránh xa cô ấy ra!- Bảo Duy lên tiếng cảnh cáo, tay anh ôm nó chặt hơn. Nó là của anh, từ đầu đã vậy rồi.
Thiên Minh vẫn bình tĩnh, hắn đút hai tay vào túi quần, định nói gì đó nhưng nhìn thấy người nó run lên. Hắn giấu cái thở dài rồi xoay người bước đi, dù có cố thế nào hắn cũng không giấu nổi sự quan tâm của mình. Mưa đã rơi nặng hạt hơn, gió rít lên ngày càng mạnh mang theo hơi lạnh buốt người như làm nền cho đôi mắt buồn thầm kín của người con trai đang bước đi.
Lặng thầm nhưng mãnh liệt...
Yêu nhiều nhận lại nỗi đau
Thà chúng ta là hai đường thẳng song song....
Bảo Duy nhếch môi, gương mặt anh đã không còn nhữung nụ cười rạng rỡ nữa.
- Anh Duy...!
Bảo Duy giật mình vì tiếng gọi của nó, nhỏ và yếu ớt. Giờ anh mới để ý gương mặt nó trắng bệch, đôi môi hồng phấn giờ tím tái lại. Cả người nó run lên, anh vội lay người nó.
- Mai Anh! Mai Anh! Em sao thế? Mai Anh! Mai Anh! Đầu óc nó quay cuồng, nó chẳng biết gì đến bên ngoài nữa, tiếng gió ùa vào tai ù ù. Nó dần chìm vào hôn mê, trong cơn mê nó vẫn nhớ câu nói của ai. Từng lời nói như ăn vào tim nó..\'\'Anh muốn là người đàn ông của em!\'\'....
Bảo Như chạy như bay trên con đường đông đúc. Nhỏ cầm luôn cả đôi guốc mới mua để chạy cho nhanh, mặc kệ những ánh nhìn khó hiểu của mọi người.
- Bệnh viện Tinh Tinh! Bệnh viện Tinh Tinh!
Quái lạ ghê, sao mãi mà không thấy vậy nè? Vì vội quá nên nhỏ va vào một người, khiến chiếc guốc đâm vào bụng người đó, người con trai nhăn nhó ôm bụng. Bảo Như quýnh quáng xin lỗi, trong đầu hiện lên một khoản tiền lớn bồi thường thì run cầm cập.( đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã)
- Xin lỗi! Tôi không cố ý! Anh có sao không ạ?
Người con trai có vẻ hơi giận dữ, định quát cho đứa anò to gan dám ᴆụng mình nhưng khi nhìn thấy gương mặt lúng túng trông rất ngộ của Bảo Như thì không nói gì nữa. Chỉ vuốt vuốt lại áo của mình, thở hắt ra một cái rồi bước đi.
Bảo Như thở phào nhẹ nhõm, tưởng đâu ૮ɦếƭ rồi chứ. Mà cái bệnh viện Tinh Tinh khốn khi*p đó ở đâu thế nhỉ? À đúng rồi! Sinh ra cái mồm để làm gì? Để hỏi!
- À anh ơi! Bệnh viện tinh tinh ở đâu vậy à?
Người đó quay lại, khuôn mặt nhìn nhỏ giống như nhìn sinh vật lạ vậy. Tóc mái rủ xuống che đi đôi lông mày đang nhíu lại, đôi mắt nhìn nhỏ cực-kì-khó chịu. Bảo Như giật thót mình, sao lại nhìn tui đằng đằng sát khí vậy?
Người con trai tiến về phía nhỏ và.....cốc vào đầu nhỏ một cái. Bảo Như ôm đầu nhìn người đối diện ngạc nhiên, nếu như là người khác thì nhỏ đã chí chóe cho một trận nhưng lần này thì khác, anh ấy rất đẹp trai.
- Ơ..Sao anh lại...?
- Không phải Tinh Tinh mà là Tinh Anh!( gớm ! Cái tên thấy ớn!^^)
Dù trong lòng ngàn lần tức giận nhưng Bảo Như vẫn nở nụ cười, tuy thế đôi mắt vẫn tỏ \'\'thái tỏ\'\' rõ nét.
- Vậy nó nằm ở đâu ạ?
- Đi theo tôi tôi dẫn đường cho!
Bảo Như suýt nữa àl réo ầm lên rồi, được hotoy dẫn đường thì có ૮ɦếƭ ta cũng cam lòng.( toát mồ hôi)
- Bíp bíp!
Tiếng còi xe làm nhỏ hoảng hồn, khi*p vừa mứoi nghxi thôi mà sao linh nghiệm dữ, đùa thôi, con không nói thiệt đâu ông Trời, con có tính hài hước ý mà!
Bệnh viện Tinh Anh
Chiếc cửa sổ phòng bệnh đóng kín, những hạt mưa phùn chỉ ôm lên lớp kính rồi từ từ trượt xuống. Không khí lành lạnh, khiến những cảm giác không tên lại hiện về trong mỗi người. Người con trai ngồi trên chiếc ghế gần giường, đôi mắt anh chăm chú nhìn vào cô gái đang nằm trên giường. Đây là lần thứ hai nó nằm viện, đều là do kiệt sức.
Bảo Duy tĩnh lặng trong không gian. Khuôn mặt anh như còn đau hơn người đang nừm trên giường. Từng giọt nước trong suốt chảy trong ống tiếp dịch, như những kẽ nứt trong trái tim anh.
Nó bên anh, nhưng anh lại không biết nó nhưu thế nào.
Vậy mà chỉ một cái nhìn, hắn đã biết.
Bàn tay anh nắm chặt, từng chiếc gân nổi lên. Có phải nó cũng giống những giọt nước mưa, rơi xiống rồi chảy đi, sẽ chẳng bao giờ đứng yên nếu không biết nắm giữ?
Và anh tự hỏi, đôi bàn tay anh đang siết chặt này có nắm giữ được nó không?
- Em là của anh mà..!
Anh đưa tay vuốt mái tóc nó, cảm giác mềm mượt, trơn tuột khiến anh hơi sợ. Bống anh cười, Bảo Duy ơi là Bảo Duy! Mày làm sao thế này?
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh bật mở.