Giả tạo.Buổi tối, từng cơn gió lành lạnh lướt qua trên phố phường. Tiếng lá xào xạc nghe thật buồn. Đi giữa cơn mưa lấm tấm hạt, nó như người mất hồn. Bao nhiêu người qua đường cứ nhìn nó với đôi mắt đầy tò mò và ngạc nhiên. Nhưng nó không quan tâm, trái tim nó đang rỉ máu từng hồi.
- Ha ha ha..!
- Để anh đưa em xuống phòng y tế nhé!
- Ha..ha...ha!!
- Anh sẽ giúp em chinh phục Thiên Minh! Tin ở anh nhé!
- Ha...ha..híc..!
- Đừng sợ! Anh sẽ không làm gì em đâu. Chúng ta chạy trốn nhé. - Híc...híc....!!
- Thôi nào cô bé màn kịch hạ màn rồi em nghĩ mình là ai thế? Hãy đi đi. Anh chỉ quen những em chân dài thôi, ngây thơ à? Cái đó cho vào thùng rác được đấy.
- Híc...híc...!!
Nó ngồi xuống bên đường, những giọt nước mắt trài ra mang theo nỗi đau trong lòng. Từng lời nói của anh như một cuốn băng tua chậm, lúc ngọt ngào lúc đắng cay, lúc như những cơn gió hè mơn man trái tim nó lúc lại giống như từng nhát dao rạch trên trái tim ấy. Đau lắm. Nó cảm thấy иgự¢ mình thắt lại, thật sự rất khó thở. Rồi nó không biết gì nữa, chỉ thấy mình nhẹ tênh. Cảm giác như đang bay bổng vậy. Có ai đó đang ôm nó. Là anh sao? Không! Không ấm mà chỉ là bờ vai đang run rẩy,một khí lạnh bao quanh nhưng....có cảm giác an toàn.
Sáng. Những tia nắng tịnh nghịch luồn qua cửa sổ vào vuốt ve gương mặt nó. Hàng mi cong khẽ động đậy. Nó gượng dậy, đây không phải phòng nó. Cũng không phải căn phòng có mùi hương hoa hồng. Căn phòng này tràn ngập bóng tối, nhưng không cảm thấy rợn tóc gáy, ấm cúng chăng?
- Dậy rồi à? Con gái mà ngủ y con heo!
Nó nhìn ra phía cửa. Hắn đứng đó, lưng dựa vào tường khoanh tay nhìn nó. Ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. Nó giật mình, nụ cười ấy lại hiện về.
- Làm gì ngẩn người thế?- Hắn tiến lại chỗ nó, kéo chiếc ghế đẩu ngồi cạnh giường. Nó trầm ngâm không nói, nhìn xuống dấu diếm sự mong chờ. Chợt nó trố măt.
- Sao quần áo trênn người t..em lại thay?
Hôm qua nọ vẫn mặc bộ đồng phục mà sao giờ lại là chiếc váy lụa trắng?
- Nếu tôi nói tôi tay thì em nghĩ sao?
Nó ngạc nhiên. Một phần vì hắn nói vậy còn phần kia là vì cách xưng hô \'\'tôi\'\' \'\'em\'\' của hắn. Nghe ngọt ngào hơn rất nhiều. Ặc! Mình bị gì vậy nè? Nghe hắn nói gì chưa? Có thể là hắn thay đồ cho mình đó!\'\'.\'\'
- Anh...đùa à?
- Em nghĩ sao?- Hắn vẫn tụa người vào ghế, vẻ mặt thản nhiên như chuyện-hết-sức-bình-thường.
- Gì...gì cơ?
- Em bị thiểu năng à?
Đôi mắt sợ hãi của nó lập tức chuyển thành con dao bầu sắc biến. Dám nói mình thiểu năng thì cả họ mà mi bị teo não hết nhá.
- Thôi!- Hắn đứng dậy bước ra phía cửa- Nói chuyện với ngưừoi ngốc chán lắm. Làm vệ sịnh rồi đi xuống nhà ăn sáng. Cho em 15 phút.
Nó vẫn cứ ngồi như trời chồng. Nó đâu có biết cái mệnh lệnh 15\' kia có sức mạnh ghê gớm đến mức nào. Vì thế, Mai Anh dành 10 phút để ngắm cửa, 4 phút để bước vào nhà tắm, 20 phút tắm. Tổng cộng là 34 phút cũng có nghĩa là hắn phải ôm cục tức trong suốt 19 phút. Đến khi hắn chuẩn bị lên lầu vác nó xuống thì chị Mai Anh nhà ta mới lò dò đi xuống. - Em làm gì ở trên đó thế?- Hắn bực tức hét lên, nhìn cái dáng thong thả của nó thì lửa trong người càng dâng cao.
- Làm vệ sinh- Nó nhún vai.
- Và ngủ?
- Ừm..! Có chút!- Nó cười lém lỉnh. Mấy cô người hầu nhìn nó sock tột độ còn hắn thì nhắn mày, nhận ra trong nụ cười đó là sự giả tạo.
- Đừng cười. Y như con khỉ.
- Phì- Bác quản gia đứng gần bật cười lập tức bị ánh mắt tôi muốn Gi*t ông của hắn làm cho đứng tim.
- Nè! Anh phải biết tôn trọng người cao tuổi chứ- Nó lườm hắn rồi đi ra chỗ quản gia Trần- Bác ngồi đi!
- Này!- Hắn kéo nó lại- Xuống đây không phải để làm con ngoan trò giỏi đâu.
- Thế làm gì?- Nó ngơ ngác.
- Đi chơi!
- Ch..?
Chưa nói hết câu nó đã bị hắn kéo đi. Còn hắn thì bình thản ôm eo nó đi đến gara lấy xe.
- Này! Thế đi thật à?
- Tôi còn có thể ném em xuống hồ nói gì đến đưa em đi chơi.
- Nhưng...! - Sao?
- À không có gì!- Nó cười tươi. Nó quyết định rồi. Sau khi khiến hanứ có tình cảm nó sẽ về trường cũ sẽ xóa sạch những kí ức về anh và hắn, sẽ sống như xưa- một cuộc sống tua vất vả nhưng vui vẻ. Còn bây giờ, nó cần GIẢ TẠO.