Âm mưu mới. Điều thầm kín bị hé lộ.- Sao? Có làm không vậy? Hay chê ít?
Đấy. Lại thế nữa rồi. Lại dùng cái giọng miệt thị người khác nữa rùi. Nếu là hôm qua thì chắc nó sẽ bị tổn thương nhưng rất tiếc, hắn chỉ khiến nó sợ chứ không hề khiến nó cảm thấy xấu hổ. Đơn giản nó với hắn là không cảm giác. Thoải mái đi nhé tảng băng di động, đúng đấy, đã ςướק nụ hun đầu của người ta không công thì bây giờ cũng nên cho giá cao cao chứ. Tôi là đồ chơi hạng snag mà chỉ là chơi bình thường thôi nhá. - 200!- Nó mặc cả.
- Sẽ?- Mắt hắn giãn ra, không phải vì vui. Xuất hiện trên đôi môi lại là nụ cười nhưng không phải cười mỉa. Một nụ cười chua chát.
- Ừm- Nó không chần chừ gật đầu. Gì chứ tiền thì khỏi nói. Lòng tự trọng không làm ra tiền hơn nữa với hắn thì nó chả cần cái lòng tự trọng đó nữa. Yếu đuối trước một con người không nhân tính? Chẳng được gì!Mà nếu làm thế hắn vui thì phải làm thôi, một món đồ chơi thfi không biết phản đối chỉ biết nâng tầm quan trọng của mình lên.
Nhưng trái với suy nghĩ của nó. Hắn không vui. Lạ thật, cái tên này sao lại nhìn mình bằng cái con mắt hổ báo thế kia. Đúng là lòng dạ \'\'tiểu nhân\'\' khó đoán, tui làm theo lời anh rùi lại như thế chả nhẽ muốn tui hét vào mặt anh là \'\'Tui không có tiền mua kem đánh răng à?\'\'
- Tiền! Tiền! Cô là con sâu tiền à?
Ơ. Thế hắn đã quên nó với hắn bị gắn với nhau là vì cái gì à? Vì tiền chứ còn gì nữa. Nhưng tự nhiên nổi đóa với nó không nguyên nhân, à quên hắn bệnh mà. \'\'Mình sẽ tah thứ cho người bị điên, mà lại là điên mọi lúc mọi nơi nữa chứ\'\'
- Tôi...à...Em....thôi bỏ đi.
- Haha...Cô hay thiệt đó!
- Sao?
- Người ta khi nói chuyện với tôi thì xưng tôi hoặc em còn cô thì vơ cả 2 lại còn thêm chữ a nữa thành tôi à em. Rất sáng tạo. Không ngờ tiền cô muốn nhân đôi mà lời nói cũng muốn nữa hả? Nó nghe xong sầm sì mặt. Nó thừa nhận nó học loại tàm tạm nhưng đủ để nó hiểu là nó vừa bị đá đểu.\'\' Ừ đấy tôi ham cả từ ngữ lẫn tiền đó, anh làm gì được tôi nào? Lêu lêu\'\'
- Nghĩ gì thế?- Hắn nhìn nó cứ ngoác cái miệng ra có vẻ tò mò hỏi.
\'\'Hơ. Thế mà mình tưởng cái tên này đọc được suy nghĩ chứ. Cũng chỉ thé thôi cún à\'\'. Nó không đáp mà quay lên nghe cô giảng bài. Mà cô giảng cái gì nó chả biết. Tại sao ư? Nó đang học trước tuổi 1 lớp mà.Mà còn nguyên nhân thì vì cái tên đang nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.
- Cô..
- Này! Tại sao lại cho tôi học lớp 12? Làm tôi chả hiểu gì cả?- Không để hắn tức giận nó \'\'gián tiếp đấm\'\' một phát vào miệng hắn.
- Chắc chứ?- Đôi mắt nâu nheo lại, khóe môi cong lên.
\'\'Chắc chứ?\'\' Nó đơ ra một lúc. Chắc chứ nghĩ là sao? Chắc là nó không hiểu hay không à? Hay...nếu có ở lớp 11 nó cũng chả hiểu. Tên....tiểu tử thối....Tiền! Tiền! Trước mặt nó là 500 triệu đấy, mà nó thì sẽ chẳng bao giờ làm đau tiền cả.Thế là nó lại ngó lơ hắn, quay lên nghe cái tiếng Tây Tàu gì gì đó.
Hắn cứ ngắm nó. Không mê mẩn. Không cuồng dã. Đơn giản là nhìn, nhìn một cách hận và yêu. Hắn không biết tại sao mới gặp nó vài ngày mà lại yêu nó được hay chỉ là lòng hận thù trong tâm thâm quá lớn đã khiến hắn bị ngộ tưởng. Đôi mắt hắn đột nhiên sẫm lại, tại sao trên gương mặt đó lại có \'\'thứ đó\'\'...Căm ghét! Tôicăm ghét gương mặt em.... ~*~*~*~*~*~
- Cứ thế nhé! Nếu để sơ suất thì lấy súng bắn lên đầu mình.
Ngọc Anh gập điện thoại lại. Thế là kế hoạc của cô đã hoàn thành. Không có anh thì nó vẫn có thể thực hiện. Mà chưa chắc, biết đâu lúc đó anh lại đồng ý. Tình yêu đâu ai biết trước được.
Cô sẽ không bao giờ hối hận, hối hận vì đã dành lại anh. Trái tim anh, dù có bang lạnh thì nhất định sẽ có lúc mềm yếu. Nhưng dù nó không dành cho cô thì cô cứ mặc kệ, điều quan trọng là cô yêu anh. Chỉ cần như vậy. Nếu anh phát hiện ra có Gi*t thì cô cũng bằng lòng. Yêu là liều thuốc độc.
[ Yêu, để rồi làm khổ nhau
Yêu, để rồi mỗi đứa một nơi
Yêu, để rồi trái tim rạn nứt
Nhưng em không hối hận vì đã yêu anh.....]
Tiết 5, mặt trời lên cao. Những tia nắng nóng nực chiếu xuống khiến cho cái không khí sắp bước vào mùa thu bin \'\'thái hóa\'\'. Nó ngồi ngao ngán, tại sao cô giáo lại ru ngủ trong giờ học thế này? Lại còn vẽ nốt nhạc trên bảng trong giờ Toán nữa chứ? Híc! Ước gì giờ có một cái gối nhỉ. Thượng đế ơi, giúp con.
- Au! Nó đang thực hiện màn cầu khò của mình thì từ đâu một cục tấy bay vào mặt nó. Đã thế cái tên chủ mưu còn ngồi nhìn nó thản nhiên, nào nào, dịu dàng là đức tính của mình. Nhịn đi, 1 điều nhịn là 9 điều lành. Cố kéo 2 mép của mình nên, nó dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể cười tươi nói với hắn.
- Có chuyện gì thế anh?
Hắn nhìn nó, một cái nhìn giống sinh vật lạ. Sao nghe lũ con gái kia nói thì hắn thấy giống như tiếng muỗi vo ve còn nó thì giống.....tiếng sấm ngang trời. Đôi lông mày rậm rạp nhíu lại. Con mắt nâu lóe lên nhưng tia khó hiểu.
- Được tôi hôn sướng quá nên dồ hả?
\'\'Rầm\'\'. Nó nghe thấy một khối đá có ghi mác hàng chất lượng cao 1000 tấn đang rơi thẳng xuống đầu mình. Hắn vừa nói gì thế? Xem ra không chỉ nó muốn ngủ mà cái tên tảng băng di động cũng thế, chưa ngủ đã chịu mơ rùi. Thôi nào, hãy nhớ đến con số kia mà phấn đâu. Cứ coi như lời c-hó sủa là tiếng đàn đi. Ok!
Nghĩ vậy,nó cúi mặt xuống giống như đang e thẹn. Nhưng nếu như ai mà nhìn thấy cái mặt nó bây giờ chắc xỉu luôn.
- Hơ! Co ngại theo kiểu độc đấy nhỉ! 2 má cứ xám xịt lại vậy.
Đôi môi kia lại quen thuộc nhếch lên, bàn tay vuốt ve con dao dọc giấy trong tay. Sắc bén. Nó hùng hổ ngẩng mặt nên định hiện nguyên hình nhìn thấy anh bạn sáng chói kia lập tức bao nhiêu từ ngữ bay đi đâu hết. Nó nuốt khan, không phải như nó nghĩ chứ? Không đâu! Không đâu! Hắn là con người mà. Chắc sẽ không làm chuyện đó đâu!
- Nó đẹp không?- Hắn liếc nó thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt người con gái đó trong lòng khẽ nhói lên. Không. Hắn rất vui, sở thích của hắn là hành người khác mà sẽ không có chuyện hắn đau lòng vì người khác. Không1 Tất cả chỉ là ngộ nhận.
- Anh...Anh định làm gì?
Nó lắp bắp hỏi hắn. Con dao đang từ từ tiến gần lại mặt nó. Chiếc lưỡi sắc bén như con quaí vật muốn nuốt trọn lấy nó. Hắn chú ý từng cử chỉ nhỏ của đối phương, đôi mắt xanh lam đang run sợ.
- Làm gương soi cho cô!
Sock! Nó thực sự quá sock. Tên này biến thái về mọi mặt rồi. Có ai đời lại lấy dao làm gương soi không? Phù! May quá.
- Thế mà t..em cứ tưởng...
- Tưởng gì?
- Tưởng anh tự kết liễu dòng họ Hoắc.
Giờ thì đến gương mặt hắn xám ngoét. Con nhỏ này dám đá đểu với hắn cơ đấy. Cũng to gan lắm chứ nhỉ. Nhưng sao lại không thấy bực tức nhỉ? - Tý nữa tôi muốn ăn cơm.
Hắn vừa nói vừa cười gian tà khiến nó muốn rớt cả tai ra. Ten này...đúng là đồ...đồ cáo già thích bắt nạt con gái nhà lành mà. Nó cười gương rồi quay mặt lên bảng, cố gắng nghe cái công thức rối tùm lum kia. Du` có cực mấy cũng không bằng caí câu \'\'Tôi muốn ăn cơm\'\' của hắn.
Vừa lúc đó tiếng chuông vang. Ôi! Thần hộ mệnh của nó đây rồi. Thế là chẳng cần thu dọn sách vở vì nó để quyển sách nào lên bàn đâu nóba chân bốn cẳng phi ra cửa lớp giống như là em bị điếc vậy. Chạy đến quán gần trường nó mới thở phào nhẹ nhõm, hắn có hỏi gì thì nói là tôi không nghe thấy dù gì chưa hết 1 tháng thì hắn cũng sẽ không Gi*t mình đâu mà sợ. Nhưng....giờ mình đi về bằng gì? Ôi mẹ ơi đừng bảo là Taxi Driver nha! Con không có tiền. Sao chả gặp lấy người quen nào nhỉ? Khốn khi*p! Biết vậy cứ ngồi lì trong lớp trong lớp còn hơn.
- Đi không em? Anh miễn phí luôn.
Từ đâu xuất hiện một tên gọi thế nào nhỉ, chắc xe ôm trước mặt nó. Mặt mũi thế nào? Nó không biết chỉ nghe thấy từ miễn phí là nó lao lên xe luôn. Không mất tiền thì còn gì bằng. Cái anh xe ôm tý nữa thì bật lên cười, sao lại có cô gái này trên đời nhỉ? Nhưng kệ, cứ chở đi đã. - Trời nóng hả? Uống không?- Anh đưa cho nó một long bò húc.
- Có mất tiền không?
- Hả?..À với người đẹp như em anh miễn phí!- Bó tay với nhỏ này.
Nó hí ha hí hửng tu một hơi. Rồi anh rú ga phong trên đường. Gió lùa vào tóc cảm giác thật mát nhưng....sao nó thấy buồn ngủ. Sao thế nhỉ? Nó lắc lắc đầu vài cái rồi ngục luôn trên lưng người lạ.
- Xin lỗi nhưng biết làm sao giờ?