Ai rồi cũng phải điTa thương người bất kể chuyện mình chỉ toàn là lầm lỡ.
Ta chỉ cần một người ở lại
Giữa trăm ngàn cuộc buông tay và lướt qua nhau mỗi ngày
Ta chỉ cần một lần khờ dại
Tin rằng sau giấc ngủ dài, nụ hôn của người sẽ gọi dậy được ban mai.
Chẳng cần biết đúng sai, khi ta ôm người từ phía sau ngần ngại bảo: Đừng đi!
Là khi tất cả thiết tha trong ta đặt cược hết cho một lần quỵ lụy
Dẫu biết tình yêu phải đánh đổi bằng một lời năn nỉ
thì đâu còn xứng đáng để níu kéo làm chi?
Những phù phiếm cuộc đời ngoài kia, người có thể tạm quên đi?
Để cùng ta tựa vai nghe tim mình thêm một lần này nữa
Để ngày mai khi tất cả thành xa xưa
Ta vẫn còn hơi thở để trốn vào thương nhớ.
Ta thương người bất kể chuyện mình chỉ toàn là lầm lỡ
Vẫn cam tâm sai hết lần này, lầm đến lần kia
và lỡ dở cả cuộc đời ta có!
Chẳng cần người hiểu đâu
Chẳng cần người quay đầu
Ta cũng sẽ ở nguyên nơi này,
đứng yên chỗ đó,
chờ một điều-gì-không-rõ nữa người ơi...
Cố chấp chưa bao giờ là cách ta chọn sống một cuộc đời
Và dây dưa cũng không trở thành dây tơ hồng cho tình yêu viên mãn
Ta thừa biết có những chuyện khi đã qua rồi thì không còn cứu vãn
Nhưng chẳng lẽ người muốn ta bỏ cuộc buông xuôi?
Chẳng lẽ sẽ vui khi sống như những con rối luôn tươi rói nụ cười?
Chỉ biết cam chịu trơ trơ trước niềm đau lẫn nước mắt
Cho dù phải rời tay đánh rơi một người thương duy nhất,
Cũng thản nhiên mỉm cười và diễn tiếp rất tròn vai.
Ta là ai khi không thể nắm nổi một bàn tay?
Người là ai mà xa rồi nhưng tất cả về người chưa bao giờ lẩn khuất?
Ta chỉ mong có một người ở lại đây - đừng bao giờ lạc mất!
Nhưng rốt cục trên đời, ai rồi cũng phải đi...
Chỉ có ký ức là vẫn cứ chai lì
Và chung thủy ở lại thay lời ai đã hứa
Dù người không còn như ngày-thương-cũ-nữa
Mà ta vẫn là ta-của-xa-xưa...