Chỉ Sài Gòn chịu đau khi chúng ta lạc nhauAnh biết làm gì với Sài Gòn đèn xanh đèn đỏ,
mà chẳng có ngọn đèn nào
thắp sáng dẫn lối về ngày xưa?
“Bầu trời nhiều sao sáng đêm nay, nhiều như những gì mình-đã-mất...”[1]
[1] Người tình trăm năm - Đức Huy
Anh đã lẩm nhẩm đâu đó trong trí nhớ câu hát này, khi trở lại góc phố mà hai đứa từng qua. Hàng cây hai bên đường vẫn chạy dài tít tắp, xếp hàng ngay ngắn hệt như một binh đoàn tề chỉnh nghiêm trang đón anh vào giáo đường viếng lễ tang của một cựu binh nào đó được tổ quốc ghi công. Và anh, chắc để đóng trọn vai khách đến chia buồn, cũng đã đỏ cay mắt từ lúc nào chẳng hay.
Hàng cây còn đủ hai phía để chở che nhau. Mà anh vắng mất một người nên gió khuya thổi ngang, bề nào cũng lạnh.
À, hình như hôm đó, anh vẫn còn nhớ, em mặc áo xanh.
...
Nhưng đêm nay, chỉ có đêm và anh, đen kịt và trắng nhờ, sao trời tờ mờ “nhiều như những kỷ niệm qua tay...”, trôi tuột hệt cát rơi qua kẽ, chẳng giữ kịp bao giờ.
Anh biết làm gì với Sài Gòn đèn xanh đèn đỏ, mà chẳng có ngọn đèn nào thắp sáng dẫn lối về ngày xưa? Quá khứ hút mắt rồi, đâu còn thấy nữa để loạng choạng bước về...
“Quá khứ của chúng ta là những chuỗi sai lầm”... Anh đã từng nói với em như vậy. Mà giờ nghĩ lại, anh thấy câu nói ấy hóa ra cũng lại là một sai lầm. Sai không phải ở quá khứ của chúng ta, của anh, của em hay của bất kỳ ai - mà sai từ khi chúng ta gọi đó là Quá-Khứ.
Chúng ta phủi tay rũ bỏ hết hơi ấm còn vương vất trên những ngón tay đã từng đan vào nhau những đêm về gió lạnh. Chúng ta quay lưng phó mặc ngày xưa nằm lại chỏng chơ trên con đường vắng lặng thôi gọi nữa tên nhau. Chúng ta buông thả mình trong niềm quên nỗi nhớ, trong những sai lầm chồng chất thêm cao, nhưng không bao giờ tự nhìn lại để nhận ra mình đã thuộc về hai thế giới hoàn toàn xa lạ.
Sai lầm của hai người-lạ-đã-từng-quen là nhìn nhau, cười thật khẽ đủ để xã giao và quay lưng bước tiếp. Giống như mọi thứ đang xoay đều trong cái khung định sẵn bất di bất dịch của lề thói thường nhật, bỗng đột ngột cuồng chân, bấn loạn vọt lên tốc độ tối đa. Đến khi hãm phanh thì loạng choạng xém ngã. Mặt đường hằn một vết thương...
Hẹn nhau đi đầu non cuối bể, cuối cùng rời tay buông bỏ điềm nhiên, quên bẵng câu thề. Chỉ có những lỗi hẹn là tròn đầy nguyên vẹn. Chỉ có những nỗi nhớ là nhiêu khê trở về. Chỉ có Sài Gòn phải chịu đau bao lần khi chứng kiến hết thảy mọi cuộc chia ly và đánh mất, mà không cách nào dẫn lối đưa đường cho hai con người trở lại gặp nhau. Dẫu họ vẫn đang sống dưới cùng một bầu trời đầy sao và nhìn thấy chung thứ ánh sáng lóa mắt.
Sài Gòn - Đêm - Nhớ em đến khô khốc...