Bước Về Phía Anh - Chương 25

Tác giả: Phạm Hương Lan

Buổi trưa ngày hôm sau, trong lúc Mai đang lướt facebook chợt nhận được một tin nhắn của người lạ, ấn mở tin nhắn là một đoạn video, vốn tình tò mò, Mai liền mở ra xem, mỗi hình ảnh, mỗi lời nói của từng con người trong video đều được quay lại vô cùng sống động. Đặc biệt là câu nói " Anh sẽ bỏ mẹ con cô ta để về sống với mẹ con em" được ghi lại vô cùng rõ ràng, mạch lạc. Hai tay cô siết chặt lấy điện thoại,tức giận đập mạnh điện thoại xuống đất, mai hét ầm lên.
_ KHốn khϊếp.
Bên ngoài phòng khách, Thiên cùng mẹ đang ngồi xem ti vi nghe tiếng động mạnh liền chạy vào, nhìn cảnh tượng chiếc điện thoại vỡ tan trên sàn nhà, Sở Thiên hốt hoảng hỏi:
_ Mai, em sao vậy.
KHông để Thiên kịp chạm vào người Mai liền dùng sức tát mạnh vào mặt Thiên trước sự chứng kiến của mẹ chồng.
Chát.
_ Mai, con làm gì vậy. Con hỗn lắm rồi đó.
_Cô điên à. Sở Thiên quát lớn, anh nhịn cô lâu lắm rồi, lần này cô quá quắt như vậy anh thật sự không nhịn nổi nữa rồi.
_ Phải, tôi điên đây. Tôi đang điên đây. Tôi điên vì anh đấy, Thiên à. Khốn khϊếp, anh dám ở sau lưng tôi đi tìm con đĩ kia, anh bảo tôi có điên không. Anh nói đi, nói đi. Anh đúng là đó khốn khϊếp mà. Tôi đúng là ngu khi lấy anh mà.
_ Mai, chuyện không như em nghĩ đâu. Em bình tĩnh đi.
Mai gào lên " Anh im đi. "
_ Có chuyện gì thì vợ chồng từ từ bảo nhau. Cô cứ gào cái mồm lên như thế hàng xóm họ nghe được họ cười cho. Xấu chàng thì hổ ai, cô đó, đừng có càng ngày càng láo. Chồng bảo không phải thì là không phải, nhỡ đâu chúng nó vô tình gặp nhau rồi bị ai chụp lại thì sao. Chồng mình không tin mà cứ tin vào mấy người không đâu rồi gào miệng ra, bộ cô tưởng cô to tiếng là chúng tôi phải sợ cô à. Tôi cũng nhịn cô đủ rồi nha.
_ MẸ im đi. Mẹ thì biết gì, Chuyện vợ chồng con để vợ chồng con giải quyết.
Chát
_ Xin lỗi mẹ ngay, ai cho cô ăn nói với mẹ thế hả.
_ Anh....Anh dám đánh tôi. Mai đau đớn đưa tay ôm lấy một bên má bỏng rát, hai mắt trợn trừng lên nhìn Thiên.
_ Xin lỗi....Sở Thiên lớn tiếng quát, có vẻ anh cũng đang khá bực.
Nhìn con trai vì mình mà đánh đứa con dâu mất dạy, bà vui lắm nhưng nghĩ đến cảnh Mai đang mang thai bà cũng không dám để con manh động liền giữ tay kéo Thiên lại.
_ Được rồi, được rồi. Vợ chồng với nhau, có chuyện gì thì từ từ nói. Không nên động tay động chân làm gì.
Mai cũng không vừa, cô ta gào lên " Đồ khốn. Anh dám đánh tôi. Anh muốn bỏ tôi đúng không. Được tôi thành toàn cho anh, anh đi đi, anh với mẹ anh đi luôn đi. Dù sao nhà này cũng đứng tên tôi. Anh có giỏi thì đi đi, đi mà cầu xin cô ta quay lại. Để tôi xem liệu chị ta có ngu ngốc đi theo một gã đàn ông trắng tay như anh không"
_ Cô...
_ Tốt nhất anh nên biết điều, anh đừng quên toàn bộ tài sản hiện giờ đang đứng tên tôi, anh mà loằng ngoằng là mẹ con hai người ra đường ở hết.
_ Cô đúng là quá quắt mà.
_ Tôi quá quắt vì ai.Vì anh đó. Anh thử ra ngoài hỏi xem, có người vợ nào thấy chồng mình đi đánh nhau với người đàn ông khác để tranh giành vợ cũ, rồi nhìn anh ta cầu xin vợ cũ quay lại mà hiền được không. Tôi như vậy là quá hiền rồi, phải người khác anh liệu có sống yên thân không.
_ Con...đi tìm...Linh thật sao.
Thiên nhìn mẹ, không đáp chỉ khẽ gật đầu. Mẹ anh thở dài, lặng lẽ quay người đi ra. Chuyện đã vậy, bà cũng đâu thể nào nói gì đựơc nữa, thôi thì chuyện của bọn trẻ cứ để chúng nó tự giải quyết. Bà cũng mệt rồi, cả nửa đời người sống trong tranh giành, đấu đá đến giờ bà cũng chẳng còn hơi sức nào để mà suốt ngày chạy theo chân con trai, con dâu giải quyết xích mích cả, đã đến lúc bà cần nghỉ ngơi rồi. Mọi chuyện cứ thuận theo ý trời vậy.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người. Mai nhìn Thiên không ngừng chửi rủa, Thiên cũng không nói một lời im lặng lắng nghe. Chửi chán. Mai mới mệt mỏi nằm xuống, xoay người vào phía trong, trong đầu không ngừng toán tính tìm cách để trả thù Linh cho hả cơn giận. Cô không cam tâm, cô không thể thua kém một con nhà quê như thế được. Cô nhất định phải khiến nó bẽ mặt, khiến mẹ cn nó không ngày nào sống yên.
Nghĩ là làm, tối hôm đó, Mai gọi điện hẹn Hiếu- thằng bạn làm dân xã hội ra ngoài uống nước nói chuyện.
Tại một căn phòng trong sâu trong quán.
_ Mày gọi người đi. Mai cùng tao đi gặp con khốn kia.
_ Người thì dễ thôi. Cái quan trọng là mày có...đủ hay không thôi.
_ Mày yên tâm. Chỉ cần mày giúp, tao không để mày thiệt đâu mà lo.
_ Được rồi. Thời gian, địa điểm, mai tao cho quân đi theo.
_ Không. Xử nó luôn thì quá nhẹ nhàng cho nó rồi, tao muốn nó phải ngày ngày sống trong lo lắng, hoảng sợ, dằn vặt như vậy mới vui chứ. Tao muốn mày cho người về quê nó, gây khó dễ cho bố mẹ nó, tốt nhất đừng cho họ làm ăn gì, ép họ phải lôi cổ con khốn kia về. Làm sạch sẽ vào, đừng để bọn nó quay được mặt, sẽ phiền lắm đó.
_ Sao mày không xử nó luôn. Việc gì phải tốn sức vậy.
_Thế thì dễ dàng cho cô ta quá. Mày hiểu tính tao mà. Mai cầm lấy tấm ảnh trên bàn chăm chú nhìn khẽ nhoẻn miệng cười nham hiểm, đưa tay lấy con dao dọc giấy bên cạnh không ngần ngại dứt khoát hạ một nhát "Roẹt" khuôn mặt tươi cười trong ảnh liền bị cắt nát.
- ------------------------------------------------------
Mấy ngày sau đó, người mà Hiếu cử xuống quê Linh liên tục tìm cách làm khó dễ hai bố mẹ Linh. Lúc thì họ phá nát mảnh vườn trồng rau, khi thì bỏ thuốc hại cả đàn gà vịt ૮ɦếƭ hết, không những vậy họ còn đi tung tin đồn thất thiệt khắp xóm là nhà bố mẹ Linh bị vậy là quả báo ám là do cô con gái sống trên thành phố ăn ở thất đức, lăng loàn, hỗn láo với mẹ chồng, ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ, đứa bé trong bụng cũng không phải là con của người chồng khiến anh ta tức giận mà ly hôn.... đủ loại đặt điều khiến dân trong làng ai nấy đều kiêng dè hai vợ chồng ông.
Chưa dừng lại ở đó, họ còn quá quắt đến mức in tờ rơi rải rác khắp xóm tin tức,hình ảnh Linh vừa ly hôn chồng cũ liên quấn lấy người đàn ông giàu có, thành đạt hơn. Được anh ta bao nuôi, rồi thêm mắm, dặm muối, bịa địa rằng đó là người đàn ông mà cô nɠɵạı ŧìиɧ, đứa con cũng là của người đàn ông đó. Để đảm bảo kế hoạch được hoàn hảo hơn, bọn chúng còn dùng tiền mua chuộc vài bà chuyên buôn dưa, hóng chuyện để tăng tính thuyết phục. QUả nhiên, kết quả đúng như họ mong đợi tin tức vừa được tung ra, dưới khả năng vượt trội chém gió, chém bão, chém từ không thành có, từ bạn bè trêu nhau thành hai thanh niên hổ báo đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì một cô gái, từ một người bố yêu thương con cái dưới miệng mấy bà hàng xóm liền trở thành một người chồng vũ phu, một người cha độc ác, chuyên bạo hành con, Linh cũng không ngoại lệ cô lập tức trở thành mục tiêu công kích của cả xóm. Người dân ở quê thường rất chân chất, thật thà họ có thể chấp nhận sống nghèo khó một chút nhưng không bao giờ chấp nhận một người phụ nữ đi trái với đạo đức xã hội. Mặc kệ hai ông bà già có giải thích ra sao, hàng xóm vẫn ra lườm vào nguýt, xa lánh, nhìn cả hai bằng ánh mắt dè bỉu.
Chưa dừng ở đó, bọn chúng còn bỉ ổi đến mức giả dạng người bị hại đến nhà hai người chửi bới ầm ĩ. Đó là vài một buổi tối vài ngày sau, vào khoảng 10h lúc này nhà nhà đều đều đã đóng cửa. Tiếng chửi bới, tiếng chó sủa ầm ĩ khiến dân làng tò mò chạy ra ngoài xem. Hóa ra tiếng ầm ĩ nãy giờ là của một người phụ nữ.
Trong nhà, vợ chồng ông cũng lật đật chạy ra. Trông thấy người phụ nữ lạ mặt đang la lối om sòm trước cổng nhà, ông vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng hỏi han:
_Xin hỏi, cô đây là...
Người phụ nữ kia vừa thấy ông bà xuất hiện liền gân cổ lên quát ầm ầm.
_ Tôi là mẹ của đứa trẻ bị con gái ông ςướק mất bố đó. Ối giời ơi, Mọi người ra đây mà xem này, ra đây mà xem bộ mặt thật của gia đình họ. Số tôi khổ quá mà, thương người cưu mang người cuối cùng lại bị nó quay lại cắn ngược một phát. Ông trời ơi, ông ngó xuống mà xem. Đời thửo có ai khổ như tôi không.
_Cô ơi, hình như cô có nhầm lẫn gì rồi. Con gái tôi nó không làm mấy chuyện đó đâu.
_Nhầm lẫn, nhầm làm sao được. Đây ông xem, đây có phải là con gái ông không.
_Đúng. Nhưng mà chuyện này chắc chắn có hiểu lầm cô có chuyện gì cứ vào nhà từ từ chúng ta nói chuyện.
_Tôi không vào. Hôm nay, tôi phải cho mọi người thấy đựơc bộ mặt thật của con hồ ly. Mang tiếng lên thành phố lấy chồng hết dụ dỗ bạn chồng, cấp trên của chồng nay đến bạn của sếp cô ta cũng không tha. Đây mọi người xem, mọi người xem đi, xem có phải cô ta không, mọi người xem.
Người phụ nữ kia vừa gào vừa khóc, tay thì giơ điện thoại về phía mọi người. Trong đám đông vài người đã đựơc họ cài vào liền nói.
_Đúng rồi, đúng con bé rồi.
Tiếng xì xào vang lên, mọi người bắt đầu chỉ chỏ, bàn tán xôn xao. Ông bà vẫn luôn miệng cố gắng thanh minh cho con gái.
_Không phải, không phải đâu.
Giọng hai người lạc hẳn đi. Người phụ nữ kia càng đựơc nước lấn tới, ả liền rút từ trong túi ra một sấp ảnh, trong đó toàn là ảnh Đức đang đỡ Linh, cảnh hai người cười nói với nhau, cảnh cả hai áp sát má vào nhau...cảnh nào cảnh nấy đều vô cùng đặc sắc.
_Đựơc,vậy ông bà nói xem. Đây có phải là người mà con gái ông bà gọi là sếp, người mà con gái ông bà đang ở chung nhà không. Ông bà xem đi, xem có phải là tôi vu oan cho cô ta không. Mọi người xem đi, xem trên đời này có ông chủ và giúp việc nào thân thiết, tình cảm thế không, thậm chí ngay cả việc giúp việc đi khám thai, ông chủ cũng trở đi. Mọi người xem bảo họ không có quan hệ gì ai mà tin được.
_Đúng rồi. Đúng rồi đó. Thật sự không ngờ mà.... Trông cũng có đến nỗi nào đâu...
_ Cô nói dối. Con gái tôi không như vậy.
_ Như vậy hay không bác hỏi con gái bác là rõ nhất. Chuyện tình chủ tớ của con gái bác cháu không quan tâm, nhưng cháu xin bác, coi như cháu cầu xin bác đi. Bác khuyên nhủ con gái bác, bảo cô ta buông ta cho chồng cháu đi, ngoài chồng cháu ra cô ta còn có người đàn ông khác để dựa giẫm, chứ còn cháu với con gái thì chẳng còn ai cả. Cháu xin bác, xin bác hãy giúp cháu đi mà.
Người phụ nữ kia khóc nấc lên, đôi chân như muốn ngã khụy xuống.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Nhìn hàng chữ sáng chói trên màn hình, cơ thể người kia hơi chao đảo, đôi tay run rẩy ấn nốt nghe. Mọi người xung quang càng chăm chú quan sát cô ả hơn.
_Alo. Cô ta đưa tay bật loa ngoài, giọng đàn ông to lớn, ồm ồm từ trong điện thoại vang lớn.
_Con khốn kia. Ai cho mày đến tìm Linh hả. Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi. Mày đang ở đâu, có về ngay không. Hay để tao sang tao gϊếŧ ૮ɦếƭ cả nhà mày bây giờ.
_Vâng. Vâng. Em về ngay. Cô nàng run rẩy đáp.
Chẳng để cô nói xong, đầu bên kia đã cúp máy. Người phụ nữ đáng thương có vẻ quá sợ hãi chẳng kịp lán lại lâu, cô quay lại phía hai ông bà quỳ lạy cầu xin đến thảm thương rồi nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi trước sự bàng hoàng của hai ông bà già, sự thương cảm, đau xót của mọi người xung quanh trước số phận hẩm hiu, đau khổ của người phụ nữ.
Người phụ nữ đáng thương kia đi rồi, đám đông bắt đầu rộ lên tiếng xì xào, bàn tàn. Lẫn trong đó là một vài kẻ xấu, chúng vờ ra vẻ thương cảm cô gái tội nghiệp, kích động mọi người hùa nhau vào chửi bới đôi vợ chồng già. Trong đêm tối tĩnh lặng, tiếng chửi bới, lăng mạ, xỉ nhục ngày càng đông, càng ngày càng to, càng lớn. Đôi vợ chồng già cả đời chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người đời, chưa từng làm gì hổ thẹn với lòng, nay ngang nhiên bị người người nhà nhà đem tổ tiên, dòng họ ra để chửi, để rủa. Nỗi uất ức này họ chịu sao nổi.
Giữa sự ồn ào, chửi bới của đám đông, hai người chỉ có thể yếu ớt thanh minh. Mãi đến khi, l*иg иgự¢ của ông đau thắt lại, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn, hai bên tai ù hẳn đi, không còn nghe rõ tiếng người chửi bới nữa mà chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng người vợ hiền hốt hoảng kêu lớn, tiếng gọi, tiếng giục giã của những người xung quanh. Đôi mắt ông cứ thế nhắm lại rồi dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Tại nhà Đức.
Choang.
Chiếc cốc trên tay trơn trượt rơi thẳng xuống đất. Cô cúi xuống, cẩn thận định nhặt lấy mảnh cốc vỡ. Đột nhiên từ phía sau, Nguyệt gọi lớn.
_Á.
Mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào ngón trỏ khiến máu túa ra. Linh vội vàng rụt tay lấy tay bịt miệng vết thương lại. Nguyệt lo lắng chạy tới.
_Em không sao chứ.
_Không sao. Linh lắc đầu, mỉm cười đáp. Tuy vậy không hiểu sao khi nhìn dòng máu đỏ tươi túa ra từ ngón tay cái trong lòng cô lại trào dâng lên một dự cảm bất an, một nỗi lo sợ, ௱ôЛƓ lung mơ hồ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc