Anh thích cô, yêu cô, dĩ nhiên sẽ mang đến cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất, không quan hệ tới việc có năng lực che chở cô hay không, cũng không quan hệ tới sự việc lớn hay nhỏ, chỉ là muốn cô hiểu, dạy cho cô biết cuộc sống không dễ dàng, xã hội hiểm ác đáng sợ và kiếm tiền rất vất vả.
Dĩ nhiên, anh cũng biết hôm nay mình nói chuyện quá thẳng thắng, sau này cần chú ý nhiều hơn để không mắc phải sai lầm tương tự như vậy.
Cũng may cô bé con mềm lòng dễ dụ, Từ Vi Vũ nghĩ, thật ra tùy hứng cũng không có gì, dù sao cũng không ảnh hưởng toàn cục, liệu có phải anh nghiêm trọng hóa vấn đề rồi không?
Hai người lại hòa hợp như trước, Lâm Hi còn bò lên giường ngủ cùng anh một giấc.
Đợi đến khi tỉnh dậy cũng đã gần năm giờ chiều, Từ Vi Vũ ngồi tựa đầu giường đọc sách, Lâm Hi dụi dụi mắt, lười biếng ôm thắt lưng anh, ngọ nguậy hướng lên trên, cằm tựa vào иgự¢ anh:
“ Anh đang xem gì vậy?"
Anh kéo cô ôm cô sát vào lòng, trước tiên hôn lên mái tóc rồi sau đó mở sách ra, để cô có thể nhìn thấy.
[ Tôn Tử binh pháp và ba mươi sáu kế ]
“ Sao anh lại xem cái này? ”
Style hoàn toàn không khớp mà.
" Gi*t thời gian.
”
Anh thản nhiên đáp, sau đó đóng sách lại, thả lên tủ đầu giường bên cạnh, xoay người đặt cô dưới thân, cọ chóp mũi vào mặt cô, môi cũng kề sát:
“ Em ngủ ngon không? ”
Lâm Hi híp mắt cười, ngẩng đầu lên hôn môi anh, sau đó đáp:
“ Ngon ”.
Từ Vi Vũ cũng cười, đột nhiên đặt một câu hỏi khá trái mùa:
“ Hi Hi khi nào em mới bằng lòng trở thành người của anh, hửm? ”
Giọng anh khàn khàn, trầm ᴆục, nhưng ánh mắt lại sáng ngời như sao, chói lóa mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, tim nhảy loạn xạ như hươu chạy, nhưng Lâm Hi không tránh ánh mắt anh, cố gắng duy trì dáng vẻ nghiêm túc, ra vẻ vô cùng chân thành trả lời:
“ Em cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải lúc này đâu ”
Nét thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Từ Vũ, ánh mắt xanh thẫm không còn sáng ngời như vừa rồi nữa, Lâm Hi thấy hơi áy náy, liền rũ mắt xuống không dám nhìn anh.
Từ Vi Vũ thấy vậy, nụ cười chợt thoáng qua khóe miệng rồi biến mất, anh vẫn nói với giọng trầm thấp như trước, chậm rãi nhẹ nhàng:
“ Vậy, bồi thường cho anh ăn lót dạ đi.
"
Nói xong không đợi cô phản ứng, liền hôn lên môi cô, chậm rãi, dịu dàng, ấm áp.
Lâm Hi cảm thấy áy náy nên cũng rất biết điều phối hợp với anh, khi tay anh vuốt v e иgự¢ cô, mặc dù run rẩy nhưng cô cũng không ngăn cản, sau đó anh càng lúc càng không thành thật, tay lần theo vạt áo chui vào bên trong, chạm vào làn da nhẵn mịn, lướt qua áo иgự¢, thật sự nhào nặn khối tròn mềm mại yêu kiều kia.
Lâm Hi mặc dù không quá thoải mái, nhưng nghĩ đến anh nói ‘ ăn lót dạ bồi thường ….cũng thuận theo anh, cho đến khi bị hôn tới mơ mơ màng màng, thất điên bát đảo, lúc hoàn hồn lại không biết áo đã bị cởi ra từ lúc nào, một nửa vắt trên cánh tay, khóa áo иgự¢ cũng đã bị mở ra, mà môi anh đã lướt nhanh qua xương quai xanh của cô, đang dần trượt xuống.
Trong nháy mắt, lý trí Lâm Hi trở về.
( Nghẹn ૮ɦếƭ anh già: D)
Từ Vi Vũ muốn làm chuyện xấu, đáng tiếc cuối cùng vẫn không đạt được mục đích, nên vô cùng tiếc nuối.
Anh cũng không nghĩ sẽ trực tiếp được ăn thịt, chỉ muốn tiến hành theo chất lượng uống trước chút canh thịt, vốn cũng không tính là quá đáng không phải sao, chỉ có điều đến canh thịt cũng không được húp, chỉ ăn được chút thịt vụn, ít ỏi đến đáng thương.
Lâm Hi chỉnh sửa lại quần áo, từ phòng tắm đi ra, mặt vẫn còn đỏ bừng.
Thấy anh đang ngồi trên giường vẻ mặt buồn bã không vui, chút xấu hổ nho nhỏ kia cũng theo gió bay luôn.
“ Em xuống lầu xem chiều nay thím Tào nấu món gì, anh ngoan ngoãn ngồi yên trên giường không được lộn xộn, hửm."
Vừa nói vừa bước lại hôn lên khóe môi anh một cái, tay còn vuốt v e tóc anh ra vẻ động viên.
Từ Vi Vũ ôm eo cô, được voi đòi tiên:
“ Buổi tối ngủ với anh ”
Thấy cô chuẩn bị phun lửa, anh thong thả nhả thêm một câu:
“ Anh đảm bảo sẽ không làm gì hết ”
Lâm Hi hết sức nghi ngờ lời nói của anh, nhưng cũng không trực tiếp từ chối mà đi xuống phòng bếp dưới lầu, thím Tào đang làm sữa đậu nành, thấy Lâm Hi đi tới, liền ngừng tay, gọi:
“ Lâm Hi tiểu thư? ”
Lâm Hi đáp một tiếng, thấy hai bếp đều đang bật lửa, cô đến gần mở nắp ra nhìn, nồi đất đang hầm xương, bên trong có cẩu kỷ, táo đỏ còn có củ từ.
Trong nồi hấp là bánh bao nhỏ cỡ bằng nắm tay em bé, xếp thành ba hàng rất gọn gàng.
"Đây là bánh bao sữa táo đỏ, ăn rất tốt cho sức khỏe.
”
Thím Tào đứng bên cạnh nói.
Lâm Hi à một tiếng, rồi đậy nắp nồi lại, sau đó nói:
“ Thím Tào, con và Từ Vũ ăn ở trên lầu, đợi lát nữa làm xong con sẽ xuống mang lên ”
“ Không cần phiền như vậy ” khuôn mặt tròn trịa của thím Tào cười ha ha:
“ Cô thấy tôi lớn tuổi vậy thôi, chứ đi đứng vẫn còn tốt lắm, tôi đem lên được mà.
”
Cho dù đi đứng tốt, cũng đã sáu mươi tuổi đó …
Lâm Hi cũng không nói thẳng không cần, mà chớp chớp mắt khá lém lỉnh nói:
“ Cứ để con xuống lấy đi, để cho Từ tiên sinh nhà chúng ta phải cảm động thật nhiều thật nhiều, thông cảm đi mà!"
Lời nói thật dí dỏm, khiến thím Tào bật cười, bà nghĩ nghĩ một chút cũng không kiên trì nữa, thôi thì để cho vợ chồng son rộn ràng với nhau đi.
Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Hi lại giúp anh chườm nước nóng chân trái rồi thay thuốc dán.
Có điều sau đó trở về phòng mình ngủ, cô cũng không ngốc, chiều nay đã như vậy như vậy, bây giờ sao có thể tiếp tục đồng ý ngủ cùng với anh được.
Sáng sớm hôm sau vừa rời khỏi giường, cô đã lo lắng vội vàng chạy qua xem chân trái anh, hỏi anh còn đau không.
Từ Vi Vũ đã mang chân giả vào, thay xong âu phục, giày da, một thần tinh anh chuẩn mực.
Anh cũng không phải thật sự đau đến mức không thể đi được, thấy cô hỏi liền tiện thể nói:
“ Tốt hơn nhiều rồi.
"
“ Tốt hơn nhiều thì vẫn phải chú ý, hôm nay nếu không có việc gì thì không được đi lung tung đâu đó.
”
Lâm Hi vẫn còn mặc áo ngủ, mặt chưa rửa răng chưa đánh, dặn dò xong liền trở về phòng rửa mặt.
Trong lòng anh rất ấm áp, cô bé con quan tâm anh như vậy, anh sao có thể không vui được.
Sau khi ăn sáng xong, mỗi người đi một ngả.
Cô dạo quanh một vòng trong tiệm, Hứa Dương cũng đã tới, đang giúp công nhân khiêng đồ trên lầu hai, thấy Lâm Hi tới liền để đồ trong tay xuống, lại gần cô nói:
“ Chị Lâm Hi, hôm qua trước khi đi ông chủ Khâu nói, sáng nay ông ta có việc sẽ không đến cửa hàng, nói chúng ta buổi chiều hãy qua đó ”
Cô gật đầu tỏ vẻ đã biết, một lúc sau nhà thiết kế tiểu Phạm cũng tới, nhìn thấy cô liền kích động muốn tránh đi, anh ta rất sợ cô chủ này còn nhớ đến ý tưởng kỳ dị hôm qua.
Hôm qua, vì chuyện này mà cô đã bị Từ Vi Vũ lên lớp một trận, tuy lúc đó rất tức giận, nhưng sau nghĩ lại, cảm thấy anh nói cũng có lý, mình cứ đông một 乃úa tây một gậy, quả thật có chút hỗn loạn.
Tuy cô vẫn cảm thấy ý tưởng của mình rất hay, nhưng cũng không dám tiếp tục kiên trì nữa, sợ anh sẽ thật sự bảo tiểu Trịnh tới thay thế, cái người đó, đôi khi khiến người ta rất sợ.
Đây chính là điển hình mềm nắn rắn buông.
Hơn ba giờ chiều, Lâm Hi bảo tiểu Phạm cùng đi đến cửa hàng vật liệu xây dựng của Khâu Đống Lương.
Hôm qua, cô chọn ba loại giấy dán tường, nhưng cụ thể sẽ bố trí ba loại này thế nào, thì còn cần phải trao đổi với nhà thiết kế tiểu Phạm, sau đó mới có thể xác định chính xác được số lượng giấy.
Lúc hai người đến, Khâu Đống Lương đang đợi sẵn ở đó, không ngờ Cảnh Bình cũng có mặt.
Anh ta cười nói giỡn:
“ Dù sao tôi cũng là trung gian, làm gì cũng phải đến nơi đến chốn, có tôi ở đây, anh Ba sẽ không dám đổi ý bắt nạt mọi người.
”
Khâu Đống Lương nghe xong vờ giận dữ, dùng sức đập vai anh ta một cái:
“ Cái đồ bạch nhãn lang, thật uổng công đối tốt với cậu mà, trả lại mấy túi trà đã lấy hôm qua đây!"
Đùa giỡn mấy câu xong, hai bên chào hỏi nhau, Lâm Hi giới thiệu tiểu Phạm với đối phương.
Khâu Đống Lương là một người thẳng thắn, cũng không nói nhiều lời vô nghĩa mà trực tiếp bàn vào việc chính, ông ta nói diện tích ngày hôm qua đã đo đạc được và số lượng cuộn giấy dán tường dự tính, còn có giá keo dán, và báo tổng số tiền, còn nói:
“ Không tính số lẽ, đây là quyền lợi của bạn bè ”
Lâm Hi chiếm được món hời lớn như vậy, hoàn toàn nhờ hưởng hào quang của Cảnh Bình, đợi đặt xong tiền cọc, xác nhận số lượng, màu sắc, hoa văn, và dự tính thời gian thi công hoàn tất cũng đã hơn năm giờ, cô liền chủ động mời:
“ Cảnh tiên sinh và ông chủ Khâu đã hỗ trợ như vậy, buổi tối mọi người cùng ăn cơm đi, tôi mời."
Thiếu nợ người ta ân tình, dù sao cũng phải nghĩ cách bù đắp lại, mời cơm đúng là chuyện phải làm rồi, đợi sau này nhà hàng khai trương, sẽ gửi cho họ thẻ hội viên gì gì đó.
Khâu Đống Lương muốn gật đầu đồng ý, nhưng Cảnh Bình lại từ chối trước:
“ Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ, mọi người là bạn bè, giúp đỡ nhau cũng là chuyện nên làm.
Lát nữa, tôi và anh Ba còn có việc, Lâm Hi, lần sau có cơ hội sẽ cùng nhau ăn đi ”
Người ta có việc, cô cũng không miễn cưỡng, nói thêm mấy câu rồi cùng tiểu Phạm ra về..