Chờ tới lúc Lâm Hi bó xong bó hoa xinh đẹp, anh đã ở trong tiệm hơn 1 tiếng đồng hồ, Lâm Hi có chút ngượng ngùng nói:
"Để anh đợi lâu rồi, tôi làm hơi lâu một chút!"
Thật ra cô chỉ vờ khách sáo vậy thôi, chứ cô thấy mình thần tốc lắm rồi, bây giờ hai tay đều mỏi nhừ.
Từ Vũ rất lão luyện, sao mà không nhìn ra được cô bé này chỉ giả bộ khách khí vậy thôi.
Trong bụng anh cười thầm nhưng cũng không thể hiện
gì ra mặt, chỉ vờ an ủi nói:
" Đã rất nhanh rồi."
Lúc tính tiền, Lâm Hi chiết khấu 8%, còn tặng thêm 20 cành mân côi, nói là quà sinh nhật cho em gái anh.
Sau khi tiễn Từ Vi Vũ, khoá cửa tiệm kỹ càng, cẩn thận, thu dọn bát đũa trên bàn xong.
Lâm Hi ngẫm nghĩ, lúc này cũng đã hơn 10 giờ đêm mới đi sinh nhật em gái, nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ.
28 tháng chạp, các cửa hàng xung quanh đều dán tranh và câu đối xuân lên cửa.
Tuy không khí mừng năm mới ở thành phố này bớt náo nhiệt, nhưng truyền thống này vẫn được giữ lại.
Chỉ duy nhất cửa hàng hoa của Lâm Hi không dán hay trang trí gì cả.
Siêu thị bên cạnh do một đôi vợ chồng trung niên làm chủ, ông chủ tên là Lý Phú Quý, bà chủ tên Chu Thúy Thúy.
Cả hai chỉ có một người con trai duy nhất là Lý Minh Hiên, sang năm mới 13 tuổi, đang học cấp 2.
Chu Thuý Thuý là người thích xen vào chuyện của người khác.
Chị ta rất tò mò về Lâm Hi, dù sao cô cũng còn khá trẻ đã có nhà có xe, lại còn xinh đẹp.
Theo kinh nghiệm lão làng của chị ta nếu gia đình không giàu có thì xuất thân của cô có vấn đề.
Thế nhưng sau mấy ngày quan sát rất cặn kẽ, chị ta cảm thấy khả năng thứ nhất rất lớn.
Không chỉ vì bình thường Lâm Hi nói chuyện rất nhẹ nhàng, chẳng chút đưa đẩy, tính tình cũng tốt, mà còn bởi cô hay vui vẻ giúp đỡ người khác.
Lần trước, đường ống nước trong siêu thị bị nứt, chính cô là người giúp khoá công tắc, trời rất lạnh, quần áo cô bị nước xối ướt hết.
Lúc đó, chỉ có mình chị ta coi tiệm, nếu không có Lâm Hi có lẽ hàng hoá trong siêu thị đã bị ngập trong nước.
Hôm nay, nhà Chu Thuý dán câu đối xuân, thấy cửa hàng của Lâm Hi trống trơn, nghĩ cô gái nhỏ không biết phong tục này liền qua nhắc nhở, người làm ăn rất coi trọng những thứ mang tới vận may.
Đồng thời tỏ ý sẽ cho con trai qua giúp cô dán câu đối.
Lâm Hi cảm thấy chị hai này thật nhiệt tình, liền giải thích:
" Nhà em có người lớn mới mất, nên không thể dán mấy thứ này được."
Chu Thúy Thuý nghe xong hơi ngượng ngùng, Lâm Hi cũng không muốn nói nhiều về chuyện này liền đổi đề tài:
"Chị dâu, năm mới gia đình chị không định về quê ạ?"
Cả nhà họ đều là người Trường Xuân.
" Ở quê không còn họ hàng thân thích nào hết, về làm gì".
Còn nói thêm:
" Còn ông bà ngoại của thằng nhóc nhưng sống với anh cả chị, cũng đang ở Vũ Lăng." Nói xong nhìn Lâm Hi hỏi:
"Em gái, năm mới em không về nhà sao?"
Lâm Hi nói vẫn chưa biết.
Năm nay sẽ chỉ có mình cô đón năm mới, nhưng cô không muốn nói chuyện này với người ngoài.
Nói ra sẽ phải giải thích lý do, rất phiền phức, chi bằng cứ nói vậy thôi.
Buổi chiều, trong tiệm rảnh rỗi không có việc, Lâm Hi ôm laptop lên mạng chơi game Gi*t thời gian.
Lý Minh Hiên đẩy cửa đi vào kêu " chị" một tiếng rồi chạy tới nói:
"Cho em dùng máy tính với."
Lý Minh Hiên là một cậu bé con béo tròn, trắng trẻo, mập mạp, rất đáng yêu, miệng cũng rất ngọt.
Bình thường gần gũi với Trần Bình nhất.
Cũng khá thân với Lâm Hi, nói thẳng ra chính là người quen.
" Cháu nên gọi là dì." Lâm Hi chọc cậu nhóc.
" Dì gọi mẹ cháu là chị dâu, cháu lại gọi dì là chị, đúng là loạn hết lên mà."
Lý Minh Hiên đảo mắt xem thường:
"Chị hơn em có 10 tuổi." Vừa nói, vừa nghiêng mặt lấy lòng.
" Cho em mượn máy tính đi, mấy đứa bạn vẫn chờ em làm nhiệm vụ đó."
Vừa đúng lúc có khách tới, Lâm Hi đành phải nhường máy tính lại Nhưng Lú Minh Hiên chưa chơi được bao lâu đã bị mẹ hung hăng xách lỗ tai kéo về trông tiệm, hình ảnh đó rất buồn cười.
Lâm Hi nhìn thấy vậy, đột nhiên có chút buồn bã, mất mát, sau đó tâm trạng cũng không tốt..