Sau khi mở tiệm để Trần Bình và Hứa Dương vào.
Lâm Hi liền nói:
" Chào buổi sáng".
Rồi lại lên tầng ngủ tiếp, thật sự mệt mỏi mà.
Trần Bình và Hứa Dương còn đang muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vào hôm qua.
Vừa rồi nghe người ở siêu thị bên cạnh nói thấy gọi cả xe cấp cứu!
Nhưng thấy bà chủ không kịp nói thêm câu nào đã đi thẳng lên tầng.
Hai người cũng không có cách nào, đành đợi lúc khác hỏi vậy.
Ngày hôm nay gió yên sóng lặng trôi qua, sau khi Lâm Hi thức dậy, ngoài tiếp chuyện với mấy người hàng xóm.
Giải thích qua loa chuyện tối qua mình bị tai bay vạ gió.
Cố gắng tranh thủ sự đồng tình của mọi người thì không còn chuyện gì khác.
Mấy hôm sau, lão Trịnh tài xế của Từ Vũ ghé qua cửa hàng.
Nói là tới lấy chậu hoa cát cánh mà cậu chủ đã mua trước đó.
Lâm Hi lịch sự hỏi thăm tình hình sức khỏe của Từ Vi Vũ.
Biết được anh hồi phục rất tốt và đã xuất viện liền mỉm cười nói chúc mừng.
Sau đó, không nói về đề tài này nữa mà chuyển sang chủ đề chính.
Nói với lão Trịnh cách chăm sóc hoa cát cánh.
Khi nào tưới nước, khi nào cắt tỉa, khi nào bón phân cho hoa.
Cô dặn dò rất chi tiết.
Lão Trịnh còn cẩn thận lấy giấy 乃út ra ghi một cách rất nghiêm túc.
Ai không biết còn tưởng rằng cô và lão Trịnh đang trao đổi cái gì rất quan trọng.
" À, đúng rồi, xin nhận lấy cái này."
Trước khi đi, lão Trịnh lấy phong bì từ trong túi áo khoác ra, giải thích:
" Hôm đó, ở bệnh viện.
Tôi lo lắng đến hồ đồ, để cô chủ nhỏ Lâm phải nộp tiền viện cho ông chủ.
Sau khi ông chủ biết được đã trách tôi một trận.
Phần dư ra là chút thành ý xin lỗi của ông chủ chúng tôi đối với cô, làm ơn hãy nhận lấy."
Dĩ nhiên, Lâm Hi không chút khách khí, đêm đó cô bị doạ không nhẹ.
Cô nhận lấy phong thư, xem độ dày của nó, chắc khoảng 1 vạn.
Đêm đó cô tính tiền viện phí, tiền gọi xe cứu thương, tiền phòng cũng chỉ hết khoảng 1 ngàn.
Phần còn dư ra nhiều như vậy, xem như phí đền bù tổn thất tinh thần đi.
Dù sao Từ gia cũng dư tiền.
Thời gian cứ thế bình thản trôi qua, ngày 30 Từ Vi Vũ lại ghé qua tiệm.
Lần này anh tới khá sớm, chưa tới 6 giờ đã đẩy cửa bước vào.
Lúc đó Lâm Hi đang nghe điện thoại từ Đồng Tuyết gọi tới.
Nói cuối tuần này sẽ họp gặp mặt bạn cũ, rốt cuộc cô có đi không.
Lâm Hi đã sớm hạ quyết tâm, nên liền nói không đi, giọng điệu rất cương quyết.
Đồng Tuyết liền khuyên cô:
" Cậu nghĩ cậu có thể trốn tới lúc nào chứ.
Mọi người đều ở cùng trong một thành phố, cậu lại còn mở cửa hàng bán hoa, lại còn ở CBD.
Cậu có biết bao nhiêu bạn học của chúng ta làm việc ở đó không?
Hi Hi, cơ hội lần này khó có được, nếu không sau này gặp lại sẽ rất khó xử.
Vả lại, cái tên Trần Tầm đó cũng không phải sói lang hổ báo gì, bây giờ là thời đại nào rồi? Cậu không thích hắn thì ai có thể ép buộc được cậu chứ?
Hơn nữa, bây giờ không khéo người ta còn chướng mắt cậu ấy chứ.
Đừng cứ nghĩ như con đà điểu cứ mãi vùi đầu xuống cát là mọi chuyện êm đẹp."
Được rồi, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Lâm Hi cũng phải đồng ý với những gì Đồng Tuyết nói.
Thật ra, lý do cô không muốn đi gặp mặt bạn bè cũ, ngoài nhân tố đặc biệt là Trần Tầm ra thì còn bởi trước đó ở đại học, có mấy nữ sinh không thích cô.
Không gặp thì thôi, gặp rồi, biết cô mở cửa hàng kinh doanh thì dù không có khả năng tiên tri, cô cũng có thể biết được những ngày tháng tiếp theo của mình không thể yên ổn..