Sẽ buông tay em mãi chứ?Trúc Diệp sánh bước cùng An Lâm khiến những người có mặt nơi đây không khỏi trầm trồ. Trông họ giống như một đôi Tiên đồng - Ngọc nữ, Trúc Diệp thì thanh thoát, dịu dàng. An Lâm thì khôi tuấn, đĩnh đạc, ung dung và đầy tin cậy. Thêm vào đó, hai người còn rất thân mật. Thỉnh thoảng có ghé sát tai nhau rủ rỉ gì đó khiến cho những y, bác sĩ ở đây suýt nữa thì ngỡ họ là người yêu của nhau rồi.
Nam Lâm quanh quẩn bên mấy bàn rượu. Dường như anh rất thờ ơ mọi thứ xung quanh. Ngay cả Trúc Diệp cũng vậy. Ánh mắt anh tuy là vẫn liếc nhìn cô trong vài giây bất chợt, nhưng rồi cũng lảng đi ngay. Nhất quyết không vương vấn lại lâu. Có thể là anh đang học cách coi cô ấy như một người em gái.
Nói là vậy, nhưng dường như không ai có thể hiểu Nam Lâm lúc này. Vừa nãy, lúc anh nhìn thấy Trúc Diệp xuất hiện trong bộ váy màu xanh lá đó. Máu xanh của hi vọng, trường tồn, dịu dàng, mềm mại...khiến cho tim anh bỗng nhiên thắt lại một nhịp. Không đau nhưng lại rất khó chịu. Anh ghét cái cảm giác khó thở này, ghét cái cảm giác các đốt tay co lại rồi đâm thẳng vào chính da thịt mình, ghét cảm giác con tim cứ đập loạn xạ đến không thể kiểm soát. Thế đấy, phút giấy đó, anh chỉ biết tự cười nhạo mình rồi nói với cô ấy một câu chân thành nhất mà anh đang nghĩ "Trúc Diệp, váy đẹp lắm".
Với anh, Trúc Diệp vẫn xinh và yêu kiều. Nhưng chưa một lần nào cô ấy chịu khoác lên mình dáng vẻ "đẹp nhất có thể" khi đi cùng anh. Có thể là cô ấy không thích và anh cũng không bận tâm về điều đó. Nhưng khi nhìn thấy Trúc Diệp sánh bước cùng An Lâm, trong lòng anh lại giấy lên một sự ghanh tị. Khốn nạn thật!
Và thế là kết thúc! Dẫu biết rằng tất cả đã thực sự chấm hết. Những trở ngại quá lớn khiến đôi bên không thể đến được với nhau. Những sự ràng buộc về tình cảm khiến cho mỗi người mỗi nỗi đau và sự níu kéo riêng. Dẫu biết là vậy đấy, nhưng thực sự, tận đáy lòng Nam Lâm, anh vẫn cảm thấy mình còn chút tàn dư của hi vọng. Chỉ một chút thôi, và nó sắp lụi đi rồi!
Trúc Diệp tay cầm một ly vang Pháp. Cô không uống, chỉ ngắm nhìn chúng thôi. Nhưng hình như chính cô cũng đang cảm nhận thấy mùi vị của rượu vang thông qua thị giác. Quả là diệu kì! Hương vị chan chát nhưng lại đằm thắm, khiến cho đôi môi cứ quấn quýt mãi chẳng muốn rời. Cộng với đó là hương thơn tinh tế như kích thích mọi cơ quan thần kinh khiến cho ta tê dại đi trong vài giây.
Trúc Diệp bỗng ngẩn người ra, cô đã uống nó tự khi nào...Có thể là do lực hút quá mạnh, khi nhìn vào ta lại chỉ muốn uống. Bỗng nhiên cô phì cười với chính bản thân mình. Nụ cười có hơi chua chát chát và thê lương.
- Trúc Diệp, em có muốn ăn gì không? - An Lâm bên cạnh quan tâm hỏi cô.
Trúc Diệp mỉm cười:
- Cứ mặc em, anh ra chỗ đồng nghiệp đi. Nãy giờ họ cứ nhìn chúng ta. Em ngại quá!
- Không cần để ý, họ toàn là những tiến sĩ của khoa. Chưa có người yêu nên đâm ra nhàn hạ như vậy đấy.
Trúc Diệp mắt mở to nhìn mấy vị tiến sĩ "chưa yêu" kia. So với An Lâm thì đúng là tuổi tác có cao hơn anh đôi chút. Thế mà đã được làm tiến sĩ, quả thực cô có phần ngưỡng mộ. Bất giác, Trúc Diệp khẽ trầm trồ:
- Ồ! Giỏi thật đấy!
- Em nói bọn họ giỏi hả?
Trúc Diệp nhìn An Lâm:
- Vâng!
An Lâm theo ánh nhìn của Trúc Diệp nhìn vào họ. Phát hiện ra mấy người đó cũng đang nhìn về phía anh thì anh chỉ thoáng mỉm cười rồi quay sang nói với Trúc Diệp:
- Em ở đây nhé? Anh qua chào hỏi họ vài câu.
- Vâng!
Tiệc buffet của bệnh viện tổ chức tương đối hoành tráng. Nghe nói còn mời cả những nghệ sĩ nỏi tiếng đến biểu diễn và một số vị chức quyền trong thành phố đến dự. Không hổ danh là bệnh viện danh giá nhất thành phố. Thỉnh thoảng, mấy người bưng bê rượu đi qua đi lại có mời Trúc Diệp uống, nhưng cô đã cúi đầu từ chối. Có lẽ cũng không nên uống rượu nhiều quá.
Có một điều rất lạ mà Trúc Diệp thắc mắc từ đầu đến giờ: Tại sao Nam Lâm lại có mặt ở đây? Anh ấy cũng được mời hay sao? Theo như cô được biết thì Nam Lâm chỉ là một đội trưởng của một phòng rất nhỏ thuộc trụ sở công an của thành phố. Không có lí nào người đứng cao hơn anh rất nhiều lần không được mời mà anh lại có mặt ở đây cả. Chẳng lẽ do anh là em trai của trưởng khoa tim mạch nên họ mời hay sao? Hoàn toàn không thể, An Lâm đã nói rồi, anh chỉ có thể mời thêm cô nữa thôi. Và có lẽ cô cũng hiểu là An Lâm không có lí do để mời Nam Lâm. Nhưng thắc mắc thì là vậy, cô có thể hỏi được ai cơ chứ? Rồi cuối cùng Trúc Diệp cũng chỉ biết lắc đầu cười nhạt.
- Nụ cười của em khổ sở quá, không vui khi anh đến à?
Trúc Diệp mải suy nghĩ, không biết Nam Lâm đã đi đến chỗ cô từ lúc nào. Đã hơn một tháng trôi qua, đây là lần đầu tiên Trúc Diệp nhìn kĩ khuôn mặt của anh đến vậy. Nét ương ngạnh vẫn chẳng thể tiêu tan đi trong đôi mặt của anh, hai chiếc khuyên tai sáng loáng như một vật bất di bất dịch càng làm anh thêm ngỗ ngược. Làn môi mỏng nhếch lên như khiêu khích, chiếc mũi cao anh tuấn nằm chính giữa khuôn mặt càng tô điểm cho nó thêm ngời sáng. Chợt, bao nhiêu xúc cảm yêu thương ùa về khiến cô chỉ muốn lao vào lòng anh ngay lập tức. Nhưng cô đã kiềm chế, người khẽ rung lên một hồi như để cưỡng lại rồi cười gượng với Nam Lâm:
- Em đâu có nhìn thấy anh.
Nam Lâm lặng người đi. Bỗng nhiên chẳng biết nói gì nữa, mọi thứ xung quanh như ngừng trôi giữa hai người. Giống như thiên địa hòa hợp vào lòng mỗi người khiến cho họ chỉ biết đứng nhìn nhau mà bày tỏ tình cảm. Có đôi khi, những nỗi lòng của ta thật sự chỉ có thể nói ra bằng ánh mắt mà thôi.
- Sao hôm nay anh lại đến đây? - Trúc Diệp bất giác tìm được câu hỏi mà mình vẫn tò mò suốt từ đầu bữa tiệc đến giờ. Đồng thời phá tan sự in lặng diễn ra giữa hai người.
Nam Lâm cho tay vào túi quần, ngẩng mặt lên trời nhìn ánh trăng treo lơ lửng tầng không rồi nói:
- Được sếp nhường vé. Tiện thăm anh trai luôn.
Trúc Diệp cũng chỉ biết ậm ờ:
- Vậy hả?
- Thực ra là cũng muốn tìm xem có điều gì thú vị không!
Câu nói này của Nam Lâm làm Trúc Diệp như hoang mang. Sau dần cô định thần lại ngay. Cô hiểu cái ý tứ trong câu nói kia, anh muốn đi tìm một người con gái cho riêng anh ấy. Không phải là cô. Có lẽ tất cả đang dần hướng về tương lai, cái thực tại khốc liệt này rồi sẽ mau chóng trở thành quá khứ không ai muốn lục lại. Chỉ tiếc là cô không có quyền ngăn cản anh:
- Ừm, vậy anh đã thấy gì chưa?
- Chưa.
Câu trả lời ngắn gọn này khiến Trúc Diệp thanh thản ít nhiều. Cô không hiểu sao khi đứng trước mặt Nam Lâm, cảm xúc của cô không thể kiểm soát. Dường như tất cả mùi vị của tình yêu đều ập đến khiến cô có phần ngả nghiêng, liêu xiêu, lại có phần bồng bềnh, êm ái.
- Trúc Diệp này!
Nam Lâm khẽ gọi tên cô. Âm thanh ấm áp như làn nước xuân, cứ len lỏi, róc rách vào tận nguồn ngạnh mọi giác cảm của Trúc Diệp. Từ sau cái đêm hôm ấy, Nam Lâm chưa từng gọi tên cô dịu dàng hơn thế này. Bất giác, nỗi nhớ và sự xúc động làm Trúc Diệp cảm thấy cay cay nơi khóe mắt. Cô cúi mặt xuống để che giấu, đồng thời trả lời anh:
- Dạ!
- Hình như anh chưa nói câu đó với em có đúng không?
Trúc Diệp hơi ngẩng đầu, một chút thôi. Rồi cô nói giọng ngạc nhiên:
- Câu gì ạ?
Nam Lâm thôi nhìn vầng trăng, ánh mắt anh bỗng nhiên chuyển sắc. Đồng tử tụ một nét thống khổ, buồn đau nhưng lại kiên định. Đôi mắt ấy đang nhìn vào Trúc Diệp, cơ hồ như muốn thu nhận hết thảy mọi hình ảnh của cô. Rồi anh nói với giọng run run:
- Chúng ta...chia tay đi!
Trúc Diệp tưởng mình bị một lực mạnh xô vào trái tim yếu mềm khiến nó trầy trụa giây phút đó. Lần này thì cô đã ngẩng cao đầu nhìn Nam Lâm. Sự hoang mang trong cô như thủy triều cuộn dâng, nhanh chóng chế ngự tất cả khiến cô chỉ biết lặng im. Mọi ngôn từ thốt ra đến cổ lại bị sự nghẹn ngào nơi đáy tâm hồn đẩy lại. Cô cứ đứng trân trân như vậy. Đến khi bóng dáng Nam Lâm đã khuất hẳn vào dòng người trong bữa tiếc này thì cô mới thấy khuôn mặt mình nhạt nhòa nước mặt tự bao giờ. Trúc Diệp cảm thấy mình như bị rơi xuống địa ngục của thế gian, đau khổ đến tột cùng. Chiếc váy mỏng manh giờ không đủ che chắn cho cơ thể khỏi những đợt gió vô hình đang không ngừng táp vào. Đôi chân cô rất muốn khuỵu ngã nhưng lại không thể. Bất giác, dịch vị cuộn lên khiến cô chao đảo rồi nôn hết những thứ mình vừa ăn được ra. Thực ra cô mới chỉ uống được chút rượu. Thức ăn buổi sáng lại tiêu hóa hết cho nên thứ cô nôn ra chỉ là một dịch thể vàng vọt và yếu ớt. Khoang miệng đắng ngắt, dạ dàng như cuộn lại hòa cùng lục phủ ngũ tạng khiến cô không thể đứng vững. Trúc Diệp vội vàng bám tay vào cột rồi tiếp tục nôn. Quả thực, chưa bao giờ cô cảm thấy sức sống của bản thân lại bị rút cạn nhanh chóng như vậy...
An Lâm đi từ phía xa, nhìn thấy Trúc Diệp có vẻ không ổn anh mới hốt hoảng chạy lại rồi hỏi:
- Trúc Diệp! Sao thế?
Trúc Diệp lúc này mặt mày đã trắng bệch, sắc môi khô tái, mí mắt nặng trĩu. Cô cười vẻ mệt mỏi rồi khua tay:
- Không sao, em chỉ thấy hơi choáng thôi. Anh đừng lo.
- Có lẽ em đã bị trúng gió rồi - An Lâm vừa nói vừa nhìn sang thứ cô vừa mới nôn ra. Anh khẽ cau mày rồi nói tiếp - Em chưa ăn gì sao?
- Em chưa kịp ăn mà...
An Lâm không để cô nói nhiều nữa, anh bế thốc cô lên rồi chạy ra khỏi nhà hàng:
- Để anh đưa em về.
* * *
Một tuần sau bữa tiệc.
Trúc Diệp cảm thấy mọi thứ vẫn trôi qua bình thường. Nhưng trong cô, mọi thứ đã hoàn toàn đổi khác. Cõi lòng hoàng tàn, đổ nát. Trái tim như bị một vật sắc nhọn đâm vào đau đến không thở được. Nam Lâm đã nói ra câu ấy rồi, cho dù họ cũng chỉ mới bắt đầu thôi!
Ngày hôm đó, Trúc Diệp cảm thấy trên thế gian này tất cả đã mất hết. đã trôi vuột tầm với của cô. Ngay đến cả giọng nói cô cũng không tìm được vào giây phút ấy.
Trước khi gặp lại anh, cô đã tự cho rằng mình lí trí.
Trước khi gặp lại anh, cô đã tự nói rằng chắc anh ấy sẽ chẳng thể quên mình.
Trước khi gặp lại anh, cô đã tự hứa rằng sẽ quên anh.
Nhưng...
Không phải như vậy. Tất cả đều không phải! Là anh ấy đã rời xa cô, anh ấy đã chủ động buông tay.
Cô không biết phải làm gì lúc này nữa. Cô đã thấy mình bất lực hoàn toàn.
Rengggggg!!!
Một hồi chuông lảnh lót, cô độc vang lên khiến Trúc Diệp bừng tỉnh. Cô đưa tay tắt nó đi rồi thu dọn tất cả để chuẩn bị cho buổi gặp mặt đối tác. Có lẽ vùi đầu vào công việc sẽ là một giải pháp để quên đi cái cảm giác trống trải và buồn đau này.
Nhà hàng mà cô đặt có tên là Trường Kì, chắc hẳn chủ nhà hàng đã đặt hết mọi niềm tin vào nó, mong muốn nó sẽ mãi trường tồn một cách thịnh vượng cùng thời gian.
Trúc Diệp ngồi vào bàn mà mình đã đặt. Bàn đôi, nằm chếch về chính giữa tầm khoảng hai mét. Vị khách này lần gặp đầu tiên đã ngang nhiên trễ hẹn, có thể thấy ông ta là một nhân vật có đôi phần kiêu căng. Trúc Diệp đã được giám đốc phổ biến về vị khách này, nghe nói ông ta là tổng giám đốc của công ti đối tác. Lần này đích thân đi gặp mặt là một sự vinh hạnh cho công ti cô. Giờ đây Trúc Diệp làm gì còn tâm trạng mà quan tâm đến những điều đó cơ chứ. Cứ ngơi nghỉ một chút là hình ảnh ấy lại ngập đầy tâm trí cô. Dù chỉ là hình ảnh đằng sau, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được anh ấy đã bỏ đi trong đau buồn và tuyệt vọng.
Anh ấy đáng thương hơn cô!
- Cô là Trúc Diệp?
Trúc Diệp giật mình sau tiếng gọi. Trước mặt cô là một người đàn ông béo lùn. Khuôn mặt thô kệch, ánh mắt soi mói nhìn rất đáng ghét. Đôi môi hơi tái thỉnh thoảng lại nhướn lên đôi phần đểu giả. Cắp mắt híp nhỏ lại mỗi khi nhìn cô với tia kì dị và hau háu. Quả thức, ngay cái nhìn đầu tiên, Trúc Diệp đã cảm thấy con người này không phải hạng tốt đẹp gì. Nhưng dù sao cũng là người của công ti bên ấy cho nên cô phải nể trọng.
Trúc Diệp đứng dậy rồi mỉm cười bắt tay với ông ta:
- Chào ông!
Tên đó cũng cười lại với đôi mắt híp tựa đường kẻ. Bàn tay gã cứ xuýt xoa mãi bàn tay nõn nà của Trúc Diệp rồi không ngừng cười cười:
- Chà, Tôi là Hải Quý, cô đây là thư kí của Trương?
Trương là tên giám đốc của Trúc Diệp. Cô vội rụt bàn tay của mình về rồi người khẽ rung lên như để ghê tởm. Tên này đúng là háo sắc cực độ.
- Vâng, ông muốn ăn gì?
Hải Quý mỉm cười:
- Nhường phụ nữ trước.
Trúc Diệp cũng không khách sáo, cô với tay gọi phục vụ rồi chọn mấy món trong quyển menu và đưa trả lại họ.
Trong suốt quá trình ăn. Hải Quý không ngừng nói về của cải cảu gã với giọng điệu như muốn khoe khoang. Hoàn toàn không có ý gì là chú tâm vào chuyện công việc. Nhiều lần Trúc Diệp muốn kéo gã lại tớ vấn đề chính nhưng lại thấy mình hơi bất lịch sự nên thôi. Thành ra ngồi nghe gã nói hươu nói vượn nhiều quá, tai cô ù cả đi, bữa ăn cũng trở nên nhạt vô cùng.
- Xin lỗi ông, tôi cần vào nhà vệ sinh.
Hải Quý thấy người đẹp đã có triệu chứng ngán ngẩm thì cũng chỉ biết gật đầu:
- Được được, cô cứ đi đi.
Trúc Diệp vừa vào được nhà vệ sinh, cô đã thở mạnh như vừa nãy không được cho chút không khí nào. Sau đó cô vã nước lên mặt cho cảm giác khó chịu dịu lại và soi mình trong gương.
- Phải cố gắng lên!
Trúc Diệp tự động viên mình rồi bước ra ngoài. Công việc là công việc, trong lòng cô thầm nhủ: Cho dù khuôn mặt của ông ta có biến thái hơn nữa thì cô cũng nhất định phải chịu đựng.
Hải Quý thấy Trúc Diệp trở lại thì mặt mày hớn hở, đôi đồng tử bị che gần hết, chỉ còn là một vết mờ mờ, đen đen trên cái đường chỉ mắt kia. Gã cười:
- Em ngồi đi!
Cách xưng hô thay đổi nhanh chóng khiến cho Trúc Diệp thấy cơn buồn nôn ập đến trong tức khắc. Nhưng may sao là cô kiềm chế lại được, chỉ khẽ ục ựa mấy tiếng rồi thôi.
Hải Quý thấy vậy thì đưa cốc nước lọc về phía Trúc Diệp rối rít:
- Sao vậy? Không khỏe à? Uống nước đi cho hạ nhiệt. Chắc tại ở nhà hàng này bí bách quá.
Trúc Diệp cũng chẳng nói gì, nhận lấy cốc nước rồi uống cho phải phép. Sau đó cô lại giả vờ nhìn đồng hồ và làm vẻ ái ngại:
- Thật xấu hổ, chị gái tôi vừa gọi điện nói đi đón đứa cháu ở nhà trẻ, chiều nay chị ấy tăng ca đột xuất.
Hải Quý ngẩn ngở:
- Ô!
- Xin lỗi ông! Hôm khác chúng ta sẽ gặp nhau.
- Được, để anh đưa em đến chỗ đó.
- Không cần đâu. Chỗ này cũng gần thôi mà.
- Gần mà còn ngại sao?
Trúc Diệp đành buông xuôi.
Ngồi trong chiếc xe quan trọng này...Trúc Diệp không hiểu là do áp lực của bản thân hay do không khí trong xe. Cô bỗng thấy người bải hoải, mệt mỏi, chỉ muốn đổ gục xuống. Nhưng cô phải cố, phải trụ đến khi ra khỏi đây.
- Ông Quý, tôi...cho tôi xuống đây.
Trúc Diệp càng cảm thấy mình bị rơi vào một thứ tiềm thực mờ ảo. Tất cả bỗng trở lên nhạt nhòa, không rõ nét. Đôi tay cô bấu mạnh vào vải ghế của ô tô. Cơ thể nghiêng ngả. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng nói đểu giả của gã ngồi cạnh mình:
- Ngoan nào, rồi cưng sẽ được xuống ngay thôi.
Sau đó là tiếng cười man rợn, sắc lạnh tựa xé toạc được không gian. Tiếng cười đó làm chút kháng cự cuối cùng của Trúc Diệp như khói sương tan biến. Cô đổ gục người xuống rồi lao vào vô thức như con thiêu thân.
Đã có những lúc, cô mong mình mãi mãi chẳng tỉnh lại.