Không thể với tớiDương Thùy xin nghỉ đến mấy ngày khiến Mạnh Đức thấp thỏm không yên. Ừ thì cô ấy "chăm chỉ" nghỉ thật đấy nhưng có lần nào cô ấy nghỉ lâu như thế này đâu.
Vừa nhìn thấy Trúc Diệp lững thững đi đằng xa, Mạnh Đức như nhìn thấy quý nhân. Anh vội chạy đến kéo tay Trúc Diệp rồi hỏi vẻ lo lắng:
- Trúc Diệp! Dương thùy mấy ngày nay sao vậy?
Trúc Diệp tròn to mắt ngạc nhiên:
- Sao? Sao là sao?
Mạnh Đức thật không thể chịu nổi với vẻ ngơ ngác của Trúc Diệp được nữa. Cuối cùng thì anh cũng rút ra kết luận: Có hỏi nữa cũng chẳng được gì. Rồi anh giơ tay ra nói:
- Đừng có lôi tôi đi rồi bảo tôi chiêu đãi nữa đấy. Tôi sẽ tự tìm hiểu.
Vốn đã không hiểu gì nay lại càng không hiểu hơn.
Cô và Dương Thùy đâu thể gắn chặt mãi với nhau được. Tại sao hễ Dương Thùy nghỉ làm là lại đến hỏi cô? Mấy hôm nay cô cũng có gọi điện cho Dương thùy, nhưng toàn không liên lạc được, đến nhà thì không thấy ai ra mở cửa. Cô cũng suốt ruột lắm chứ nhưng biết làm sao được.
Mạnh Đức đi vào phòng làm việc, đi đi lại lại. Anh đang nghĩ không biết có nên chấm dứt tình trạng thương nhớ ở đây không? Có lẽ anh nên đến nhà cô một chuyến.
Từ khi Dương Thùy qua lại với Nam Lâm là anh cảm thấy giữa anh và cô có một khoảng cách vô hình nào đó. Ừ thì trước đó vẫn có đấy nhưng sao lần này nó lại lớn quá vậy?
Trúc Diệp bước vào phòng làm việc. Lúc nãy Nam Lâm có nhắn tin cho cô. Dạo này anh rất hay nhắn tin. Chẳng biết có phải từ cái vụ sinh nhật của cô không nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy vui. Trước kia, cô cảm tưởng giữa cô và anh sẽ không bao giờ có thể gần được với nhau. Một câu nói tử tế cũng không có.
Cô vừa ngồi vào chỗ thì giám đốc đi đến cười nói:
- Trúc Diệp. Công ti ta sắp liên doanh với một công ti khác. Khoảng hai tháng nữa, dự án sẽ bắt đầu. Cô chuẩn bị cho tôi một số tài liệu nhé?
Trúc Diệp gật đầu:
- Vâng! Tôi sẽ chuẩn bị. Còn gì nữa không giám đốc?
- Còn gì nữa thì tôi sẽ nói sau.
* * *
Dương Thùy đang nằm bẹp trên giường. Toàn thân của cô như rã rời. Cô không ngờ là mình lại ốm nặng như thế này. Từ sau cái hôm đi chơi về muộn, cô đã biết là mình bị cảm lạnh. Nhưng ai ngờ hôm sau nó lại chuyển thành sốt.
Hôm đó cô đã cố lết thân xác ra khỏi giường nhưng vừa đứng lên được thì đôi chân cô lại khuỵu xuống không theo chủ ý của cô. Vì sống một mình nên không có ai chăm sóc, cô không thể tự nấu cháo cho mình, không thể tự đi mua thuốc...Rồi còn cả sạc pin điện thoại để liên lạc nữa. Cô thấy mình gần như đang tách biệt với cuộc sống bên ngoài vậy.
Hôm nọ trong cơn mê mập mờ cô đã cảm thấy tiếng chuông cửa réo rắt và tiếng gọi của Trúc Diệp.
Nhưng lúc đó người cô chẳng khác gì đang bị bóng đè cả, nhận thức cũng như không. Cơ thể không theo điều khiển của mình.
Giờ đây cô đã thấy đỡ hơn đôi chút, nhưng vì 3 ngày qua cô chỉ uống nước và ăn những thứ còn sót lại trong tủ. Sức lực bị cạn kiệt cũng là đúng, hơn nữa, cô chưa khỏi ốm. Vì vậy vẫn phải gắn chặt lấy cái giường.
Dương Thùy sắp khóc lên khi nghĩ đến mình sẽ chết vì đói và mệt trong chính ngôi nhà của mình thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Lần này dù có mệt như thế nào thì cô cũng cô lết cái thân tàn này ra mở cửa để cầu cứu. Thế là cô mỏi mệt bước đến bên cửa. Nhưng cửa vừa được mở ra thì cô lại muốn đóng vào. Mạnh Đức sao lại đến đây? Người cô muốn cầu cứu là ai cũng được nhưng ít nhất không phải là anh ta.
Khi Dương Thùy định đóng cửa Mạnh Đức liền lấy chân chặn lại rồi dùng tay kéo cửa. Anh đứng đó nhìn cô đầy chua xót.
Sao chỉ mới mấy ngày chưa gặp cô đã tiều tụy thế này?
Tròng mắt thì đỏ hoe, sâu hoắm. Vẻ yêu kiều trong đôi mắt ấy đã bay biến đi đâu mất. Mái tóc thời trang ngày nào giờ đây rối bù và bết lại nhìn thảm hại vô cùng. Đôi môi như hai cánh hoa anh đào hồng trông tái nhợt và khô ráp. Bộ quần áo ngủ lôi thôi lếch thếch đến chán đời. Cô ấy bị sao vậy?
Dương Thùy thấy ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa xót xa thương hại của Mạnh Đức thì liền cố nói bằng giọng bình thường.
- Anh đến đây làm gì?
Mạnh Đức nhìn bàn tay đang cô bíu lấy cửa của Dương thùy thì biết cô đang cố gắng bám trụ. Các đốt xương trên tay như sắp lòi ra khỏi làn da kia rồi.
Không trả lời câu hỏi của Dương thùy, Mạnh Đức bước đến kéo giật người cô lại rồi bế cô lên. Anh không thể đứng nhìn cô như thế này mãi được. Phải làm gì đó.
Dương Thùy bị Mạnh Đức bế thốc lên thì không khỏi hốt hoảng. Cô hét lên bằng chất giọng khản đặc:
- Mạnh Đức! Anh làm gì vậy?
Mạnh Đức nhíu mày bế cô vào phòng ngủ rồi đặt nhẹ cô xuống giường. Anh chống tay nhìn chung quang căn phòng. Những vỏ đồ hộp vứt lăn lóc dưới sàn, rồi quần rồi áo, ngôi nhà giống như một bãi chiến trường thu nhỏ. Anh quay ra phía Dương Thùy đang nằm đó. Nói:
- Em bị ốm sao không nói với anh?
Dương Thùy không nhìn Mạnh Đức trả lời:
- Ai nói với anh là tôi bị ốm?
Mạnh Đức biết là cô đang nói dối. Vừa nãy bế cô anh đã thấy cái nóng phát ra từ cơ thể cô.
- Dương Thùy. Anh cần đưa em đi bệnh viện.
- Tôi không cần. Tôi khỏi rồi.
Mạnh Đức bước đến:
- Giờ đây ngay cả đứng em còn không vững thì khỏe sao được?
- Anh về đi.
Mạnh Đức không nói gì lại tiếp tục bế cô lên và chạy ra ngoài. Bây giờ anh không thế để cho Dương Thùy muốn làm gì thì làm nữa. Nếu cứ mặc sức cho cô ấy vẫy vùng thì anh sẽ để mất cô ấy. Mạnh Đức cầm chùm chìa khóa nhà Dương Thùy rồi chốt cửa.
Dương thùy bị anh bế trên tay ít nhiều có sự bực bội. Cô không còn la hét nữa, cô mệt rồi, la nữa là thanh quản của cô sẽ không chịu nổi và sức lực của cô cũng đã có hạn. Cô chỉ nói hằn học:
- Bạn Mạnh Đức. Có gì chúng ta từ từ nói với nhau. Việc gì bạn phải khổ vì tôi như vậy.
Mạnh Đức nhìn bảng điện tử của thang máy nhích xuống từng con số rồi bước ra ngoài. Anh nói:
- Em mà không im lặng thì anh sẽ dùng biện pháp mạnh với em đấy.
Dương Thùy tức lắm nhưng giờ cô ốm yếu thế này thì còn làm được gì anh ta cơ chứ. Thôi thì đợi khi cô khỏe lại sẽ tính cả vốn lẫn lãi với anh ta sau. Suy cho cũng thì cũng là anh ta muốn tốt cho cô.
Nam Lâm đang ngồi tại chỗ làm việc thì nhìn thấy Trịnh Thắng và Lê Linh bước vào. Anh suýt nữa thì đánh rơi cả cằm xuống. Không ngờ Trịnh Thắng khù khờ ngốc nghếch lại có thể phá được thành trì một cách nhanh chóng như vậy.
Nam Lâm đứng dậy vỗ tay hô to với mấy người đồng nghiệp khác nữa:
- Mọi người xem này, Trịnh Thắng và phu nhân đến thăm anh em chúng ta.
Nghe thấy câu nói này của Nam Lâm cả phòng cười nghiêng ngả khiến Trịnh Thắng chỉ muốn độn thổ. Nhưng anh đang đứng cùng Lê Linh nên vẫn cố gắng nở một nụ cười thân thiện:
- Đây là bạn gái tôi.
Tính cách của Nam Lâm có ai mà không biết. Những lúc như thế này anh là người phát huy tốt nhất sở trường chớp lấy thời cơ của mình. Nam Lâm lại nói vẻ hào hứng:
- Cậu đi trước thời đại của cả phòng. Đến tôi đây con chưa có em nào cho ra hồn thế mà cậu đã ...Thôi nào, khao đi.
Cả phòng lại hưởng ứng câu nói này của Nam Lâm. Chỉ riêng Trịnh thắng đang tức nổ đom đóm mắt mà không nói được gì. Đi trước thời đại? Đây là biệt danh mới của anh ư?
Nam Lâm nháy mắt với Trịnh Thăng rồi bước ra ngoài.
Thực ra hôm nay anh cũng có ý định sẽ mời Trúc diệp đi ăn rồi. Nhưng theo anh thấy thì có lẽ Trúc Diệp vẫn chưa hẳn bỏ được cái bức tường ngăn cách suốt bao nhiêu năm qua đối với anh. Việc gì cũng cần có thời gian. Anh hiểu.
Nghĩ ngợi một lát anh lại nhớ tới Dương Thùy. Nếu lần này thông qua Dương Thùy mà mời được Trúc Diệp thì cũng đáng lắm chứ. Rồi Nam Lâm lấy điện thoại ra. Đây là chiếc điện thoại anh mới mua, sim cũng vừa đi làm lại. Người ta nói quả không sai, một giây bốc đồng là một giờ hối hận.
"Số máy quý khách...."
Câu nói khô khốc phát ra từ điện thoại khiến Nam Lâm muốn đập điện thoại một lần nữa. Dương thùy đổi số rồi hay sao? Thế là kế hoạch của anh đổ bể rồi.
Nam Lâm ngồi thần người ra một lúc lâu. Anh đành chơi bài ngửa vậy.
Trúc Diệp đang ngồi soạn thảo một số tài liệu thì điện thoại vang lên liên hồi. Cô ngó vào màn hình thì thấy tên Nam Lâm hiện ra. Cô đã thêm tên của anh vào trong danh bạ. Dẫu sao anh ấy cũng là anh của cô, và giờ đây cô cũng phát hiện ra anh ấy rất tốt, cho nên không cần quá gay gắt với anh ấy.
Trúc Diệp một tay di chuột, một tay cầm điện thoại nói:
- Em nghe đây.
Giọng nói nhẹ nhàng của Trúc Diệp như khiến trái tim Nam Lâm khẽ run lên. Anh bỗng chốc quên mất những điều mà mình muốn nói. Vội vàng im lặng một lúc lâu, khi bình tâm lại anh mới nói:
- Anh muốn mời em ăn cơm.
- Em đã nhận lời đi ăn cùng An Lâm rồi. Hay anh đi ăn cùng cho vui.
An Lâm. Lại là An Lâm.
Nam Lâm mím môi và nói cộc lốc:
- Khỏi. Anh đi ăn cùng đồng nghiệp.
Rồi anh tắt máy một cách không báo trước.
Nam Lâm đứng lặng người cười nhạt. Anh lại thế rồi, không thể nhẹ nhàng hơn được. Anh không ghen với An Lâm, nhưng anh giận Trúc Diệp không để ý đến tâm tư của anh. Khi cô ấy trả lời, một chút suy nghĩ của cô ấy cũng chẳng có, cô ấy nói nhanh và kiên quyết. Như muốn hét vào mặt anh rằng: Dù có thế nào thì trong lòng em An Lâm vẫn là nhất. Anh không bao giờ có thể với tới được. Thế đấy. Không với tới được. Không bao giờ.
Mà anh đang cố gắng vì cái gì nhỉ? Anh đã quên mất điều tối kị được dựng lên giữa ba người rồi. Là anh em. Chỉ là anh em mà thôi.
* * *
Mạnh Đức cũng là một người tâm lí. Anh hiểu Dương Thùy chẳng thích thú gì khi bị anh bế trên tay như một con mèo như vậy. Anh đành dìu cô vào trong bệnh viện.
Quả thực Mạnh Đức đã thấy hối hận khi ngày xưa nhận lời chia tay của Dương Thùy. Lúc đó anh đã nghĩ tình yêu của anh đang đến thời kì khủng hoảng. Có một chút rắc rối như thế này cũng tốt. Như thế sẽ gây được thú vị và kịch tính. Anh đã tưởng Dương Thùy dù có bay cao bay xa tới đâu thì cũng không thể thoát khỏi cái lưới mà anh đã giăng ra trước đó. Nhưng anh đã lầm mất rồi. Dương Thùy không bay, cô ấy chạy. Vậy thì cái lưới trên trời kia như một thứ ngốc nghếch làm cảnh hay sao?
Dương Thùy trầm mặc suy nghĩ về những gì Mạnh Đức đang làm. Đây là biểu hiện muốn nối lại tình xưa? Nếu thế thì tại sao ngày xưa cô nói chia tay anh không ngăn cô? Không cầu xin cô? Mạnh Đức là một con người như thế nào? Cô đã từng hiểu anh, đã từng biết anh...nhưng giờ đây anh ấy như một con người khác vậy. Rõ ràng là anh đã cuồng nhiệt hơn ngày xưa, đã thay đổi hơn ngày xưa. Nghĩa là anh ấy hoàn toàn mới.
Cô không thể dối lòng là cô không vui khi Mạnh Đức đối tốt với cô như vậy. Anh ấy ngoại hình cũng không đến nỗi tồi, không thể đẹp trai như Nam Lâm nhưng cũng ăn đứt mấy người mà cô hẹn hò trước đó. Anh ấy là trưởng phòng, chức sắc không quá cao nhưng trung bình như vậy còn tốt hơn những ông sếp đang bị nhấn chìm trong tội danh tham nhũng. Gia đình có bố là luật sư, có nghĩa là anh ấy được đào tạo làm người rất bài bản và gia giáo...còn rất nhiều thứ nữa.
Mạnh Đức có thừa điều kiện cần và đủ để tìm một cô gái tốt hơn cô, vậy tại sao anh lại không làm? Dương thùy không thể không trân trọng điều đó. Nhưng hoàn cảnh gia đình cô khiến cô không muốn yêu anh. Không phải không muốn yêu anh mà không muốn đối mặt với bà mẹ của anh. Một bà mẹ ham tiền tài và hư vinh.
Vừa đi vào phòng đăng kí thủ tục nhập viện thì Dương Thùy tưởng mình nhìn nhầm. Kia chẳng phải là Nam Lâm hay sao? Nhưng cô cứ thấy anh khang khác.
Nam Lâm mà cô biết là một người có mái tóc nâu hạt dẻ. Trên tai có bấm hai lỗ nhìn rất ngổ ngáo. Hơn nữa, ánh mắt bốc đồng pha chút trẻ con trong đó khiến cô càng nghi ngờ về Nam Lâm đang xuất hiện trước mắt.
Nam Lâm này mặc áo blouse trắng. Vẻ đẹp trai là điều không thể chối bỏ nhưng cảm tưởng như rất trầm mặc. Giống một bông hoa trong nước. Đẹp nhưng lại có phần hơi lạnh và lặng.
Mạnh Đức thấy Dương Thùy ngồi im như vậy thì vội liếc mắt nhìn cô. Qua đó anh cũng nhìn thấy người con trai trước mặt. Đó chẳng phải là Nam Lâm hay sao?
Mạnh Đức còn chưa kịp giải tỏa nghi vấn thì Dương thùy đã nói to:
- Anh Nam Lâm.
An Lâm quay lại phía cô gái vừa gọi tên em trai mình. Trước kia, sự nhầm lẫn là việc xảy ra như cơm bữa. Bây giờ mỗi người làm một nơi nên nó đã giảm đi. Không ngờ bây giờ lại có người nhầm lẫn như vậy nữa. Mà lại là một người không quen biết. Anh chưa gặp cô gái này bao giờ. Tuy nhiên cũng nên nói cho cô ấy biết.
Thế là An Lâm đi đến chỗ cô gái. Nhìn thoáng qua, ngoại hình của cô giờ đây chưa nói được gì nhiều, vì anh biết nhan sắc cô ấy đang bị bệnh tật chiếm đóng. Nhưng bên cạnh cô ấy là một anh chàng tương đối phong độ. Có vẻ cô gái này cũng không phải là tầm thường.
Thấy An Lâm đi đến. Mạnh Đức vội nhíu mày rồi bước lên trước Dương Thùy. Anh nói rất hùng hồn:
- Đừng đến gần Dương Thùy.
An Lâm hơi giật mình vì câu nói này. Không phải Nam Lâm đã làm gì có lỗi với họ đó chứ? Nghĩ vậy anh chợt nhớ lại chuyện trước đó, lúc mà Nam Lâm muốn tước đoạt sự trinh trắng của Trúc Diệp. An Lâm vội đưa tay lên ý muốn hòa giải rồi nói:
- Ấy! Anh bình tĩnh. Tôi không phải Nam Lâm.
Cả Dương Thùy và Mạnh Đức đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Rõ ràng đứng trước mặt họ là Nam Lâm, thế mà anh ta dám bảo anh ta không phải Nam Lâm.
Dương Thùy mỉm cười. Điệu cười rất mệt mỏi rồi cô cố nói:
- Anh Nam Lâm quả là biết đùa. Em còn không biết là anh làm bác sĩ đấy.
Mạnh Đức không nói gì, chờ cho An Lâm giải thích mọi chuyện.
An Lâm nheo đôi mắt thành hình trăng khuyết. Lúc này trông anh rất đẹp trai. Ngay cả Mạnh Đức cũng phải công nhận điều đó.
- Tôi là An Lâm. Là anh trai của Nam Lâm. Chúng tôi là anh em sinh đôi.
Khi Dương Thùy nghe xong câu này cũng là lúc cô không thể trụ nổi được nữa. Vội vàng ngất đi.
Mạnh Đức không còn để ý gì đến An Lâm nữa. Anh vội vàng hét lên:
- Bác sĩ.
Tuy An Lâm ở khoa tim mạch nhưng anh cũng là bác sĩ. Anh liền chạy đến cùng Mạnh Đức đưa Dương Thùy vào phòng cấp cứu.
An Lâm đưa đã làm xong nhiệm vụ của mình. Anh lấy điện thoại gọi cho Trúc Diệp.
- Alo. Em xuống dưới đi, anh sẽ đến đón.
Rồi An Lâm ra bãi gửi xe.
Trên đường đi anh cứ thắc mắc về cái đôi vừa nãy. Họ có quan hệ như thế nào với Nam Lâm? Cô gái thì không nói làm gì, các cô gái đều có một thái độ với nó, không nói ra ai cũng biết. Nhưng còn anh chàng kia? Rốt cuộc thì Nam Lâm đã có xích mích gì? Đợi khi nào đó anh sẽ hỏi Nam Lâm.
Tuy là đã lớn rồi nhưng xét về mọi mặt, anh vẫn là anh của Nam Lâm và anh có quyền quản thúc nó. 26 tuổi, suy nghĩ của nó vẫn còn nông nổi và rất bốc đồng.
Nam Lâm nhìn thấy Trịnh Thắng đang lia ánh mắt hình viên đạn về phía mình thì không ngừng né tránh. Anh chạy ra cười nói trong khi tâm trạng rất nặng nề:
- Trịnh Thắng. Chúng ta là anh em tốt của nhau cơ mà.
Trịnh Thắng hếch mặt lên:
- Anh em tốt? Anh em tốt mà cậu dìm tôi như thế này à?
- Thế ai là người đã giúp cậu phá vỡ thành trì Lê Linh kia?
Đúng lúc ấy một giọng nói khác xem vào:
- Các anh đang nói thành trì nào vậy?
Lê Linh chẳng biết từ đâu bước ra khiến Trịnh Thắng giật mình gần chết. Anh khoát tay Lê Linh hôn chụt vào má cô rồi nói ngọt ngào:
- Không có gì.
Nam Lâm nheo mắt nhìn Lê Linh:
- Sao hả? Yêu anh chàng buồn nôn này hơn anh đúng không?
Lê Linh đỏ mặt e thẹn. Cô chỉ cười mà không nói gì. Ngày xưa yêu Nam Lâm, anh đúng là biết cách chiều con gái. Sớm đã biết anh là người phong lưu đa tình. Nhưng khi dính vào rồi thì có ai mà nỡ thoát ra chứ? Còn Trịnh Thắng. Trái ngược lại với Nam Lâm, anh ngốc nghếch đến nỗi tức cười. Khi yêu anh cô có quyền làm chủ, có quyền nũng nịu, có quyền hờn giận. Vậy theo bạn, nên chọn cái nào hơn đây?
Trịnh Thắng tức muốn thổ huyết khi Nam Lâm nói mình là anh chàng buồn nôn. Thật không thể chịu nổi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Nam Lâm thì anh không bao giờ có thể có dũng khí tán Lê Linh. Không bao giờ được Lê Linh chú ý.
Trúc Diệp đứng đợi ở cổng công ti.
Cô sột ruột cứ đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lại hạ cánh tay xuống. Vốn biết An Lâm là người của công việc nhưng anh ấy lại trễ hẹn với cô nữa rồi.
Một lúc sau thì xe của An Lâm đỗ trước mặt. Anh mở cửa xe bước xuống. Khuôn mặt điển trai như tỏa sáng phát ra ngàn tia lung linh mờ ảo khiến mấy cô gái trong công ti không nhìn không được.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, rất hài hòa với khuôn mặt và phom người của anh. Nhìn anh như một người đàn ông chín chắn và thành đạt. Khiến người ta có thể tin tưởng được.
Như Trúc Diệp lúc này đây. Cô hoàn toàn muốn An Lâm sẽ che chở cho cô cả đời này. Nhưng cô biết, ước muốn của cô quá xa vời.
Với Trúc Diệp. Sao cô có thể mở ước mà với tới anh ấy chứ? Cô chỉ là một người em gái, anh ấy không thể như người chồng mà chăm sóc cho cô mãi được. Sẽ có một ngày nào đó, cô không còn được An Lâm chở đi ăn như thế này.
Vừa hay lúc đó, điện thoại của An Lâm rung lên.
- Khánh Lâm, có chuyện gì vậy?
Mặt An Lâm lập tức sầm xuống, đôi lông mày của anh nhíu trùng đến nỗi như sắp chạm được vào nhau. Vẻ mặt của anh như thế này chắc là đã có chuyện gì rất nghiêm trọng rồi.
- Em cứ bình tĩnh. Anh sẽ đến bây giờ.
An Lâm vừa tắt máy thì quay ra nhìn Trúc Diệp. Anh biết nếu bây giờ nói với Trúc Diệp câu này sẽ rất là có lỗi. Nhưng anh không thể bỏ mặc người bệnh đang nằm chờ mình từng giây từng phút một. Những bữa ăn như thế này, có thể dời vào ngày khác cũng được:
- Có một ca tương đối nguy cấp. Anh cần phải trở lại bệnh viện. Anh xin lỗi!
Trúc Diệp bị hẫng đến không ngờ. Nhưng cô đâu dám nói ra, chỉ cố mỉm cười gật đầu rồi nhìn dáng xe của anh khuất dần, khuất dần. Đến lúc khuất hẳn rồi cô cảm tưởng như ánh hòa quang lấp lánh của nó vẫn vương lại nơi đây. Khiến lòng cô càng thêm nỗi buồn mênh ௱ôЛƓ.