Tâm tư khó nắm bắtNgày dỗ kết thúc.
Trúc Diệp, An Lâm và Nam Lâm phải về thành phố A để mai còn đi làm.
- Trúc Diệp. Anh đưa em về nhé? - An Lâm nói với Trúc Diệp.
Trúc Diệp đang cố gắng coi An Lâm như một người anh trai. Nhưng đứng trước những tình huống như thế này thì cô lại thấy mình thật là tồi. Không thể cưỡng lại được tình cảm mà mình đang kìm nén.
Trúc Diệp mỉm cười quay sang nói với Nam Lâm:
- Anh Nam Lâm sẽ đưa em về.
An Lâm rất ngạc nhiên sau câu nói của Trúc Diệp. Rõ ràng từ trước đến nay cô ấy vẫn một mực từ chối sự giúp đỡ của Nam Lâm. Hôm nay lại tự tìm đến Nam Lâm như vậy chắc chắn là đã có chuyện gì rồi. Tuy nhiên nếu như cô ấy và Nam Lâm có thể hòa hợp tốt hơn nữa thì anh cũng không nên ngăn cản.
Anh và Trúc Diệp từ bé đã luôn bên nhau. An Lâm đi đâu thì Trúc Diệp sẽ theo đi đấy. Bất kể là những nơi đáng sợ và bẩn thỉu như thế nào thì cô ấy vẫn luôn đi bên anh mà không có bất kì ý kiến phàn nàn nào. Giờ đây, Trúc Diệp đã lớn. Nhưng tính cách cô ấy vẫn không thay đổi. Cô ấy như thế nào chẳng nhẽ anh lại không biết. Trúc Diệp nếu như có chuyện gì khó nói, hay ngại mặt nhau về điều gì, chắc chắn cô ấy sẽ tìm cách tránh mặt. An Lâm nghĩ thế chợt thở dài. Có lẽ anh đã làm gì có lỗi với cô ấy rồi.
- Vậy được. Em đi xe Nam Lâm nhé? Anh về trước.
An Lâm không hỏi nhiều nữa. Anh mở cửa xe và đi luôn. Việc bây giờ là để cho Nam Lâm và Trúc Diệp có thể phá vỡ bức tường ngăn cách suốt bao nhiêu năm qua của hai đứa.
Khi xe An Lâm đi mất. Nam Lâm cũng chẳng tỏ ra một chút ngạc nhiên hay hứng thú gì. Anh mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái. Để lại một mình Trúc Diệp đứng đó. Khi dã yên vị anh mới hạ cửa kính xe xuống nói:
- Muốn Tránh mặt anh ấy thì cũng không cần lôi anh ra làm bia đỡ như vậy đâu.
Trúc Diệp thoáng giật mình. Cô không ngờ ý đồ của mình lại bị Nam Lâm nhìn thấu như vậy. Khi nghe Nam Lâm nói như vậy cô chẳng biết mình nên làm gì nữa. Cứ đứng lặng yên nhìn anh ấy.
Rồi cuối cùng, Trúc Diệp cũng quyết định đi vòng ra phía cửa sau và ngồi lên xe Nam Lâm. Cô quay sang Nam Lâm nói hờ hững:
- Ta đi thôi.
Nam Lâm nhấn ga rồi phóng vụt đi. Anh không nên để ý đến thái độ của Trúc diệp. Với anh, cô ấy lúc nào cũng thế. Còn với An Lâm. Cô ấy đang tránh mặt anh ấy vì lí do gì thì chỉ có cô ấy mới biết. Điều này cũng không làm cho anh thích thú gì. Ngược lại còn rất khó chịu. Anh không muốn mình là hình nhân thế mạng của An Lâm.
Trúc Diệp ngồi lặng yên nhìn cảnh vật cứ lùi xa dần. Cũng như bao kỉ niệm xưa kia cũng đang lùi xa theo. Năm 5 tuổi, Nam Lâm đã cướp ổ mà cô và An Lâm làm cho mấy chú cún con. Năm 11 tuổi, Nam Lâm đã làm trái tim cô tan vỡ khi nói cô và An Lâm không thể là vợ chồng. Năm 17 tuổi, nếu không có An Lâm thì Nam Lâm đã lấy đi trinh tiết của cô...
Đó đều là những kí ức tồi tệ mà Nam Lâm đã tạo ra và để lại cho cô. Nhưng có lẽ như thế mới là Nam Lâm. Với cô, nếu An Lâm là thiên thần thì Nam Lâm lại chính là ác quỷ.
- Sao thế? Hôm nay lại không thích An Lâm à?
Câu hỏi của Nam Lâm vang lên phá vỡ những suy nghĩ của Trúc Diệp. Cô quay sang phía Nam Lâm. Ánh đèn đường hắt vào khuôn mặt ngỗ ngược của Nam Lâm. Trúc Diệp rất ít khi nhìn kĩ khuôn mặt của Nam Lâm, mà hầu như là không bao giờ. Cô rất không thích đối mặt với anh ấy, ánh mắt của Nam Lâm như muốn làm cô nghẹt thở. Bây giờ, cô có cơ hội nhìn kĩ rồi, khi anh ấy không nhìn cô. Ánh mắt Nam Lâm đang hướng về một nơi khác. Thì cô mới phát hiện ra, Nam Lâm không những đẹp trai mà lại rất cuốn hút.
- Chỉ là không thích lún sâu vào thôi.
Nam Lâm nhếch môi cười nhạt. Đây là một câu trả lời sao? Theo anh đó là một cách ngụy biện thì đúng hơn.
- Chẳng phải đã lún sâu đến nỗi không có đường lùi hay sao?
- Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?
Nam Lâm lại nở một nụ cười hờ hững. Cười mà như không phải cười. Cô ấy sao phải che giấu chứ? Nam không trả lời Trúc Diệp. Anh quan sát đường đi và chăm chú lái xe.
Trúc Diệp thấy không khí trở lại vẻ trầm tĩnh vốn có thì cũng không nói gi nữa. Cô đã lún sâu thật rồi ư? Không còn đường lui nữa sao? Nếu là như vậy thì cô là người đau khổ nhất rồi.
* * *
Sau khi làm xong công việc. Đến giờ ăn trưa. Trúc Diệp không muốn ăn một mình nên đã mời Dương Thùy ăn cùng.
Dương Thùy hầu như chẳng bao giờ từ chối những lời mời của Trúc Diệp, cho nên khi Trúc Diệp rủ cô đi ăn cơm, cô đã chẳng suy nghĩ mà đồng ý.
Nhưng khi đang chuẩn bị đi thì điện thoại của Dương Thùy rung lên. Cả hai cô nàng cùng chú ý vào cái tên hiện lên trên màn hình. Là Nam Lâm.
Trúc diệp nhíu mày nhìn Dường Thùy nói:
- Em đã tấn công rồi đấy à?
Dương Thùy chỉ biết cười trừ rồi chối đây đẩy:
- Em làm gì có, chỉ là nhắn tin cho anh ấy thôi mà. Hôm qua đâu có thấy anh ấy trả lời lại.
- Thì sao?
- Thì em bỏ cuộc rồi. Ai ngờ anh ấy lại gọi vào lúc này.
Trúc Diệp cũng chịu thua với cô nàng Dương Thùy này. Cuối cùng cô chỉ biết nói:
- Nghe máy đi kìa.
Dương thùy suýt chút nữa thì quên cái khoản điện thoại. Cô vội vàng đưa máy lên nghe:
-Tôi nghe đây.
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà khiến cô nàng như nhảy cẫng lên. Rồi Dương Thùy cất giấu điệu bộ vui sướng kia lại, cô hắng giọng nói:
- Được. Không thành vấn đề.
Rồi giọng điệu Dương Thùy tiếp sau đấy lại là một âm sắc cụt hứng:
- Vâng. Chào anh!
Trúc diệp làm điệu bộ nghe ngóng. Khi thấy Dương Thùy cúp máy cô vội hỏi:
- Sao thế? Anh ta nói gì?
Dương Thùy mặt mày ỉu xìu:
- Mời em đi ăn cơm.
- Mời em ăn cơm sao mặt mày em như cái bánh đa ỉu thế?
- Có đính kèm cả chị nữa.
Trúc Diệp cuối cùng cũng hiểu vì sao Dương thùy lại trở nên như vậy. Nam Lâm cũng thật là, đã hẹn người ta đi ăn cơm mà còn nói như vậy. Trúc Diệp mỉm cười nói:
- Được rồi. Chị không đi đâu.
- Nhưng mà em đã trót hứa với anh ấy là rủ cả chị đi cùng rồi.
- Chị nói với anh ấy là được chứ gì?
Nói xong, ngay lập tức Trúc Diệp lấy điện thoại ra và ấn số của Nam Lâm. Trong danh bạ cô không lưu tên anh ấy, chỉ để một dãy số dài trơ chọi nơi phía cuối danh bạ. Khi tiếng tút dài vang lên được hai hồi thì Nam Lâm bắt máy:
- Gì thế em gái?
Giọng điệu này của Nam Lâm gần như khiến Trúc Diệp nổi da gà. Cô không thích anh ta gọi cô là em gái. Cả An Lâm cũng vậy, vì thực chất giữa cô và hai anh em họ chị là những người anh em bất đắc dĩ mà thôi.
- Anh đi ăn với Dương Thùy đi. Em có hẹn với bạn rồi.
Nam Lâm cũng không muốn níu kéo hay van xin Trúc Diệp đi ăn bữa cơm này. Anh đồng ý luôn.
Với anh, dây dưa ràng buộc là điều không thể. Anh thích rõ ràng và dứt khoát. Tuy nhiên, có những chuyện anh lại không thể dứt khoát được. Giống như việc tình cảm của anh đối với Trúc Diệp. Làm sao anh có thể nói với cô ấy trong khi cô ấy chẳng muốn đón nhận nó. Vả lại, có đón nhận thì cái anh nhận được là cái gì chứ? anh không phải một thằng ngốc, không phải một thằng điên biết yêu. Khi yêu, anh biết cái gì là không thể và nó không thuộc về mình. Cứ đứng đằng sau theo dõi và yên tâm nó vẫn như thường ngày là được rồi.
Trúc Diệp cúp máy quay sang phía Dương thùy đang đón chờ:
- Đi ăn với anh ấy đi. Và đừng có mà quên Mạnh Đức vẫn đang theo dõi em đấy. Em không thoát khỏi được nanh vuốt của Mạnh Đức đâu.
Dương thùy nghe thấy vậy chợt rùng mình quát:
- Chị nói cái gì? Anh ta theo dõi em à?
Trúc Diệp nhún vai rồi làm vài động tác kiểu nghiêm trọng hóa:
- Khi yêu, ngay cả con tim cũng gắn chặt vào người nhau rồi.
Vừa nói xong thì Trúc diệp cũng chạy mất để lại Dương Thùy đứng hét tên cô một cách dữ tợn. Ai cần biết cái tên Mạnh Đức đấy có còn tình cảm với cô không chứ? Cô chỉ biết giữa cô và anh ta bây giờ không còn gì khác ngoài hai từ xa và lạ.
Trúc diệp chạy thoát khỏi Dương Thùy thì lại gặp xe của Nam Lâm ở trước mặt. Cô cố ý tránh nó, đi lách qua nó nhưng Nam Lâm đã hạ cửa kính xe xuống gọi cô:
- Trúc Diệp.
Trúc Diệp trả lời nhanh gọn:
- Dương Thùy đang chờ anh đấy.
Nam Lâm nhún vai rồi đưa cửa kính xe lên và lái xe đi mất. Để lại Trúc Diệp đứng một mình. Quả thực cô cũng không hiểu Nam Lâm đang suy nghĩ gì nữa, lúc nóng lúc lạnh, lúc rắn, lúc lại lỏng. Thật khó hiểu.
Trong ánh đèn mờ ảo của nhà hàng bậc nhất thành phố. Dương Thùy như bị hút hồn bởi ánh mắt và vẻ quyến rũ chết người của Nam Lâm. Cô đưa tay với lấy li rượu vang rồi nói nhẹ nhàng:
- Anh Nam Lâm sao lại muốn hẹn tôi đi ăn.
Nam Lâm mỉm cười:
- Có những việc đôi khi không cần biết thì ta sẽ thấy hạnh phúc hơn.
- Câu trả lời thông minh đấy.
Rồi cả hai cùng cười.
Thực ra Nam Lâm đã muốn nhân cơ hội mời Dương Thùy đi ăn để được gặp Trúc Diệp. Nhưng có lẽ cô ấy không muốn gặp anh. Đã biết là như vậy, thế mà anh vẫn cố tình để rồi nhận lấy điều không muốn này.
Ngồi trước mặt anh bây giờ là một người con gái đẹp, sành điệu và quyến rũ. Trên bàn là những món ăn ngon. Vậy mà tâm trạng anh lại nhớ về một người con gái khác.
- Anh Nam Lâm đẹp trai như vậy mà chưa có người yêu sao?
Câu hỏi của Dương Thùy khiến Nam Lâm chú ý. Anh ngẩng ánh mắt của mình lên rồi trả lời cô:
- Người yêu và yêu người là hai phạm trù khác nhau đúng không?
- Phải.
- Vậy thì cô em cũng có câu trả lời rồi còn gì.
Dương Thùy khẽ nhấp một ngụm rượu rồi mỉm cười và chìm vào dòng suy nghĩ. Người con trai trước mặt cô là người như thế nào? Anh ta ăn nói rất phóng khoáng nhưng cũng rất kín đáo. Khiến cô muốn đi sâu vào tìm hiểu mà lại không có đường. Nam Lâm không phải là người dễ chơi.
An Lâm bước vào bệnh viện sau giờ ăn trưa. Anh đã ra quán ăn gần công ti để ăn một bữa cơm qua loa. Dù sao thì đối với anh, có những khi bữa trưa anh còn có thể bỏ qua.
Khi thang máy vừa mở thì có một cô gái bước ra. An Lâm không để ý nên đã xô vào người cô ấy. Chiếc cặp lồng trên tay cô rơi xuống làm vung vãi hết đồ ăn đựng trong đó. An Lâm lúng túng cúi xuống nhặt chiếc cặp lồng rồi nói vẻ ăn năn:
- Xin lỗi cô! Tôi sẽ mua đền cô.
Khánh Lâm nhìn người con trai vừa xô vào mình. Anh ấy thật đẹp trai, vẻ đẹp trai rất trầm mặc khiến cô như bị cuốn hút. Ánh mắt sâu thẳm như xoáy sâu vào tận tâm hồn khiến cô cứ mãi lún xâu vào đó.
- Không sao đâu! Tôi sẽ mua một suất khác là được.
An Lâm không vừa lòng vì câu nói này. Suy cho cùng thì anh vẫn là người có lỗi nhất. Nếu để người ta tự đi mua suất khác thì há chẳng phải anh là đồ tồi sao? Nghĩ vậy, An Lâm cầm chiếc cặp lồng rồi nở một nụ cười nói:
- Vậy để tôi đi cùng cô.
Khánh Lâm lại một lần nữa chết lặng người sau nụ cười này. Cô không phải một người mê trai đẹp, nhưng khi đứng trước một "vật quý hiếm" như thế này thì rất khó để giữ được bình tĩnh. Nghe An Lâm nói như vậy cô cũng đành cười ngại ngùng:
- Thế thì phiền anh quá.
An Lâm không nói gì rồi cầm chiếc cặp lồng đi trước.
Đến quán ăn, An Lâm quay sang Khánh Lâm đang đứng bên cạnh nói:
- Cô gọi đồ ăn đi.
Khánh Lâm gật đầu rồi chọn món.
Khi đã xong xuôi, hai người cùng đi vào bệnh viện. Vào đến thang máy khánh Lâm hỏi:
- Anh cũng vào thăm người ốm à?
An Lâm khẽ cười trả lời:
- Không. Tôi là bác sĩ ở đây.
- Thật thế à? Vậy anh tên gì? - Khánh Lâm đang nắm lấy thời cơ. Theo như cô thấy thì anh chàng này không phải tồi.
- An Lâm.
Đúng lúc ấy, thang máy mở ra, An Lâm lại cười nói:
- Tôi phải làm việc đây. Tôi đi trước nhé.
Khánh Lâm bỗng nhiên thấy luống cuống chả biết nói gì. Khi An Lâm đã đi cách xa một đoạn rồi cô mới gọi với theo:
- Anh An Lâm!
An Lâm quay người lại chờ câu nói tiếp theo của Khánh Lâm:
- Tôi là Khánh Lâm. Rất vui được gặp anh.
An Lâm chỉ cười, anh không thể quay lại chỗ đó rồi tay bắt mặt mừng với cô ấy được. Rồi anh quay người bước đi mà không biết ánh mắt đằng sau lưng đang không ngừng dõi theo mình.