Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 64

Tác giả: Trà My

Sáng sớm. Những cơn gió thổi mạnh ào ào lạnh buốt, ngoài đường kia vắng tanh, cây cối oằn mình nghiêng ngả theo gió. Bầu trời trên kia xám xịt, mới sáng ra đã sắp mưa thế này sao? Mạnh Duy linh cảm hôm nay không phải là một ngày vui vẻ gì.
Nhưng chẳng có gì khiến anh nguôi đi niềm vui chờ đợi từ tận đêm qua cả. Anh rất thích được cô tặng quà, món quà của cô không có gì đơn thuần bình thường mà luôn chứa đựng một ý nghĩa cao đẹp. Điều đó khiến anh phấn chấn, vui vẻ, tin vào cuộc sống nhiều hơn.
Anh nhờ một cô y tá đưa mình ra ngoài cửa bệnh viện. Cô y tá bảo:
“Anh à, trời sắp mưa rồi, lại rất lạnh, anh có nên vào đợi người nhà không?”
“Cô cứ kệ tôi, cám ơn cô đã đưa tôi ra đây! Người nhà tôi đến bây giờ ấy mà.”
“Vậy thì tôi đi đây!”
Cô y tá đi rồi, chỉ còn mình anh ở ngoài cửa. Những cơn gió thổi khiến anh lạnh buốt, chiếc áo khoác không đủ che lạnh cho anh, nhất là khi sức khoẻ anh chưa hồi phục hẳn. Mặt anh tím tại lại, anh cúi người, ngồi dựa vào chiếc xe lăn nhiều hơn để cho ấm, nhưng anh vẫn cảm thấy rét. Mặc, anh phải đợi nhìn thấy cô mới được.
Nửa tiếng trôi qua. Trời bắt đầu có những hạt mưa tí tách. Anh cứ nhìn ra ngoài đường nhưng chẳng thấy cô đâu. Ai cũng đi vào hết rồi, chỉ còn mình anh ở đó.
Một cảm giác trống vắng và lo sợ dâng trào lên trong anh.
Anh sợ cô gặp chuyện gì. Cô không bao giờ thất hẹn với anh cả. Mà có không đến được thì cô sẽ gọi điện. Nhưng cô không liên lạc gì. Anh gọi điện cho cô, không một ai trả lời. Số của cô không gọi được, vậy là sao chứ?
Bỗng Mạnh Duy nhìn thấy một bóng người cầm ô đi đến. Nhưng anh chưa kịp vui thì nụ cười đã bị tắt vì đó không phải là Vân Hoa…
Mà là Bảo Long!
Một tay cậu cầm chiếc ô, tay kia cầm một chiếc hộp nhỏ. Gương mặt lúc nào cũng vui vẻ của Bảo Long không hiểu vì sao lại buồn bã. Bảo Long dù gặp chuyện buồn cậu cũng không như thế kia. Đôi mắt cậu đỏ hoe như khóc, một người mạnh mẽ như Bảo Long mà khóc ư?
Mạnh Duy vội hỏi:
“Sao cậu lại đến đây?”
“Em…”
“Chuyện gì đã xảy ra à? Nói cho anh nghe đi!”
“Chị Vân Hoa…”
“Hoa? Cô ấy làm sao???” – Mạnh Duy hốt hoảng.
“Anh có thể bình tĩnh không?”
“Là sao?”
“Em hỏi anh có đủ dũng cảm để nghe những lời em chuẩn bị nói không?”
“…” – Im lặng một lúc Mạnh Duy đáp – “Nói đi, dù là gì anh vẫn sẽ nghe!”
“Chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
“Kể cả là chị ấy đã đi rồi thì anh vẫn nghe?”
Một tiếng sét nổ đùng đoàng trên trời sau ánh chớp loé giật. Mạnh Duy không tin vào tai mình nữa:
“Cậu…Cậu nói gì?”
“Chị ấy sẽ cùng Hoàng Duy học hết năm nay ở Sài Gòn, sau đó cả hai sẽ sang Canada du học và có thể định cư tại đó. Chị ấy đã rời xa anh rồi, lẽ nào anh đủ dũng cảm để nghe những điều này?”
“Tại sao!!?? Tại sao lại như thế? ” – Mạnh Duy hét lên.
“Vì bố chị ấy yêu cầu vậy…”
“…”
“Mạnh Duy, chị Hoa đã rất đau khổ khi phải rời xa anh. Căn bệnh của anh trên Thế giới rất hiếm và vị bác sĩ giỏi nhất thì chỉ có bố chị ấy là quen biết, vì thế chị ấy phải làm theo điều kiện của ông ta thì bác sĩ mới chữa cho anh được. Ông ta muốn chị ấy rời xa anh đến bên Hoàng Duy. Cả Hoàng Duy cũng bị ông ta ép buộc bởi bố anh ấy vừa gặp tai nạn. Anh hãy thử nghĩ đi, phải sống thật tốt vì Hoa đã hy sinh hết mình cho anh, thậm chí rời xa anh như vậy…”
“Không, cô ấy đã hứa không bao giờ rời xa tôi! Tôi thà ૮ɦếƭ chứ không để cô ấy đi, không, không!!!” – Mạnh Duy như rơi vào địa ngục.
“Chị ấy đã gửi lại anh cái này. Lẽ ra một tuần nữa chị ấy mới đi nhưng do sáng nay ông bác sĩ đó có việc gấp vào tuần sau nên muốn chị ấy đi luôn để có thể chữa bệnh sớm cho anh…”
Bảo Long đặt chiếc hộp vào tay Mạnh Duy rồi buồn rầu bước đi. Có lẽ lúc này đây, cậu không muốn làm phiền để Mạnh Duy tổn thương thêm nữa. Cậu nghiến chặt răng, trái tim cậu cũng đang nhói đau khi nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với Vân Hoa. Sáng ra tự dưng cô gọi cậu đến, cô nói cô tin tưởng cậu và nhắn cậu nói lại mọi chuyện với Mạnh Duy. Rồi cô bước đi, nước mắt lệ nhoà, cô không đủ can đảm rời xa anh, nhưng số phận đã bắt buộc cô phải làm như thế.
Bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa to như khóc cho tình yêu giữa những người trẻ tuổi, khi mà ước mơ của họ còn đang bay cao, bay xa thì đã bị vùi dập, ngay cả tình yêu, cũng không thể còn níu kéo. Mưa cứ rơi, rơi mỗi lúc một to hơn, tiếng rào rào như át đi mọi âm thanh hỗn độn của cuộc sống. Chỉ còn một mình anh, đứng dưới cửa bệnh viện. Mưa rất to rơi cả vào người anh, những cơn gió lạnh buốt khiến lòng anh tê tái, và trái tim ấy đã đau thì lại tưởng như đã vỡ tan ra làm nghìn mảnh.
Bàn tay anh run run mở cái hộp mà Bảo Long nói là của cô.
Một tấm vải màu trắng tinh rất đẹp.
Nhưng anh không để ý đến tấm vải, mà anh nhìn thấy trên tấm vải đó thêu hình một con báo đốm…
Một con báo đốm đang vươn mình mạnh mẽ chạy ra xa, quyết chiến với rừng rậm chông gai để bắt được con mồi đang cố gắng chạy thoát. Móng vuốt sắc nhọn, thân hình dẻo dai, hàm răng như chuẩn bị cắn xé mồi ở phía trước, có lẽ đã được thêu rất công phu, dù chỉ là một hình thêu mà tưởng tượng như thật vậy.
Đùng đoàng! Sấm sét lại nổ, mưa cứ rào rào.
Con báo đốm này…
Hình như đã từng được thêu…
Anh giật mình giở tấm ảnh mà anh hay giấu bên mình. Tấm ảnh một cô bé đang thêu cái gì đó trên vai áo của một cậu bé. Đó là một chiếc áo đồng phục trắng tinh, nhưng lại bị rách tay cho nên đã được khâu lên làm áo cộc.
Những ký ức ngày xưa bỗng ập đến như thuỷ triều dâng sóng. Đã biết bao nhiêu lần anh cố nhớ, cố tìm lại nhưng anh không thể tìm được cho dù đã được cô kể, đã được cô nhắc đi nhắc lại biết bao nhiêu lần. Nhưng tại sao, khi thấy hình thêu con báo này, khi thấy lại chiếc áo đồng phục cộc tay trong tấm ảnh, thì tất cả ký ức cứ quay trở về hết với anh, cứ thế, cứ thế mà ập đến, khiến cho đầu anh như muốn nổ tung.
Anh nhớ ngày hôm ấy anh cùng lũ bạn vào vườn trường đi học Sinh, vì học Sinh hôm đó về môi trường nên cả lớp ra ngoài để xem hoa lá cây cỏ. Chợt anh nghe thấy tiếng khóc, và anh đã chạy ra đằng sau bụi cây. Và anh đã gặp cô bé ấy!
Chính là cô bé trong ảnh! Cô bé đen nhẻm, xấu xí đang ngồi khóc. Hồi ấy anh đã từng “nghe danh” cô khi cô là người chạy chậm nhất trường, học lớp 7 với biệt hiệu Ốc Sên. Hồi ấy, hồi ấy…
Anh nhớ cô! Nhớ cô đến từng ánh mắt, đến từng cử chỉ của cô khi đó. Gặp cô lần đầu tiên anh đã có cảm xúc rất lạ về cô. Rồi anh đã chạy mẫu cho lớp cô xem, ai cũng reo hò khi thấy sức khoẻ và tốc độ nhanh như gió của anh, ngay cả cô nữa.
Anh nhớ sau đó khi tan học đi về, thấy cô và Ngựa Đua (Hoàng Duy) đang cãi nhau thì bị ςướק mất cái xe đạp. Cả hai hô hào chạy theo. Anh chỉ muốn phì cười vì lúc ấy cô chạy cực kỳ chậm, đã chậm lại còn bị ngã, cái chân cô thật là thảm hại. Động lòng thương, anh đã bảo cô dừng lại và chạy theo giúp Ngựa Đua.
Từ lúc đó, anh đã trở thành một người bạn của cô.
Tất cả những kỷ niệm trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đều đã nhớ. Nhớ dáng vẻ, câu nói ngây thơ của cô, nhớ lúc mà anh cùng cô ăn chè và xảy ra câu chuyện tức cười khiến cô “cháy túi tiền”, nhớ lúc giận cô nhưng rồi lại thương cô, băng bó chân cho cô. Nhớ giọng hát trong trẻo, ngọt ngào của cô khiến anh phải ghi âm lại, nhớ cả bàn tay khéo léo của cô đã khâu áo cho anh và thêu hình một con báo. Kể cả nụ cười của cô cổ vũ anh khi anh tham gia giải chạy báo Hà Nội Mới, anh cũng nhớ như in chặt trong tim. Hồi đó mới là lớp 9, anh chẳng biết vì sao anh cứ thích nhìn cô như vậy, nhưng giờ thì anh biết, anh yêu cô đã từ ngày hôm đó.
Anh bật cười khi nhớ lại ký ức, nhưng nụ cười đó giờ đây đã ngập tràn nước mắt đớn đau. Khi anh nhớ ra tất cả như thế này, thì cô đã đi, đã rời xa anh, đã mãi mãi không còn có thể lựa chọn anh. Còn anh, dù có phải huỷ hoại đôi chân này, dù có phải ૮ɦếƭ vì bệnh tim này, anh vẫn sẽ chọn cô, vì anh yêu cô – một tình yêu bất diệt, kể cả có mất đi ký ức, thì điều đó mãi còn tồn tại. Vì sao cô lại phải làm như thế chứ? Vì sao cô phải hy sinh tất cả để anh được sống như vậy? Không có cô thì anh sẽ sống thế nào? Ai sẽ ở bên anh mỗi khi anh vấp ngã trong ước mơ của mình? Ai sẽ cùng đồng hành với anh trên con đường gian nan trắc trở? Sẽ chẳng còn ai nữa, chỉ còn có anh đau đớn, đơn độc, tuyệt vọng mà thôi.
“Giờ thì còn ai sẽ ở bên tôi, tại sao em lại làm như thế!!!!?????????” – Mạnh Duy ngửa mặt lên trời hét to trong cơn mưa.
“Còn em!”
Mạnh Duy quay lại. Kiều Nga đang đứng đó, mái tóc dài buông xoã khiến cô thêm xinh đẹp, nhất là khi đi cùng chiếc ô. Nhưng trông cô rất buồn, ánh mắt ấy vẫn đầy yêu thương trìu mến.
Cô chạy đến bên Mạnh Duy:
“Sao anh phải dằn vặt như vậy? Anh đừng đau khổ thế nữa, sẽ tổn hại đến sức khoẻ của anh! Mưa to lắm, mau vào bên trong đi!”
“Đi đi! Tôi không muốn gặp em nữa!” – Mạnh Duy quát.
“Anh nghĩ là em muốn gặp lại anh lắm sao? Em làm sao có thể chuộc lại lỗi lầm với anh nữa đây? Em đã quá ích kỷ, đã quá hiếu thắng, quá sai lầm để gây ra biết bao nhiêu đau khổ cho anh, giờ anh lại như thế này thì em làm sao có thể chịu được? Dù là lỗi của ai thì cũng một phần trách nhiệm là do em. Anh không thể nghĩ đến em một chút hay sao? Dù thế nào em cũng từng là bạn gái anh kia, em rất yêu anh, vì anh em đã từ bỏ người mẹ của em để về đây với anh. Có thể anh yêu Vân Hoa, anh cứ yêu chị ấy, nhưng anh đừng bao giờ đau khổ như thế, có được không???” – Cô cũng nói to át tiếng anh.
Mạnh Duy nghe vậy thì im lặng. Anh không biết nói gì hơn cả. Trong trái tim anh vẫn có một phần nhỏ dành cho Kiều Nga. Anh biết cô vẫn là người tốt, nhưng liệu anh có thể đứng dậy không? Giờ không có Vân Hoa thì còn có ý nghĩa gì với anh đây?
Kiều Nga nắm lấy tay anh, mỉm cười:
“Mạnh Duy, chúng ta sẽ cùng đứng dậy bằng đôi chân của mình anh nhé! Một năm nữa Hoa mới sang Canada kia mà, hãy đứng dậy và đi tìm chị ấy. Em sẽ giúp anh, được không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay