Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 60

Tác giả: Trà My

SẼ CÒN NƠI CHÂN TRỜI
TRÍCH ĐOẠN
“…Chắc hẳn tất cả chúng ta đều biết ước mơ là gì và ai cũng có muốn có được ước mơ để làm được nhiều điều tuyệt vời, nhưng ước mơ không phải là muốn mà có được, nó đến với chúng ta rất tình cờ chứ không phải là một kế hoạch sắp xếp từ trước. Tôi cũng vậy. Tôi đã không ngờ rằng mình sẽ đi theo ước mơ này và tôi tin rằng tôi lựa chọn đúng. Cho dù ngày hôm nay số mệnh của tôi sẽ dừng lại, nhưng tôi sẽ vẫn tiếp tục chạy, chạy mãi vì sẽ còn nơi chân trời kia những khát vọng của tôi mà tôi không bao giờ từ bỏ!”
“Tôi đã từng nhớ là anh định đi theo nghề diễn viên, nhưng rồi sao anh lại quay trở lại đường đua với tất cả niềm tin như vậy?” – Phóng viên vẫn cười dù đã vô cùng xúc động.
“Tôi quay lại là vì một người con gái!”
“Ô thật ạ??? Anh có thể cho biết cô gái đó ở đâu không?” – Phóng viên vừa nói vừa ra hiệu cho người quay hình.
“Cô ấy đã đi rồi…”
“Sao ạ?”
“Hôm nay là ngày cô ấy sẽ đi, đi đến một nơi rất xa! Không biết em có nghe được lời tôi nói không, và không biết là em đã đi, hay em còn ở lại, nhưng tôi chỉ muốn trong ngày hôm nay tôi sẽ giữ được em, vì mọi đau khổ trong ước mơ đều do em đã giúp tôi vượt qua. Tôi sẽ chạy, chạy cho đến khi nào tôi có thể gặp lại em, chỉ là một lần cuối cùng thôi, tôi muốn em sẽ quay trở lại, em đừng rời xa tôi!”
Story 1
Những ánh nắng đầu xuân nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ vào trong căn phòng bệnh màu trắng. Cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn những giọt nước trên chiếc chai kia cứ chảy xuống từ từ. Trên chiếc giường, chàng trai ấy đang nằm, mắt vẫn nhắm nghiền, gương mặt xanh xao nhưng vẫn tuấn tú khôi ngô như một vị thần, ánh nắng kia cũng tưởng đó là vị thần trong truyện thần thoại nên cứ chiếu vào để tôn vinh vẻ đẹp của anh. Nhưng vẻ đẹp ấy cứ lặng im như thế…
Cửa mở. Một chàng trai bước vào. Anh cũng đẹp không kém gì chàng trai trên giường bệnh nhưng trông anh cũng bơ phờ mệt mỏi nhìn cô gái:
“Hai ngày rồi em cứ ngồi ở đây chẳng ăn uống gì cả, rồi còn không chịu về nữa. Bố mẹ em rất lo cho em đấy!”
“Mạnh Duy chưa tỉnh em sẽ không về!”
“Anh ấy sẽ tỉnh mà, đâu có ảnh hưởng gì đến tính mạng?”
“Không ảnh hưởng ư? Anh quên là bác sĩ nói…”
Bỗng bàn tay mà cô đang nắm cựa quậy. Vân Hoa giật mình quay lại. Mạnh Duy khẽ rên một tiếng và đôi mắt anh hé mở. Hoa kêu lên:
“Anh, anh tỉnh rồi ư?”
Đôi mắt sáng rực ấy càng mở rõ và nhìn cô. Nhưng bỗng anh quay đi không nhìn cô nữa. Cả cô và Hoàng Duy đều hiểu…Hoàng Duy liền bước ra, còn cô thì ngồi xuống gần giường hơn, nắm lấy tay Mạnh Duy:
“Anh, em xin lỗi, tất cả là tại em! Em đã không nghĩ đến anh…”
Mạnh Duy vẫn lạnh băng:
“Em đã muốn lấy Minh và bỏ tôi, sao em còn quay lại để làm cái gì?”
“Em chưa bao giờ muốn bỏ anh cả! Vì em tưởng anh đã bỏ rơi em thực sự, em rất hận anh, em muốn rời xa anh nên em mới nói sẽ lấy Minh…”
“Vân Hoa!” – Anh quay lại gọi to tên cô khiến cô im bặt. – “Em không được nói thế nữa!”
“Ơ…”
“Tôi cấm em không được nói đến bất cứ người con trai nào trước mặt tôi nữa!”
“Anh làm gì mà nóng thế? Anh nói yêu người con gái khác, nói chia tay em thì được mà!” – Hoa thấy anh có vẻ xuôi xuôi rồi liền đùa.
“Nếu thế thì anh quay lại nơi này làm gì nữa hả đồ ngốc!” – Mạnh Duy kéo cô nằm xuống bên cạnh anh.
Anh quay nghiêng người ra vén mái tóc đang che mặt cô để nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn chẳng thay đổi, chỉ là có vẻ hơi ốm đi vì những tháng ngày mệt mỏi qua, nhưng chỉ “hơi” thôi cũng đủ khiến anh thấy xót xa và giận mình đã không ở bên cô trong suốt quãng thời gian qua. Chà, anh vẫn chẳng nhớ ra cô mà đã yêu cô như vậy rồi, nếu nhớ ra thì chắc anh phát điên vì cô mất!
Vân Hoa cũng nhìn anh, rồi mỉm cười:
“Ngắm đủ chưa?”
Anh cốc trán cô một cái đau điếng:
“Được anh ngắm khéo phải trả tiền đấy ngốc ạ!”
“Ngốc, ngốc, ai ngốc chứ? Có ai thông minh được như em, “cua” được anh chàng vận động viên lạnh như băng vĩnh cửu mà cũng nóng như lửa đốt này không? Đố cô gái nào dám đấy!”
“Muốn ૮ɦếƭ hay sao mà dám nhận xét như vậy hả?” – Anh lại cốc cô cái thứ hai. Ái da trời ơi, vầng trán tuyệt đẹp đã bị cục u to tướng, cái con Báo Đốm kia sao chẳng thay đổi gì cả nhỉ?
Vân Hoa bực mình đứng dậy, nằm cạnh tên này chỉ dễ ૮ɦếƭ thôi. Nhưng anh đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô:
“Đứng dậy cũng phải kéo người ta dậy cái!”
Đồ lười! Con báo nhanh nhẹn chăm chỉ giờ bị thoái hoá rồi chăng?
Cô đành đỡ Mạnh Duy ngồi dậy. Giờ thì con báo đã “nhanh nhẹn” kéo cô ngồi xuống và ôm chặt lấy cô từ sau. Cô chỉ muốn cho anh một trận, biết thế cứ giận anh một thời gian cho chừa cái tính xảo quyệt này đi, nhưng thực tình cô cảm thấy rất hạnh phúc. Mỗi lúc được anh ôm vào lòng là cô thấy ấm áp vô cùng dù tiết xuân còn lạnh giá.
“Em ở chỗ dân tộc Nùng thế nào?”
“Vui lắm! Em không ngờ là những dân tộc miền núi lại có nhiều bản sắc văn hoá như vậy. Em hay giúp mọi người làm việc trồng trọt và chủ yếu là nghề khâu vá, dệt vải – những nghề tiêu biểu của người Nùng.”
“Lao động nhiều nên nhanh nhẹn ra không?”
“Này hỏi thế có ý gì vậy?”
“Xem Ốc Sên đã thành Thỏ được chưa!”
“Đáng ghét! (Khỉ thật ôm chặt thế này muốn đấm cho quả cũng không xong) Nếu không nhanh nhẹn thì em leo cái ngọn núi đó kiểu gì?”
“Em đúng là độc ác, suýt nữa Gi*t anh vì ngọn núi đó!”
“Ai bảo anh bệnh tật mà leo lên đó làm gì?”
“Không leo lên đó thì giờ em còn ở đây nữa không?”
Hoa im lặng mấy giây rồi hỏi:
“Mạnh Duy, em hỏi anh thật nhé…”
“Ừ!”
“Anh có nhớ ra em không?”
“Anh vẫn chưa thể nhớ!”
“Vậy tại sao anh lại leo ngọn núi đó vì em? Anh không nhớ ra em mà anh còn yêu em như vậy à?”
“Cho dù thế nào thì anh vẫn luôn yêu em dù anh không thể nhớ ra!”
“Vì sao?”
“Em giống như ước mơ của anh, dù rằng đã bị mất trí nhớ nhưng anh mãi mãi nhớ được ước mơ của mình, cũng như tình yêu của anh đối với em thì mãi mãi không bao giờ xoá đi được!”
Hoa mỉm cười nhưng đó là nụ cười buồn:
“Anh rất muốn đi theo ước mơ đúng không?”
“Ừ, anh sẽ không bao giờ từ bỏ nghề chạy của mình. Tất cả đều nhờ em đã cho anh có thêm dũng khí đấy!”
Những tưởng nói thế cô sẽ vui, không ngờ những giọt nước mắt lại chảy ra khỏi mắt cô rơi vào tay anh lành lạnh. Mạnh Duy giật mình:
“Em sao thế?”
Hoa không đáp, chỉ buông tay anh khỏi mình, đứng lên đi tới chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài. Những tiếng nấc nghẹn vẫn khe khẽ, cô đang cố để anh không nghe thấy.
Nhưng Mạnh Duy đã nghe thấy và anh có linh cảm chuyện gì đó.
Anh gỡ ống nước ra, định đứng lên tới chỗ cô.
Vậy mà…
Mạnh Duy không thể nào đứng được lên!!!
Anh chỉ có thể ngồi nhưng không tài nào có thể đứng. Dường như cơ thể anh không thể thẳng được dậy, cứ khi định đứng thì đôi chân lại có tiếng kêu như là gãy xương vậy, nhất là cái chân đang bó bột, cảm giác đau đớn xâm chiếm anh, anh chỉ muốn hét lên vì đau. Hoa giật mình quay lại vội vàng ngồi xuống đỡ lấy anh. Mạnh Duy nhìn cô, rồi nói:
“Nói cho anh biết đi!”
“Nói…nói gì?”
“Anh bị làm sao?”
“Ơ thì…”
“Rốt cuộc anh bị làm sao? Em nói cho anh đi!”
“Mạnh Duy, không sao cả đâu!”
“Thật không?”
“Anh bị đâm dao vào chân, vết thương hơi nặng nhưng chẳng vấn đề gì, chỉ là mới bị nên chưa thể đi được, rồi sẽ khỏi thôi. Anh đừng có lo xa chứ!” – Hoa cười.
“Ừm vậy anh yên tâm rồi.”
“Để em ra ngoài mua gì cho anh ăn nhé!” – Hoa nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Mạnh Duy nhìn theo bóng cô, nở nụ cười đau đớn.
Cô nghĩ là anh không biết anh làm sao sao?
Vết thương này có lẽ đã biến anh thành một người không thể đi được trên đôi chân của mình nữa.
Đứng còn không nổi, nói gì là cả cái ước mơ được chạy quá lớn lao của anh?
Nhưng, cho dù là không được chạy, thì việc mất đi cô còn đau đớn gấp trăm lần.
Cô đã trở thành định mệnh của ước mơ anh.
Không có cô, thì anh cần gì cái việc chạy này chứ!
Rồi tất cả sẽ qua, cô sẽ ở bên anh! Nhất định anh sẽ giữ cô lại bên mình, rồi anh có thể sẽ đi lại được, nhất định là như thế mà. Anh tin, anh tin, rất tin vào điều đó.
Chỉ là số mệnh lại không hề tin…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc