Cô giam mình trong căn phòng tối. Nước mắt cứ thế trào ra vì những chuyện gì vừa xảy ra buổi chiều. Một tháng qua ở tại nơi này, cô đã học được nhiều điều từ người dân tộc Nùng, cô chăm chỉ hơn, làm việc giỏi giang nhanh nhẹn hơn và đặc biệt cô rất mạnh mẽ, chẳng bao giờ phải rơi nước mắt yếu đuối như ngày xưa nữa.
Nhưng chiều nay, khi đang ngồi một mình nghe thấy tiếng anh, cô tưởng mọi thứ chỉ là giấc mơ.
Vậy mà là sự thật! Anh trở về!
Cô nhớ anh vô cùng, nỗi hận anh cũng bằng nỗi nhớ. Khi được anh ôm, anh hôn, cô không muốn dứt ra. Nhưng số phận không cho cô ở bên anh nữa. Cô sợ khi phải quay lại bên anh, và cô lại thấy hận vô cùng khi nhớ lại lời của người con gái tên Hồng ấy và cả lời nói phũ phàng anh nói với cô nữa. Cô thề không bao giờ gặp lại anh, cô sẽ làm bất cứ điều gì để anh rời khỏi cô, cho dù là lấy Minh – người mà cô tôn trọng nhưng không hề yêu.
Chỉ có anh mới dễ làm cô khóc thế này…
Nhìn anh quặn đau vì bệnh tim, cô cũng xót xa gấp trăm lần.
Trái tim cô cũng đã ૮ɦếƭ.
Đã ૮ɦếƭ nên sẽ không còn ghi nhận hình bóng anh nữa.
Cô cứ thế giam mình trong phòng, chẳng quan tâm người làng đang cứu anh ngoài kia. Mặt trời khuất bóng, màn đêm buông xuống, cô vẫn chỉ ngồi ở đó.
“KẸT!!!” Một bóng người bước vào.
Dù mọi thứ rất tối nhưng cô nhận ra đó chính là Minh.
Minh nhìn cô đang ngồi thu lu ở một góc.
“9h đêm rồi, em định ngồi đó đến bao giờ?”
“Mặc kệ em đi!”
“Họ đã về rồi, Mạnh Duy đã tỉnh lại và hai người họ về, em đừng có làm hại mình như vậy nữa.”
“Em biết rồi, anh đừng lo cho em.”
“Em muốn lấy anh thật à?”
“Phải!” – Hoa đáp rất nhanh.
“Có thật là em muốn không? Hay là chỉ để xua đi hình ảnh hai chàng trai đó?”
“Không, em không liên quan đến họ!”
“Vân Hoa, anh không cần em lấy anh làm gì!”
“Tại sao?”
“Anh thích em, nhưng anh không chấp nhận việc em yêu anh, lấy anh như là ép buộc vậy.”
“Em không ép buộc, em tự nguyện!”
“Là trái tim ép buộc em, chứ nếu tự nguyện thì em đã không làm như vậy!” – Minh nói to.
Hoa im lặng. Quả đúng là như vậy…
Cô đứng lên, đi ra ngoài, không muốn nghe anh nói nữa. Ngoài trời vẫn rất tối, ánh trăng sáng vằng vặc nhưng thỉnh thoảng lại có những đám mây đen kéo đến báo hiệu điều gì đó rất đáng sợ. Cô ngắm nhìn cảnh núi rừng ban đêm, gió lạnh thổi qua khiến chính con tim cô cũng buốt giá. Giờ chỉ còn mình cô, chỉ còn mình cô mà thôi…
“Anh biết em là Vân Hoa!” – Một giọng nói vang lên ngay đằng sau.
Cô giật mình quay lại. Hoàng Duy đứng ngay đằng sau thân cây gần đó bước tới chỗ cô. Cô ngỡ ngàng rồi vẫn giữ đôi mắt lạnh lẽo vô cảm nhìn anh, nhưng thực tình trái tim cô xót xa vô cùng khi thấy đôi mắt buồn thẳm tuyệt vọng của anh.
Anh tiến sát cô, nâng cằm cô lên và gằn giọng:
“Anh hận em!”
Cô cảm thấy như có mũi dao xuyên thẳng chính mình.
“Anh không hận em vì em không yêu anh, điều đó coi như là định mệnh rồi, anh không cần em nữa. Nhưng anh hận em là vì em không hiểu thế nào là hạnh phúc thực sự!”
“Vậy thế nào là hạnh phúc thực sự?” – Hoa hỏi, vẫn giọng nói vô cảm ấy.
“Hạnh phúc thực sự chính là tình yêu thực sự của em!”
“…”
“Vân Hoa, lúc mà biết Mạnh Duy phản bội em, anh đã điên tiết xin bố mẹ em tiền đến Pháp và dần cho anh ta một trận nhừ tử, lúc đó anh ghét, anh căm hờn Mạnh Duy vô cùng. Nhưng Mạnh Duy chung thủy với em hơn em tưởng nhiều. Anh ấy không bao giờ yêu ai khác ngoài em, kể cả anh ấy không nhớ được ra em ngày xưa thì vẫn cứ chỉ có mình em. Anh ấy bất chấp núi cao ảnh hưởng đến căn bệnh ૮ɦếƭ người để trèo lên tìm em. Việc cô gái tên Hồng đó, chỉ là cái bẫy của Kiều Duyên, và cũng là tại anh…”
“Không, không phải!”
“Em nghĩ là không phải sao? Anh cũng muốn em yêu anh, nhưng anh cần là cần em hạnh phúc trọn vẹn. Cuộc sống của em đã có rất nhiều tổn thương rồi. Vân Hoa, anh không cần em nữa, chúng ta đã hứa sẽ làm bạn kia mà! Nếu là bạn thì em cũng hãy tôn trọng anh và nghe theo anh một lần đi.”
“Anh…”
“Hãy quay lại với Mạnh Duy đi! Cuộc sống của anh ấy đã có quá nhiều đau khổ ngăn cản ước mơ của anh ấy và đừng để anh ấy bỏ lại tất cả vì em!”
Lời nói của Hoàng Duy như thức tỉnh mọi thứ trong Vân Hoa. Phải, cô đã từng yêu anh mà chẳng cần anh yêu cô kia mà. Cô yêu anh vì thấy trong biết bao bão tố cuộc đời anh vẫn đứng dậy, quyết tâm đi theo ước mơ của mình. Bệnh tim, mất trí nhớ,…còn bao nhiêu đau khổ nữa nhưng mãi mãi không ngăn cản được anh. Cô đã yêu anh vì điều đó.
Và cho dù là như thế nào, anh cũng không thể rời bỏ được ước mơ của anh vẫn đang dang dở.
Cô vẫn nhớ có một lần, trong khoảng thời gian cô còn ở bên anh, anh rất thích nghe nhạc. Anh nói với cô là anh thích nhất ca khúc Dreaming mà từng nghe trong bộ phim Hàn Quốc rất hay Dream High (Bay cao ước mơ). Lời của bài hát khiến anh vô cùng cảm động, nhất là khi dịch những lời đó ra tiếng Việt:
Tôi đứng nhìn giấc mơ của mình đang nhạt nhoà dần đi
Tôi đứng ngây người
Tôi chẳng có gì, chẳng còn gì cả
Tôi đã nghĩ về việc từ bỏ mọi thứ, thế nhưng…
Thế nhưng tôi lại gượng đứng dậy thêm lần nữa!
Dù ngày hôm qua, bước từng bước
Tôi cẩn trọng bước về phía trước
Con tim nhỏ bé của tôi ngập tràn những lo âu
Thế nhưng tôi vẫn đang ôm chặt những hào hứng
Tôi lảo đảo và đang run rẩy
Thế nhưng, tôi vẫn bước về phía trước
Giấc mơ của tôi ngày nào đó sẽ trở thành hiện thực.
Khi tôi đang nghĩ suy nếu câu chuyện kết thúc giống như vậy
Nỗi sợ hãi hiển hiện gần bên
Tôi đang do dự thế nhưng…
Tận sâu trong đáy tim mình
Có một nhịp đập không ngừng nghỉ
Nó đang kéo tôi về phía trước…
Cứ hướng về giấc mơ của tôi một ngày nào đó sẽ trở thành sự thực…
Cô quay người chạy đi. Cô sai rồi, cô đã hận anh quá đỗi để quên đi mất ước mơ của anh – thứ đã đưa cô đến với anh. Dù thế nào anh cũng phải thực hiện ước mơ đó, anh không thể buông xuôi. Cô phải ở bên anh, phải như thế…
Con đường núi rất tối và có thể vấp ngã, nhưng cô mặc kệ cứ chạy nhanh xuống đuổi theo anh. Bỏ lại đằng sau một chàng trai đang nở nụ cười, nhưng nụ cười đó đầy đắng cay vô vàn xót xa trong trái tim.
Những hàng cây, đá núi cứ ngăn cản bước chân cô, nhưng không gì có thể ngăn cản tình yêu tìm đến tình yêu.
Cô sực nhớ ra mình ở trên núi, dễ có tiếng vang, liền lấy hơi định gọi anh. Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì có ai đó bịt chặt miệng cô.
Cô quay lại.
Ngỡ ngàng đến tột độ!
Thằng Nghiên – tên nghiện đã khiến cô lạc đến nơi này đang ở đây!
“Tao đợi mãi để chờ được lúc mày xuống núi đi khỏi lũ dân tộc đó mà mày không xuống, giờ mày xuống thì coi như phải là của tao!” – Hắn gầm gừ.
Hoa hoảng hốt giằng tay hắn ra nhưng hắn khoẻ vô cùng, hắn đè cô xuống bụi cây. Hắn đã tức giận vô cùng vì lần trước chưa chiếm được cô, giờ hắn vẫn nung nấu ý định đen tối bẩn thỉu đó. Hắn sẽ không bao giờ để cô thuộc về người khác! Giờ cơ hội đã đến với hắn rồi!
Vân Hoa giãy giụa, cố thoát khỏi bàn tay hắn nhưng hắn cứ bịt chặt miệng cô và đưa tay lên áo cô. Cô hoảng sợ, trong phút đó cô nhìn thấy hình bóng Mạnh Duy, cô muốn kêu lên để anh cứu mình nhưng cô không kêu được. Bản năng trỗi dậy, cô liền cắn mạnh vào tay Nghiên khiến hắn giật mình buông ra. Cô dùng hết sức hét lên:
“MẠNH DUY!!!!!!!”
Tiếng hét được núi vang vọng lại khắp bốn phía, cả dân làng người Nùng và Hoàng Duy cũng nghe thấy vội bổ xuống núi.
Và tất nhiên, anh đã nghe thấy.
Sự đau khổ, dằn vặt suýt nữa là lao xuống vực thẳm đã xoá tan đi. Cô! Cô đang gọi anh!
Anh quay người chạy vụt về phía có tiếng hét. Dường như tiếng cô lại dẫn đường cho anh, anh cứ thế chạy mà không biết có chạy đúng không nhưng trái tim mách bảo anh hướng cô đang ở đó. Và anh nhìn thấy cô đang hết sức chống cự lại gã đàn ông đáng ૮ɦếƭ đó!
Mạnh Duy lao đến nhảy lên giáng một cú đá trọn vẹn vào mặt hắn ta khiến hắn ngã cả ra, mặt đau đến chảy máu vì cú đá như thần của anh. Nhưng Nghiên cũng là xã hội đen chính hiệu, giờ hắn đã mang theo νũ кнí. Hắn bình tĩnh lại và rút ra con dao sắc nhọn giấu trong người. Biết sức mình không thể làm gì được Mạnh Duy, hắn liền quay lại phía Vân Hoa.
Mạnh Duy đã nhìn thấy…
Không một giây đắn đo, anh lao tới ôm lấy cô. Con dao đâm xuống phập vào chân anh!
Máu chảy tuôn trào ra!
Hoa hét lên:
“Mạnh Duy!!! Không!!!!”
Mạnh Duy đau đớn vô cùng, anh gục xuống trong vòng tay cô. Tiếng cô vang khắp nơi và người làng Nùng cùng Hoàng Duy đã tìm thấy, họ vội chạy đến khống chế loại người đáng nguyền rủa kia, hắn dù khoẻ nhưng không làm gì được nhiều người như vậy. Còn Hoàng Duy vội giao hắn cho Minh rồi chạy đến chỗ Vân Hoa. Cô đang ôm chặt lấy Mạnh Duy, anh đã ngất đi với đôi chân chảy máu ròng ròng.
“Không, anh ơi, anh tỉnh lại đi, em van anh!!!” – Cô gào khóc.
Mạnh Duy, xin anh hãy tỉnh lại đi!
Sao anh có thể dại dột như vậy???
Có thể vết đâm này không ảnh hưởng gì đến tính mạng anh, anh chỉ là đau quá nên ngất đi thôi…
Nhưng anh có biết nó ảnh hưởng đến cái gì không!!!????