Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 58

Tác giả: Trà My

Một chàng trai đang trồng cây ngoài kia. Chàng trai có vóc dáng rất cao lớn, khoẻ mạnh, nước da ngăm đen rất ra dáng dân tộc Nùng. Mạnh Duy cứ nhìn mãi không quay lại, không phải anh nhìn cái dáng vẻ chăm chỉ của chàng trai dân tộc kia mà anh nhìn trên áo chàng trai ấy có một hình thêu. Đôi mắt Mạnh Duy rất sáng và tinh, dù chàng trai đứng cũng không xa nhưng cũng không quá gần nhưng anh vẫn nhìn rõ hình thêu đó.
Hình thêu một con hổ.
Dù rằng anh chẳng thích gì hình con hổ nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó quen thuộc lắm. Con hổ cũng giống con báo – con vật mà cô hay gọi anh…Nếu như là con báo thì anh lại càng cảm thấy có gì đó gợi về của ký ức nhưng không tài nào nhớ ra.
Bà Nông thấy vậy ngẩng ra nhìn theo và cười:
“Đó là con trai tôi, thằng Minh đấy, các cậu thích thì ra mà làm mối cho nó kìa, nó có vẻ cũng thích cô gái đó đấy!”
Hoàng Duy nhìn theo bật cười:
“Ô anh chàng đẹp trai vậy mà cô gái đó không thích sao? Vậy để cháu ra nói chuyện với anh ấy.”
“Để tôi đi cho!” – Mạnh Duy cũng đứng lên.
“Ờ thì cùng đi vậy.” – Rồi hai chàng trai đi ra ngoài.
Đến nơi, Mạnh Duy lên tiếng trước:
“Này anh bạn!”
Minh quay ra, nở nụ cười tươi rói:
“Hai anh là khách của mẹ tôi đúng không?”
“Ừ đúng!”
“Vậy hai anh có chuyện gì cần nhờ tôi?”
Hoàng Duy cười:
“Chúng tôi nghe nói mẹ anh đang thích một cô gái làm con dâu bà ấy nên nói đùa là đi làm mối hộ đây mà! Hí hí hí!”
Nụ cười trên môi Minh tắt ngay, đôi mắt anh buồn rầu. Mạnh Duy thấy vậy liền đi tới vỗ vai:
“Anh bạn cũng thích cô ta chứ gì?”
“…”
“Nếu thích thì anh hãy nói với cô ấy đi, đừng để tình yêu ra đi thì lúc đó sẽ muộn màng lắm đấy!” – Nói đến câu này Mạnh Duy dù đang cười nhưng trái tim lại đau nhói khi nghĩ đến cô, giờ cô cũng ra đi rồi…
“Tôi không thể đâu…”
“Sao lại không thể? Này, tôi yêu ai là tôi phải nói cho bằng được đấy!” – Hoàng Duy vỗ иgự¢.
“Cô ấy đã không còn đủ dũng cảm để chấp nhận tình cảm của bất cứ ai nữa…”
Cả Hoàng Duy và Mạnh Duy sững sờ.
“Cô ấy nói với tôi cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ từ tận hai tình yêu chứ không phải một. Tình yêu chân thành với cô ấy thì cô ấy không thể yêu được, còn tình yêu mà cô ấy yêu, hy sinh tất cả thì lại bỏ cô ấy theo người con gái khác…”
Song Duy như giật bắn mình không tin vào những gì vừa nghe nữa. Mạnh Duy chạy đến lay mạnh Minh khiến anh cũng phải giật nảy người:
“Cô ấy tên là gì?”
“Sao tôi phải nói với anh?”
“Nói đi, cô ấy tên là gì?”
Thấy Mạnh Duy có vẻ nóng giận, Minh liền đáp:
“Cô ấy được tôi cứu về đây, là người Kinh, tên cô ấy là Vân Hoa.”
Hai chàng trai “vồ” ngay lấy Minh hỏi dồn dập, cô đang ở đây, cô đang ở ngay đây thật sao!!!???
“Cô ấy ở đâu???”
“Anh là ai mà phải hỏi về cô ấy chứ?”
“Nói ngay, đừng để tôi tức giận!!!!” – Mạnh Duy hét lên.
“Anh quá mất lịch sự đấy, tôi không nể khách đâu nhé!!!!” – Minh cũng bực mình.
Hoàng Duy vội đẩy Mạnh Duy ra rồi từ tốn:
“Xin lỗi anh, là tại chúng tôi đang muốn tìm một người và biết đâu có thể là cô gái mà anh nói đến. Anh có thể nói cho tôi biết cô ấy ở đâu không? Nếu cô ấy không phải người chúng tôi cần tìm chúng tôi sẽ đi ngay không làm gì đến cô ấy đâu!”
Minh thấy Hoàng Duy nói vậy cũng dịu lại:
“Tôi nghĩ các anh cứ đợi cô ấy về đi!”
“Sao lại thế?”
“Chỗ cô ấy đang ở trên ngọn núi rất cao và hiểm trở, cô ấy thường hay lên đó mỗi buổi chiều, hầu như ở đây lâu nên cô ấy quen lên núi rồi.”
“Lên đó làm gì chứ?”
“Mỗi khi chiều về là coi như chúng tôi xong việc, cô ấy lại buồn vì nhớ đến chuyện cũ, chứ ban ngày làm việc nên cô ấy quên đi. Mà buồn thì hay ở một mình…”
Hai chàng trai vội vàng chạy đi đến ngọn núi đó. Cả hai phải sững người trước ngọn núi lởm chởm là đá, cao chót vót và nguy hiểm. Làm sao cô gái chân yếu tay mềm như Vân Hoa lại có thể leo lên đó kia chứ? Đến hai chàng trai khoẻ mạnh leo núi như thần còn phải cảm thấy sợ nữa là.
Hoàng Duy cũng rất muốn tìm Hoa nhưng anh hơi nghi:
“Biết đâu cô ấy không phải Vân Hoa mà là người khác thì sao? Hoa đâu biết leo núi huống chi ngọn núi đáng sợ thế này?”
“Không, tôi nhất định phải tìm cho dù đó không phải Vân Hoa!”
“Mạnh Duy, anh có thể leo được không?”
“Là sao?”
“Anh bị bệnh tim còn gì?” (Đừng có ai bảo Hoàng Duy độc mồm độc miệng đó nhá, anh ấy lo cho sức khoẻ Mạnh Duy đấy)
Mạnh Duy lúc này mới nhớ ra căn bệnh của mình cảm thấy lo vô cùng. Leo ngọn núi đáng sợ đã đành, bệnh của anh còn đáng sợ hơn. Ngọn núi cao thế này có thể ảnh hưởng đến anh ít nhiều.
“Mạnh Duy, anh có thể chờ mà. Tí nữa đằng nào cô ấy cũng về.”
Mạnh Duy biết Hoàng Duy quyết định đúng hơn mình nhưng chờ cô trở về ư? Anh không muốn! Nếu cô trở về, cô lại quên anh đi hoà mình vào cuộc sống của người dân tộc thì anh sẽ níu kéo cô như thế nào?
“Cậu quay lại chờ đi, tôi sẽ về luôn!”
“Ừm…” – Hoàng Duy quay lại.
Nhưng anh biết Mạnh Duy sẽ không về.
Quyết tâm của Mạnh Duy lớn hơn bất cứ điều gì.
Quả nhiên, Mạnh Duy đã quyết định leo lên ngọn núi đó. Dù phải ૮ɦếƭ anh cũng phải lên, anh muốn nhìn thấy cô, tìm lại cô. Ngọn núi đá trơn trượt khiến anh vất vả vô cùng, chân anh nhanh chóng trầy xước. Nhưng anh khá nhanh nhẹn và vì là vận động viên nên anh dễ dàng leo lên, chỉ là núi càng lên cao thì càng hiểm trở. Anh bám tay vào đá núi, mỗi lần bám là đá núi đó lại thấm những giọt máu. Một vùng dãy núi quá hiểm trở đã khiến cho anh đau đớn đến tột cùng, máu chảy thương tích hết mình mẩy, nhưng cái đau đó có là gì không so với nỗi đau khổ và sự giận dữ của anh? Anh giận ai? Giận chính bản thân mình, tất cả đều tại anh! Anh không muốn mất cô, thà bị ngã từ trên núi cao xuống còn hơn là mất đi tình yêu duy nhất mà anh đã yêu.
Cuối cùng anh đã lên đến đỉnh núi. Xung quanh anh lúc này không còn là núi đá hiểm trở nữa mà là cả một vùng đất rộng lớn, không gian thu hết vào tầm mắt anh rồi trải dài ra tới tận cùng chân trời. Nhưng anh không nhìn những thứ đó, bởi anh đang tìm kiếm cô.
Và anh đã thấy cô!
Cô gái có vóc dáng nhỏ bé, mái tóc bồng bềnh bay trong gió đang đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh của mọi thứ. Dù cô mặc một bộ quần áo nghèo nàn và cô gầy đi, thay đổi nhiều nhưng dù thế nào thì chẳng cần nhìn mặt thì anh mãi mãi nhận ra cô.
“Vân Hoa!!”
Cô giật mình quay lại. Gương mặt xinh đẹp quen thuộc hiện rõ trước mặt anh. Anh lao tới, ôm cô, siết chặt cô vào lòng mình:
“Anh tìm được em rồi! Anh xin lỗi, anh đáng ૮ɦếƭ, tất cả là tại anh mà ra! Em đừng bao giờ biến mất thế này nữa được không, anh không thể sống nếu thiếu đi em!”
Nhưng cô gái trong lòng anh không hề phản ứng lại. Lúc sau cô lấy tay đẩy anh nhưng anh quá khoẻ nên cô vẫn phải dựa vào người anh, nhưng một giọng nói lãnh đạm vang ngay bên cạnh tai anh:
“Xin lỗi, tôi không quen anh!”
Mạnh Duy đờ người trước câu đó:
“Em…em nói gì…?”
“Cho hỏi anh là ai vậy ạ?” – Giọng nói đó vẫn vang lên.
Mạnh Duy buông cô gái ra, nhìn kĩ mặt cô. Đây chính là cô, anh không thể nhầm được. Khuôn mặt này, đôi mắt này, anh luôn nhớ, mãi mãi không thể nhầm được với người khác. Tại sao…tại sao cô lại nói như thế với anh? Sao cô lại không nhận ra anh?
“Vân Hoa, anh đây, là anh, Mạnh Duy đây! Anh đã trở về, sao em không nhận ra anh????”
“Mạnh Duy ư? Tôi đâu có biết anh? Anh là khách mới đến sao? Anh biết tôi?” – Cô gái vẫn hỏi.
Mạnh Duy như ૮ɦếƭ đắng cõi lòng.
Đây chính là quả báo cho việc anh chia tay cô sao?
Cô đã quên anh? Và giờ anh phải chịu nỗi đau mà cô đã từng chịu vì anh?
Định mệnh lại xoay vòng vậy sao?
“Không, em đang nói dối anh! Em nhận ra anh, đúng không? Chỉ là em giận anh, anh xin lỗi, anh sai rồi, là anh sai!!!”
“Anh nói gì tôi không hiểu…?” – Câu trả lời vẫn phũ phàng như thế.
Sự đau khổ đã biến thành sự tức giận. Mạnh Duy không chịu được nữa. Tại sao cuộc sống lại đối xử với anh như vậy? Tại sao cô lại quên anh? Tại sao???? Tại sao anh lại không thể có câu trả lời thế này!!!!????
Anh lao tới hôn lên môi cô mãnh liệt.
Cô gái ngỡ ngàng rồi vội vàng đẩy anh ra. Nhưng làm sao cô có thể thoát khỏi cơn giận dữ cực điểm và sự đau khổ như bị ném xuống vực thẳm của anh? Anh ôm chặt lấy cô, đè vào tảng đá núi để cô hết đường thoát và cứ thế hôn cô. Trút vào đó tất cả tình yêu, tất cả nỗi nhớ anh chờ đợi cô thời gian qua, với biết bao nhiêu đau khổ, giận hờn, dằn vặt, chỉ muốn tìm lại cô của ngày nào, muốn tìm lại tình yêu của ngày nào.
Cô gái này không thể là ai khác ngoài Vân Hoa được. Cô không thể quên anh, anh không tin, anh không tin là cô quên anh như vậy!!!!
Phải, cô gái ấy chính là người mà anh yêu thương…
Cô ấy không quên anh…
Nhưng hình bóng anh đã ૮ɦếƭ trong cô rồi!
Vân Hoa chỉ còn biết đón nhận nụ hôn nồng cháy của Mạnh Duy, nước mắt cô trào ra xen lẫn đau khổ và tủi hờn. Vẫn cái cảm giác như ngày nào, ngọt ngào nhưng lại đắng cay. Cô yêu anh, rất rất yêu anh. Nhưng không thể tìm lại tình yêu đó nữa. Anh đã là người của ngày xưa, cô không muốn gặp lại anh nữa, không bao giờ muốn nữa!
Phải một lúc sau rất lâu Mạnh Duy mới buông cô ra, nhưng BỐP! Anh chỉ nhận một cái tát đầy nhẫn tâm của cô.
“Anh bị điên à??? Anh có biết anh vừa làm cái gì không hả!!???”
“Vậy em nói tôi phải làm thế nào?!!”
“…”
“Em nói đi, tôi phải làm thế nào để em tha thứ cho tôi, em quay lại với tôi? Lẽ nào em hận tôi đến vậy sao? Em có thể ghét tôi, muốn trả thù tôi nếu em quá hận, nhưng lẽ nào đến một cơ hội để tôi làm lại em cũng không thể??”
Hoa như nghẹn đắng khi nghe câu ấy nhưng cô vẫn đáp lại:
“Quay lại ư? Quay lại là sao? Tôi và anh chẳng có gì mà quay lại cả!”
“Vân Hoa!”
Đúng lúc đó Minh cùng người làng, Hoàng Duy lên đến đỉnh núi vì họ lo có chuyện gì xảy ra với Hoa. Hoa chạy đến bên Minh và nói với Mạnh Duy:
“Anh ấy là người tôi yêu, mong anh tôn trọng tôi và hãy tìm đúng người!”
Cả Mạnh Duy và Hoàng Duy đứng đó sững sờ, bàng hoàng trước câu nói ấy.
Minh giật mình, vội đẩy Hoa ra nhưng cô cứ nắm chặt lấy tay anh, còn nói với bà Nông:
“Bác muốn con làm con dâu bác kia mà? Sao bác còn chưa chuẩn bị cưới hỏi gì cho nhanh đi!”
Lời nói lạnh lùng đó đã là mũi dao đâm ૮ɦếƭ hai trái tim.
Đâm ૮ɦếƭ một tình yêu lặng thầm chân thành bao năm nay.
Và đâm ૮ɦếƭ một tình yêu thuỷ chung không bao giờ nhạt phai ngay cả khi ký ức không còn.
Hoàng Duy không nói gì cả vì anh không thể nói được gì nữa.
Mạnh Duy thì như con thú bị thương, trái tim anh đau như xé thành trăm mảnh, anh hét lên một tiếng rồi ngã xuống ngất đi. Vân Hoa nhìn cảnh đó chỉ muốn nhảy xuống vực nhưng cô vẫn bình thản giục Minh:
“Mau đưa em xuống núi!”
Lời cô như ra lệnh nên Minh không còn cách nào khác phải đưa cô xuống, Mạnh Duy cũng được người làng đưa xuống.
Lẽ nào tất cả đến đây đã là kết thúc? (Cái kết thúc đó quyết định vào Angel độc ác này và cmt của cả nhà hớ hớ!!!)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc