Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 57

Tác giả: Trà My

“Mẹ, tất cả là do mẹ đúng không???”
Kiều Duyên thờ ơ:
“Cái gì mà do mẹ?”
“Lần trước bắt cóc Hoa chỉ là cớ để Hoàng Duy thổ lộ tình cảm với chị ấy để chị ấy chọn Hoàng Duy mà rời xa Mạnh Duy, nhưng tại sao mẹ còn bắt cóc chị ấy lần nữa? Giờ thì con mất tất cả rồi, mẹ không biết sao??????”
“Con nghĩ là mẹ chỉ có lý do là để Hoàng Duy yêu cô ta sao? Mẹ cũng chẳng ưa gì thằng Mạnh Duy cho con đâu, mẹ chỉ cần con bé Vân Hoa đó sang Trung Quốc!” – Kiều Duyên gằn giọng.
Kiều Nga sững sờ.
Mẹ của cô, độc ác đến nhường đấy sao?
Chính cô cũng vì sự ích kỷ mà đi theo mẹ…
Cô hét lên:
“Con không cần Mạnh Duy nữa, nhưng mẹ không thể bắt cóc Vân Hoa như vậy được! Mẹ nói đi, mẹ đã bắt cóc Vân Hoa rồi trốn sang đây đúng không?”
“Con im đi, mẹ bắt cóc cô ta là muốn tốt cho cả con đấy, con đừng có lương thiện mãi nữa! Cuộc sống này chỉ có tiền mới khá được, con hiểu chưa, tình yêu chẳng là gì cả???”
“Vì mẹ chơi bời nên mới không có được tình yêu, chứ tình yêu đẹp hơn cả tiền bạc đấy!!!”
BỐP! Một cái tát giáng trọn vào mặt Kiều Nga. Kiều Duyên quát:
“Cút ngay!!! Nếu thích thì mày đừng có làm con gái tao nữa, mày nghe chưa?????”
Kiều Nga ôm lấy má bỏng rát, nước mắt trào ra càng làm xót xa thêm nỗi đau. Cô luôn yêu thương mẹ mình, vậy mà mẹ nỡ đối xử như vậy với cô sao? Cô chạy vụt ra ngoài, với những nỗi đau giằng xé con tim.
Bình tĩnh lại, Kiều Nga lấy điện thoại ra:
“Alo cô chủ ạ?”
“Ừ! Nghe tôi hỏi đây!”
“Vâng cô chủ hỏi đi!”
“Các anh đã bắt cóc Vân Hoa đúng không?”
“Làm gì có, chỉ có thằng đại canó thi hành nhiệm vụ thôi, nhưng chẳng biết nó bắt cóc được Vân Hoa không mà trở về trong tình trạng hổn hả hổn hển như là ma đuổi ý!”
“Cho tôi gặp hắn đi!”
Một lúc sau, Kiều Nga nghe thấy giọng nói mệt mỏi pha lẫn sợ hãi của thằng nghiện kia:
“Cô chủ gọi gì ạ?”
“Anh ốm đó à?”
“Vâng, tôi ốm mãi chưa khỏi!”
“Anh bắt cóc Vân Hoa kiểu gì mà ốm?”
“Dạ dạ, nếu nói ra thì cô chủ đừng nói với bà chủ kẻo tôi bị sa thải…”
“Nói đi tôi sẽ giữ bí mật!”
“Dạ vâng, tôi cũng định bắt con bé đó sang Trung Quốc, lần này tôi đi ở đường Lạng Sơn, nhưng mà đi được đến một vùng núi thì gặp một thằng dân tộc cao lớn to đùng, tôi phải “bỏ của chạy lấy người”, nếu không thằng đó cho một mũi dao thì khốn. Con bé Vân Hoa chắc mất tích cùng thằng đó rồi.” – Hắn nói chẳng ra hơi nữa.
“Được rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không nói cho mẹ tôi đâu.”
“Vâng cám ơn cô chủ.”
Kiều Nga tắt máy, nhìn ra đằng xa. Đã được gần một tháng từ ngày anh rời bỏ cô trở về Việt Nam tìm Vân Hoa, nhưng cô biết anh và Hoàng Duy, Cao Phong, Bảo Long chẳng thể tìm được Hoa ở đâu. Giờ thì cô đã biết chỗ của Hoa rồi dù không biết chính xác là nơi nào, nhưng cô có thể nói cho Mạnh Duy biết không?
Nếu cô nói, anh sẽ tìm được Hoa, và cả hai người họ sẽ hạnh phúc bên nhau.
Đó là điều đau đớn nhất trong cuộc đời cô.
Cô chưa bao giờ chịu thua cái gì, cô luôn thắng, cái gì cũng phải thuộc về cô, lẽ nào cô phải thất bại mà lại còn dâng chiến thắng cho kẻ khác như vậy sao?
Nhưng có lẽ, khi cô chiến thắng thì những người thua cô cũng sẽ có cảm giác thế này thôi.
Cô đã quá ích kỷ, cô chỉ nghĩ cho bản thân mình.
Nếu như cô và Vân Hoa không liên quan đến Mạnh Duy, có lẽ cô đã yêu quý Hoa. Cô gái ấy có niềm tin, có lạc quan, và có giọng hát hay nữa. Làm sao cô có thể ghét Hoa, tất cả đều chỉ vì sự ghen tuông ích kỷ của cô.
Chàng trai dân tộc đó là ai? Nếu như chàng trai đó và Vân Hoa lại yêu nhau, thì Mạnh Duy sẽ đau khổ suốt đời, còn cô thì có được trái tim anh nữa đâu?
Một tháng từ ngày anh về Việt Nam và hai tháng từ ngày cuối cùng anh gặp cô.
Anh đã tìm cô nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
Nước Việt Nam này là nước rất nhỏ so với Thế giới, nhưng nó cũng quá rộng lớn với anh, và nói gì là nước Trung Quốc rộng lớn đứng hàng nhất nhì ba bốn Thế giới? Đến bao giờ anh tìm được cô? Mãi mãi vô vọng thế sao? Mãi mãi để cô thuộc về người khác?
Bỗng điện thoại anh rung chuông.
Là số Kiều Nga.
Anh không muốn gặp cô nữa, đưa tay lên nút tắt.
Nhưng một tin nhắn lại nhắn đến. Anh mệt mỏi mở ra:
“Em biết Vân Hoa đang ở đâu!”
Mạnh Duy bừng tỉnh, vội vàng bấm số gọi lại cho Kiều Nga. Giọng cô vang lên:
“Anh có vẻ rất mong ngóng Hoa nhỉ?”
“Mau nói đi, cô ấy đang ở đâu?”
“Anh muốn tìm lại cô ấy đến thế à?”
“Đừng nhiều lời nữa, mau nói đi!”
Giọng Kiều Nga nghẹn ngào:
“Cô ấy bị bắt cóc đến Trung Quốc nhưng được một chàng trai dân tộc cứu ở Lạng Sơn, còn cụ thể ở đâu thì em nghĩ anh có thể tự tìm được.”
“Cám ơn!” – Mạnh Duy định tắt ngay máy để đi tìm cô luôn.
“Mạnh Duy, anh tha thứ cho em được không?”
Anh sững lại.
“Em đã quyết định để anh đến bên Vân Hoa, liệu anh có thể tha thứ cho em không?”
Mạnh Duy như bị cái gì chẹn ở cổ, anh cảm thấy có gì đau nhói trong tim khi nghe câu nói ấy. Anh chỉ còn có thể nói:
“Anh xin lỗi…”
Và rồi tắt máy. Để lại ở đầu dây bên kia một tiếng khóc vỡ oà.
“Vân Hoa ở Lạng Sơn thật hả?” – Hoàng Duy, Cao Phong, Bảo Long như ૮ɦếƭ đuối vớ được cọc.
“Ừ, nhưng không biết chính xác ở chỗ nào. Mà ở đó có dân tộc miền núi nào nhỉ?” – Mạnh Duy thắc mắc.
Cao Phong vốn hiểu biết liền đáp luôn:
“Có Tày, Nùng, Dao, H’௱ôЛƓ, Cao Lan, Sán Chay,…”
“Ôi giời ơi kể lắm thế, khoe tài à, dân tộc nào nhiều nhất????” – Bảo Long gắt.
“Nùng, dân tộc này chiếm 43,86% đấy!”
“Rồi rồi, chỉ cần Nùng là xong, còn phải phần trăm phần chiếc gì! Giờ chúng ta đến đó đi tìm Nùng là dễ nhất.”
Và thế là cả bốn chàng trai lên đường đến Lạng Sơn. Xứ Lạng cũng rất rộng và đông, tìm Vân Hoa hay tìm người Nùng ở nơi đâu kia chứ? Bảo Long nói:
“Chia nhóm đi, nhóm đi hướng Tây nhóm đi hướng Đông. Anh Cao Phong với em một nhóm, hai kẻ Song Duy kia đi một nhóm đi!”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gề? Có đi không thì bảo???” – Bảo Long rất hùng dũng dù là đàn em.
“Được rồi!”
Nhóm Cao Phong – Bảo Long nhanh chóng đi về hướng Tây, còn nhóm Song Duy đi về hướng Đông. Cả hai đi mà vẫn lầm lì chẳng nói với nhau câu nào. Mạnh Duy đành lên tiếng trước:
“Chúng ta đi đến bao giờ?”
“Khi nào tìm được Hoa thì dừng!”
“Vậy tìm được cô ấy kiểu gì?”
“Anh là người hiểu cô ấy nhất còn gì, thì cũng phải biết cô ấy đang ở đâu chứ?”
“Tôi có phải thánh thần gì mà biết cô ấy ở chỗ nào???”
“Thôi cãi nhau với anh chán lắm!” – Hoàng Duy đi ra hỏi một người dân tộc đang đi mua đồ – “Này bác gì ơi, bác cho cháu hỏi chỗ người Nùng hay sống là ở đâu ạ?”
Bác gái người dân tộc đó quay ra:
“Tôi là người Nùng đây, các cậu hỏi gì?”
“Ôi may quá!” – Hoàng Duy lè lưỡi Mạnh Duy một cái (ôi kute quá), xem ai giỏi hơn ai – “Chúng cháu muốn tìm người, chúng cháu đến chỗ bác được không ạ?”
“Được chứ! Các cậu đi theo tôi!”
Hai chàng trai mừng rỡ đi theo người phụ nữ. Vừa đi cả hai vừa hỏi han:
“Bác tên gì vậy bác? Bác có chồng con chứ?”
“Cứ gọi tôi là bà Nông, chồng tôi tên là Nông Trí Đạt, con trai tôi là Nông Trí Minh, con gái tôi là Nông Thị Mai (>0< tìm đúng người).”
“Bác mua gì vậy bác?”
“Người Nùng chúng tôi có nghề dệt, khâu vá mà. Các cậu mới đến nên chắc không biết, ở làng tôi nhiều cô gái giỏi nghề này lắm, có cô gái mới đến mà cực giỏi luôn nhá, thêu vá như thần (o mờ gờ dữ liệu đáng nghi ngờ)!”
“Mới đến kia ạ?” – Cả hai bật cười – “Chắc con dâu bác rồi!”
“Hai cậu này cứ đùa, tôi cũng muốn cô gái ấy làm con dâu lắm chứ, vừa xinh vừa khéo, nhưng có vẻ cô ấy chẳng thích.”
“Rồi bác cứ để tụi cháu làm mối cho!” – Cả hai cười vui, quên đi cả nỗi buồn. Dường như những người dân tộc thân thiện dễ lấy niềm vui cho họ.
Họ phải leo núi một đoạn mới đến làng người Nùng. Trên núi mà đẹp thật đó, người dân tộc sống tuy nghèo nhưng nếp sống rất gọn gàng và chăm chỉ. Ở đâu cũng thấy có người làm việc, mùa xuân đến nơi rồi mà chẳng nghỉ ngơi gì.
Bà Nông đến trước nhà, gọi:
“Mai ơi xuống tiếp khách!”
Một cô bé có làn da hơi đen, gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn chỉ khoảng 15 tuổi mặc bộ đồ dân tộc Nùng đi xuống, lễ phép chào:
“Em chào hai anh, mời hai anh vào nhà!”
Bộ Song Duy của chúng ta thấy lời mời lễ phép như vậy thì tội gì không vào nhỉ. Căn nhà rất gọn gàng, Hoàng Duy hỏi:
“Không có ai ở nhà hả bác?”
“Có con gái tôi thôi, chồng con tôi đang ở ngoài kia. Mà chị đâu rồi con?”
“Chị lại lên núi rồi, chắc tí nữa thì về đấy ạ!”
“Ủa bác vừa nói có một con gái thôi mà?” – Song Duy hỏi tiếp.
“Thì là cái cô gái tôi nói với các cậu đấy, cô ấy sống ở nhà tôi mà.”
“Ối giời sống ở nhà bác mà lại không làm con dâu được!”
“Mấy cậu đúng là…Mai, rót nước cho khách đi!”
Mai vội vàng chạy vào trong bếp. Hai chàng trai Song Duy ngồi ở phòng khách ngắm nhìn ngôi nhà sàn rất đẹp. Mạnh Duy nhìn ra cửa sổ, phong cảnh nơi đây thoáng mát ghê.
Chợt anh nhìn thấy một người…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc