Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 56

Tác giả: Trà My

Anh một mình đi trên con đường đầy gió tuyết lạnh của Pháp. Con phố xinh đẹp và gần kia là tháp Eiffel cao lừng lững càng khiến cho vẻ đẹp của Thủ đô Paris được tôn lên rõ rệt. Nhưng anh đâu còn thấy thứ gì có ý nghĩa nữa chứ?
Từ ngày chia tay cô, anh vẫn cứ nhìn thấy cô ở bất cứ nơi đâu…
Chắc cô rất hận anh, và có lẽ cô đã tìm được hạnh phúc của mình.
Mạnh Duy, liệu mày làm thế có đúng không? Hay là mày quá điên rồ nên đã làm một việc ngu dại như vậy là đẩy cô ấy đi xa khỏi tầm tay mình?
Đã qua gần nửa tháng từ ngày cô và anh chia biệt ở nơi thác nước hiền hoà ấy. Rồi cuối cùng cả hai đã mãi mãi không còn gặp lại nhau. Mạnh Duy cảm thấy có gì đó rất hối hận trong lòng, anh phải làm sao đây? Chia tay cô rồi, anh lại mất đi nụ cười đẹp vốn có, lúc nào cũng lạnh băng, khó gần và không để ý đến việc làm nữa, kịch bản phần 2 của bộ phim xây dựng lủng cà lủng củng chẳng ra đâu vào đâu.
“Anh lại nghĩ cái gì đó?”
Giọng nói này…
Mạnh Duy giật mình quay lại đằng sau. Anh ngỡ ngàng không tin vào mắt mình nữa. Cô gái xinh đẹp đó đang ở trước mặt anh, với nụ cười rất tươi đang nhìn anh bằng ánh mắt âu yếm.
Ngỡ ngàng qua đi, Mạnh Duy sầm mặt:
“Sao em lại ở đây?”
“Thì công ty của mẹ em làm cho bộ phim của anh mà, mẹ em cũng công tác ở đây, em đi cùng mẹ, tiện thể gặp anh luôn. Mà mãi mới tìm được anh, khổ thật đó! Anh lại thuê ở nhà riêng chứ không ở nhà mà mọi người sắp xếp à?”
“Anh không thích!” – Mạnh Duy lạnh tanh quay người đi về.
“Này anh!”
“Hả?”
“Cho em về thăm nhà anh được không?”
“Không!” – Mạnh Duy đáp rất nhanh.
“Em sẽ không nói cho ai biết nhà anh ở đâu đâu, em chỉ muốn thăm xem tình hình anh sống có tốt không mà, anh cũng là diễn viên chính của bộ phim bọn em đầu tư.”
Kiều Nga cứ nhất quyết được trở về nhà Mạnh Duy. Anh bực mình quay lại, chẳng nói gì rảo bước đi thẳng. Hành động đó ý là từ chối, nhưng cô vẫn cứ lẽo đẽo theo anh. Và cả hai không biết có một người cũng bám theo…
Mạnh Duy biết Kiều Nga đi theo nhưng anh không thèm ngoái lại nhìn cô lấy một lần.
Trái tim hiếu thắng của Kiều Nga lại bắt đầu tủi thân và giận hờn. Chỉ vì Vân Hoa mà anh đối xử với cô lạnh nhạt như vậy sao? Anh đã từng hứa sẽ ở bên cô, nhưng giờ tất cả đều đã bị tan tành, phá vỡ, chỉ còn lại chàng trai đứng trước mặt cô đã quay lưng với cô rồi.
Mạnh Duy về đến nhà, mở cửa và định bước nhanh vào nhà, “cắt” đuôi Kiều Nga. Nhưng không ngờ cô đã đi nhanh vào, không kịp để anh đóng cửa. Anh chưa hiểu chuyện gì thì Kiều Nga đã lao vào anh và hôn rất mãnh liệt.
Mạnh Duy giật bắn mình, mở trừng mắt vô cùng giận dữ, nhưng Kiều Nga càng lấn tới, ôm chặt anh, trút tất cả hờn giận vào nụ hôn đó. Cô mặc kệ việc này của mình là quá đáng, là không thể chấp nhận được, nhưng cô chỉ muốn anh là của cô, của riêng cô mà thôi! Anh đã yêu cô rồi cơ mà, chắc chắn anh sẽ còn tình cảm với cô!
Nhưng Kiều Nga đã quá sai lầm…
Đúng lúc đó “Kẹt”. Cánh cửa mở tung.
Mạnh Duy nhìn thấy đó là…
Anh vội đẩy mạnh Kiều Nga ra, quệt tay lau dấu son trên môi mình và nhìn cô bằng ánh mắt như lửa cháy. Rồi anh nhìn người đó, không tin chuyện gì xảy ra trước mắt mình nữa!
Đó là Hoàng Duy.
Sao Hoàng Duy lại ở đây???
Hoàng Duy trân trân ra nhìn Kiều Nga, rồi anh nổi cơn điên chạy về phía Mạnh Duy. Mạnh Duy chưa kịp hiểu tình hình thì BỐP!!! Một quả đấm giáng mạnh vào mặt anh, những vệt máu chảy ra ở khoé môi đau đớn. Mạnh Duy ngã cả xuống sàn, nhưng Hoàng Duy thấy thế còn chưa đủ, anh lao tới túm lấy cổ áo Mạnh Duy và định đánh nữa. Nhưng Kiều Nga đã giữ tay anh lại:
“Hoàng Duy, anh đừng làm vậy!!!”
Hoàng Duy dừng tay nhưng vẫn nhìn Mạnh Duy và gầm rít lên:
“Đồ đáng nguyền rủa, sao anh không ૮ɦếƭ đi còn sống ở đây làm gì hả!!!?????”
Mạnh Duy biết Hoàng Duy vì Vân Hoa mà nói với mình như vậy nên anh lặng im trước sự giận dữ cực điểm của chàng trai đứng trước mặt mình. Nhưng Hoàng Duy làm sao có thể chịu được chứ?
“Tôi đã từng rất khâm phục anh, hồi nhỏ còn chơi thân với anh, tôi từng nghĩ anh là một con người tốt, chân thành và sẽ yêu Vân Hoa hết mình, làm cho cô ấy hạnh phúc. Nhưng không ngờ anh còn dám chia tay cô ấy, lại còn ở đây vui vẻ với cô ta sao???” – Hoàng Duy chỉ vào Kiều Nga.
Mạnh Duy vẫn im lặng.
“Anh bị câm hả, hay là điếc??? Võ Mạnh Duy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Anh đừng có làm Vân Hoa đau khổ nữa, cứ đến với Kiều Nga đi!”
“Vân Hoa được ở bên cậu thì cậu phải vui mừng chứ, sao lại đến đây gây sự?” – Mạnh Duy lên tiếng hỏi bằng giọng lạnh tanh.
Hoàng Duy lại điên tiết túm chặt cổ áo Mạnh Duy, hét lên:
“Vui mừng??? Anh nghĩ tôi vui mừng thế nào?? Cô ấy chẳng bao giờ có thể chấp nhận tình yêu của tôi, lúc nào cũng chỉ có anh, chỉ có anh! Đồ kh-ố-n kiếp, tại anh, tất cả là tại anh, vì anh mà cô ấy bị bắt cóc!!!!”
Cả Kiều Nga và Mạnh Duy như sét nổ ngang tai. Mạnh Duy không tin nổi những gì vừa nghe nữa:
“Cậu…cậu nói ai bị bắt cóc???”
“Còn ai vào đây nữa!” – Hoàng Duy chỉ Kiều Nga – “Đều là do con kh-ố-n kia! Mạnh Duy, anh vừa đi chỉ có một thời gian ngắn là cô ta đã bắt cóc Vân Hoa, nếu chúng tôi không cứu kịp thì Vân Hoa đã bị bắt sang Trung Quốc rồi. Nhưng giờ cô ấy lại bị bắt cóc lần nữa, còn cô ta thì trốn sang Pháp vui vẻ với anh, anh thấy ai nhục nhã hơn???????”
Mạnh Duy cứng đơ người, rồi quay ra nhìn Kiều Nga:
“Có…có thật không?”
Kiều Nga hốt hoảng:
“Anh, đây là chủ ý của mẹ em, đúng là em có lần thực hiện việc đó nhưng Vân Hoa được cứu rồi, còn lần này thì em không biết, tự dưng mẹ em bảo em sang đây với anh!”
“Câm mồm! Cô cũng muốn hại Vân Hoa để ở bên người cô yêu mới nghe theo mẹ cô đúng không!!!!!!????” – Hoàng Duy không thể bình tĩnh được.
“Không, tôi, tôi…” – Kiều Nga hoang mang không biết chuyện gì ập đến với mình nữa.
Mạnh Duy không nói gì, anh chỉ đứng lên chạy vụt ra ngoài.
Trái tim càng lúc càng đau dữ dội, căn bệnh lại tái phát mỗi khi anh chạy.
Anh chạy đến bờ sông Seine.
Anh chỉ muốn đâm đầu xuống sông mà ૮ɦếƭ, anh đã gây ra cái tội lớn khủng khi*p hơn tất cả những điều khác. Chính anh đã đánh mất cô, đánh mất người mà anh yêu nhất trên Thế gian này.
Không, anh phải tìm được cô! Anh thà ૮ɦếƭ còn hơn để mất cô! Dù cô có bị bắt sang Trung Quốc, anh cũng phải tìm được cô. Anh nhớ cô, yêu cô, mãi mãi chỉ có cô mà thôi!
Sân bay.
Hai chàng trai xách va ly đi nhanh về phía nơi làm thủ tục. Cả hai đều rất đẹp, cao ráo, một người mét tám một người mét chín, khiến ai cũng phải ngoái nhìn nhưng ai cũng lạnh băng, chẳng ai thèm nói với ai câu nào.
Từ cửa sân bay, một cô gái chạy vào rất hoảng hốt. Cô gái níu lấy tay chàng trai cao lớn nhưng lạnh lùng như một tảng băng vĩnh cửu:
“Mạnh Duy, hãy nghe em giải thích! Anh đừng bỏ rơi em, em van anh, đừng đi!!”
Mạnh Duy đeo kính râm nên không ai biết đôi mắt của anh đang có những giọt nước mắt. Dù yêu Vân Hoa nhưng Mạnh Duy luôn dành cho Kiều Nga một tình cảm tốt đẹp, thế nhưng giờ thì sao đây? Anh không thể nào tha thứ cho cô được nữa!
Mạnh Duy lạnh lùng hất tay Kiều Nga ra, đi nhanh về phía trước.
Chỉ còn cô gái đứng đó.
Nước mắt tuôn rơi.
Đã tưởng rằng chỉ cần cố gắng thì sẽ giành lại được anh, nhưng sự ích kỷ của cô đã đẩy xa anh khỏi mình.
Chiếc máy bay đưa anh trở về Việt Nam. Ngôi nhà của anh vắng tanh, bố mẹ, bà nội anh chỉ tập trung vào việc tìm Vân Hoa. Chính anh cũng muốn chạy đi ngay để tìm cô, muốn xới tung cả thế giới này để tìm được cô, nhưng giờ anh có thể tìm cô ở đâu.
Quyển nhật ký, có lẽ cô đã không để lại và có để thì cũng không viết gì vì sự việc bị bắt cóc quá bất ngờ.
Anh tìm cô như thế nào đây?
Và liệu có tìm thấy thì cô có tha thứ cho anh không?
Làm sao để tìm lại ngày tháng yêu thương xưa kia, để cô ở bên anh mãi mãi?
Xin hãy cho anh một câu trả lời!
(Mạnh Duy sẽ tìm được Vân Hoa như thế nào đây? Cmt tiếp cho Angel thì sẽ cố gắng viết, mà thứ 2 lại thi học sinh giỏi rồi, hix! Quà tặng cho cả nhà là một bài hát nhé, kéo chuột tiếp)
Ngày tháng yêu em, ngày tháng bên em
Cũng đã qua rồi, chỉ còn lại nỗi nhớ
Vì anh đã quá dại khờ để mất em rồi
Giờ em yêu thân thương ở phương trời nào
Tìm em nơi đâu, và tìm em nơi chốn nào
Lòng anh cô liêu để từng đêm quanh hiu trong nỗi đau
Hạnh phúc đã mất chỉ do lỗi tại anh
Yêu thương giờ như cơn gió bay
Bay đi đâu để tìm em
Bay đi đâu để tìm thấy em
Đôi khi ngu ngơ cứ tưởng rằng em đang ở đây
Ánh mắt của em, ôi sao quá diệu kỳ in sâu vào tận tim anh
Bay đi đâu để tìm em
Bay đi đâu để tìm thấy em
Nhưng sao cơn mơ cũng chỉ là mơ mà thôi
Để khi ta được gặp nhau nói lên bao lời yêu
Rồi chợt tỉnh giấc xé tan cõi lòng anh
Bao năm trôi qua dường như đã vỡ tan rồi
Yêu thương cũng như câu chuyện thần tiên
Mãi mãi yêu em không muốn xa rời
Hỡi người ơi em có hay chăng?
(Bài hát “Nơi Đâu Tìm Thấy Em” – Chu Bin, sáng tác: Lê Chí Trung)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc