Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 54

Tác giả: Trà My

Vân Hoa dùng hết sức chống cự lại thằng nghiện bỉ ổi, nhưng hắn vẫn lao vào cô. Sức hắn quá khoẻ, cô lại đang bị trói, bị bịt miệng, rất khó thở nên không thể làm gì được hơn nữa. Cô đau đớn, chỉ muốn gào khóc nhưng không được. Hoàng Duy, Cao Phong, Bảo Long, và cả anh cũng không thể cứu cô như hôm trước được nữa.
Cuộc đời cô đến đây là mãi mãi chìm sâu xuống đáy vực sao?
Tại sao số phận lại bất công với cô như thế!!!!??? Tại sao???
Vân Hoa mỗi lúc lả dần đi, cô ngất xỉu trước tiếng cười gian ác của thằng nghiện, cô không chống lại hắn được nữa. Bàn tay của hắn đã vuốt lên làn da mịn màng trên khuôn mặt cô, và hơi thở của hắn phả dần xuống cổ cô…
Đúng lúc ấy, một tiếng hét vang lên:
“Tên kia, dừng lại!!!”
Thằng nghiện giật mình quay ra. Một chàng trai cao lớn, ăn mặc giống người dân tộc miền núi đang chạy đến phía hắn, tay chàng trai đó cầm một con dao rất to chắc là dùng để làm việc trên rừng nhưng anh đã nhanh chóng dùng con dao đó doạ thằng nghiện. Vì không có νũ кнí lại nhìn thấy chàng trai dân tộc cao lớn khoẻ mạnh nên hắn cuống cuồng buông Vân Hoa ra rồi bỏ chạy. Chàng trai chạy đến chỗ Hoa, thấy cô đã ngất xỉu, lại bị trói và bị bịt miệng, anh vội nâng đầu cô dậy, bỏ cái khăn trong miệng ra cho cô, lay gọi:
“Này cô, cô mau tỉnh lại đi!”
Nhưng Hoa mê man cô không biết gì cả. Chàng trai vội bế cô trở về làng mình, đến một căn nhà sàn rất đẹp. Người nhà của chàng trai vội chạy ra, đưa Vân Hoa vào nhà. Thật may là cô kiệt sức nên ngất đi chứ không có vấn đề nào nghiêm trọng.
Tiếng chim ríu rít và ánh nắng mặt trời chiếu khiến cô cảm thấy hơi chói.
Cô khẽ mở mắt. Quang cảnh ở đây sao lạ thế này?
Chuyện gì đã xảy ra với cô…?
Và bỗng nhiên hình ảnh thằng nghiện hiện ra trước mặt cô. Cô hét lên, bật dậy:
“Không, đừng động vào tôi!!!”
“Chị à, chị gặp ác mộng sao?”
Vân Hoa giật mình quay lại và nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, da hơi đen, khuôn mặt xinh xắn ăn mặc kiểu trang phục dân tộc có áo năm thân và quần cạp to. Hoa kinh hãi:
“Cô…cô là ai?”
Chị đừng sợ, em tên là Mai, hôm trước anh trai em đã cứu được chị khi chị suýt bị hại ở dưới núi. Anh đã đưa chị về đây đấy, chị ngất mấy ngày rồi.
“Anh trai? Anh trai nào? Đây là đâu?”
“Anh trai em tên là Minh, đây là làng em, của dân tộc Nùng đó chị. Chắc chị là người Kinh hả?”
“À ừ…Nhưng mà mấy người cứu tôi thật hả?”
“Vâng, chị khoẻ rồi chứ?”- Mai nở nụ cười.
“Tôi…tôi khoẻ hơn rồi! Nhưng tôi gặp anh trai cô được không? Tôi muốn cám ơn anh ấy!”
“Dạ, anh ấy đang trồng lúa cạn trên sườn núi, ái da anh làm việc chăm quá, giờ vẫn chưa về, đã chiều rồi!”
“Vậy để tôi ra đó, cám ơn cô nhiều!”
Vân Hoa đi khỏi căn nhà sàn đó. Quang cảnh ở đây thật rộng và đẹp, đúng là nơi của dân tộc miền núi. Thật không ngờ cô lại đến nơi ở của dân tộc Nùng, dù là không biết đường về nhưng có còn hơn không? Nghĩ đến thằng nghiện đó cô rùng cả mình rồi.
Hoa đi ra sườn núi gần đó, và nhìn thấy một người đang trồng lúa, bên cạnh đó anh còn chăm sóc nhiều cây khác của cả một vùng lớn của sườn núi. Cô gọi:
“Anh gì ơi!”
Chàng trai quay ra nhìn cô và giật mình:
“Ơ cô đã tỉnh rồi à?”
“Anh là người đã cứu tôi phải không?” – Cô đi tới chỗ anh.
“Tôi tình cờ đi ngang qua nên cứu được cô!”
“Thật sự cám ơn anh, nếu không có anh chắc tôi đã…”
“Cô đừng khách sáo thế! Nhưng cô là ai? Tại sao cô lại bị gã đó hại như vậy? Suýt nữa xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Tôi…tại tôi gặp nhiều chuyện, có lẽ không đáng nói!”
Chàng trai mỉm cười, tiến lại về phía cô:
“Thôi không sao đâu, cô không gặp chuyện gì là may rồi. Cô là ai? Người Kinh à? Đến từ đâu?”
Vân Hoa ngẩng lên. Đó là một chàng trai rất cao lớn, khoẻ mạnh, lực lưỡng, anh không đẹp trai tuyệt diệu như ba chàng trai mà cô đã từng quen, nhưng cái đẹp của anh là ở cái khoẻ khoắn, nhuộm đầy gió nắng thiên nhiên và của riêng người dân tộc Nùng. Một vẻ đẹp mà khiến người ta dễ gần và không thấy ngại.
“Tôi tên là Vân Hoa, tôi người Kinh, đến từ Hà Nội cơ!”
“Hà Nội? Thủ đô nước mình đó hả?”
“Anh chưa đến đó bao giờ à?”
“Ừ chưa vào đó tham qua, tôi ít khi ra ngoài nơi này. Nhưng mà Hà Nội thì tôi biết chỗ, hay là khi cô khoẻ tôi sẽ đưa cô về?”
“Không, anh à…”
[FONT=Times New Rom"Sao?"[/FONT]
“Tôi ở lại đây được không?”
“Hả? Sao lại thế?”
[FONT=Times New Roman]“Tôi chỉ muốn ở lại đây một thời gian thôi, vì có quá nhiều điều tôi muốn quên đi. Nếu quay trở về tôi sẽ không thể nào quên được…”/FONT]
Vậy chuyện đó là gì? Kể cho tôi nghe được không?
Vân Hoa buồn bã ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh núi non điệp trùng ở phía dưới, nơi đây thật là đẹp, những cơn gió đã sắp đến mùa xuân thổi lộng mát, cảm giác lạnh đã bị xua đi bởi một chút nắng chiều. Nhưng sao cảm giác cô đơn vẫn chẳng bị mất đi thế này?
Cô ngồi xuống bãi cỏ xanh ở đỉnh đồi. Chàng trai cũng ngồi xuống cạnh cô.
Anh tên là Minh à?
Ừ, Nông Trí Minh.
Tên anh đẹp thật đấy!
Tôi cũng rất thích cái tên của cô, nó rất đẹp.
Ừm, tên tôi đẹp nhưng cuộc sống của tôi đâu có đẹp…
Rốt cuộc là cô gặp chuyện gì vậy?
Hoa buồn rầu nhìn về một nơi xa xăm, rồi nói:
Chuyện dài lắm…
Chuyện dài là như thế nào? Cô cứ nói đi!
Tôi sinh ra đã là trẻ mồ côi.
Thật sao?
Nhưng bố mẹ nuôi của tôi đã đem tôi về. Bố mẹ nuôi là người rất giàu có, họ có tất cả mọi thứ về tiền bạc, vật chất nhưng họ chẳng bao giờ quan tâm đến tôi, nhưng vẫn cứ giữ tôi kè kè như là tiểu thư vậy. Tôi hồi nhỏ vừa xấu xí, vừa cô đơn, rất buồn tủi…
Cô xinh đẹp như vậy mà xấu xí sao?
Ừ, hồi đó tôi xấu lắm, lại còn chậm chạp. Có một người bạn của tôi, cậu ấy nhanh như con ngựa vậy, nhưng cậu ấy rất kiêu căng với tôi. Chỉ duy nhất có một người là không khinh thường tôi…
Người đó là ai vậy?
Người mà tôi đã yêu và cũng đang muốn rời bỏ…
Trời, sao lại như vậy?
Tôi phải làm sao khi trái tim chỉ muốn hy sinh, muốn ở bên anh ấy mãi mãi nhưng người bạn kia dù ngày xưa hay trêu tôi nhưng cậu ấy yêu tôi thật lòng, tôi biết lựa chọn thế nào giữa tình yêu của cả hai con người tôi cũng biết yêu thương. Nhưng rồi, anh ấy đã bỏ tôi đi với người con gái khác, còn người bạn kia, tôi không đủ dũng cảm để chấp nhận anh ấy nữa. Tôi đã nói chia xa tất cả, và rồi tôi bị bắt cóc thế này đây…
Minh lặng đi nhìn Vân Hoa, đôi mắt tuyệt đẹp long lanh ấy hình như đang sắp khóc. Có một cảm giác nào đó đi qua trong anh. Chưa bao giờ anh có cảm giác này, hai mươi mốt năm sống (bằng tuổi Mạnh Duy nè cả nhà, ta không thích ai hơn tuổi M.Duy) là hai mươi mốt anh chăm lo cho gia đình và sống vui vẻ trên vùng núi Lạng Sơn này cùng với những người dân tộc mình.
Nhưng giờ thì người con gái lạ này đã khiến cho anh có một cảm giác khác…
Cô xinh đẹp, tất nhiên rồi. Nhưng những người xinh đẹp thì anh cũng gặp đầy, chỉ là cô có cái đẹp riêng. Một vẻ đẹp vừa năng động, dễ thương mà cũng ẩn sâu trong đó những nỗi đau khó tả. Đặc biệt là đôi mắt của cô, chưa bao giờ anh thấy có đôi mắt nào đẹp như vậy. Đôi mắt to tròn nhìn rất đáng yêu nhưng lúc nào cũng long lanh, dường như nước mắt luôn ở đó, cô gái nhìn có vẻ lanh lợi này lại là cô gái dễ khóc.
Minh đặt tay lên vai cô:
“Cô đừng buồn nữa, hãy cứ ở lại đây đi!”
“Anh…cho tôi ở lại à…?”
“Cô cứ ở lại đến bất cứ lúc nào cô muốn nếu như cô cảm thấy vui vẻ khi ở lại. Nhưng tôi chỉ khuyên cô rằng, hãy hành động làm sao để cô cảm thấy tốt nhất, không phải đã quên đi tất cả là được!”
Hoa gật đầu, mỉm cười nhẹ hơi yên tâm. Có lẽ mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.
Ánh hoàng hôn dần buông xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc