Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 50

Tác giả: Trà My

Cao Phong đưa Vân Hoa về nhà. Cô bước xuống xe, chào anh rồi định đi vào thì anh gọi:
“Này em cầm lấy đi!”
Cô quay lại và thấy chiếc điện thoại của mình trên tay Cao Phong. Anh nói:
“Hoàng Duy đã giữ cho em đấy, nhưng có vẻ cậu ta muốn tránh mặt em nên nhờ anh giữ hộ.”
“Cám ơn anh…” – Cô buồn rầu nhận lấy điện thoại.
“Ừm em vào nhà đi, mưa to rồi! Vả lại không được nói gì cho bố mẹ em đó nhé, bọn anh phải nói dối bố mẹ em là em đi cùng bạn bè chứ nếu không thì…”
“Em biết rồi, anh cứ đi đi!” – Cô mở cửa nhà.
“Này khoan!”
“Sao?”
“Giờ anh không còn có tình cảm gì với em nữa, nhưng anh vẫn mong muốn em được hạnh phúc. Anh không biết em thế nào, nhưng em có biết không, Hoàng Duy yêu em rất thật lòng.”
“…”
“Em đừng làm cậu ấy buồn nữa được không?”
“…”
“Thôi em vào nhà đi, anh không muốn gây rắc rối cho em nữa! Đừng suy nghĩ nhiều nhé!”
Và rồi anh phóng xe đi. Để lại cô gái trẻ đứng dưới màn mưa đang trắng xoá đất trời. Nước mắt cô rơi lúc nào không hay, gương mặt Hoàng Duy lại hiện ra trước mặt. Cô giật mình vội lau nước mắt.
Vì những giọt nước mắt này mà anh yêu cô…
Vì những giọt nước mắt này mà chính cô cũng không biết phải làm sao để dũng cảm gặp lại anh…
Trong khi những giọt nước mắt khi ấy cô khóc vì Mạnh Duy, vì khi biết Mạnh Duy bị bệnh tim, chỉ là Hoàng Duy vô tình nhìn thấy mà thôi…
Sao cô lúc nào cũng yếu đuối như vậy chứ? Đừng có khóc nữa! Đừng có để cho Hoàng Duy phải đau lòng vì cô nữa! Chính Mạnh Duy cũng đã nói với cô là không muốn cô khóc mà.
Nghĩ đến Mạnh Duy, Hoa lại nhớ ra hôm trước đang gọi điện cho anh thì bị bắt cóc đi. Cô vội chạy vào nhà, lên phòng mình và giở điện thoại ra. Không hề có một cuộc gọi nào của anh, tưởng anh phải gọi cô nhiều cuộc lắm chứ. Cô vội gọi điện cho anh.
Giọng nói ấm áp của Mạnh Duy vang lên:
“Vân Hoa, em đã xong việc rồi sao?”
“Anh nói gì vậy?”
“Chẳng phải em nói em bận sao? Anh không gọi điện cho em vì biết em bận nhưng em biết anh nhớ em đến mức nào không?”
“Em nói em bận á?”
“Em nhắn tin cho anh còn gì?”
“À thì vâng…” – Hoa đành gật đầu nhận tạm dù không hiểu gì cả.
“Hoa, ở đây chán lắm em biết không? Nhưng cái dự án này anh không biết đến bao giờ mới làm xong nữa. Anh muốn được gặp em, có được không?”
“Gặp em ư? Kiểu gì đây?”
“Em lên mạng đi, chat Yahoo ý!”
“Ôi dào em làm gì có nick anh?”
“Ghét em nhất đấy, ở bên anh bao lâu mà không biết nick anh hả? Nick anh là mdv3vh (nick bịa, đừng có ai add hay chơi đểu là lập luôn ra đấy)”
“Hả? Nick quái gì mà chẳng có nghĩa gì cả!”
“Đồ ngốc! “md” là Mạnh Duy, “vh” là Vân Hoa.”
“Còn “v3″ là gì?”
“Em quay ngang chữ “v” ra là biết ngay!”
Hoa suy nghĩ một lát rồi bật cười, hoá ra “v3″ là “<3″, đó là hình trái tim (nhìn dọc <3 là biết ngay mà). Cái nick tưởng chẳng hiểu gì ấy hoá ra là “Mạnh Duy yêu Vân Hoa”, nghe sao mà cảm động thế? Mà gã Mạnh Duy này có phải teen nữa đâu mà dùng cái nick “khủng” thế, cái kí hiệu <3 chỉ dành cho teen thôi.
Cô bật máy tính, add nick anh vào. Lập tức nick anh sáng luôn, anh đang trực ở đó mà.
“Rốt cuộc là em bận cái gì vậy?”
“Ôi giời chưa chào hỏi gì đã hỏi câu này à?”
“Cần gì chào hỏi? Lắm chuyện!”
“Anh thì lắm chuyện có hơn gì em? Chó chê mèo lắm lông!”
“Anh thấy làm cái cậu Báo Đốm gì đó của em chán ૮ɦếƭ à, thà cứ lạnh băng với em chắc còn vui hơn chán!”
“Em đùa tí thôi, ai cho phép anh lạnh băng? Em cho một mồi lửa luôn!”
“Lửa lửa lửa! Nói nhiều quá, vào việc chính ngay! Em bận cái gì vậy?”
“Em bận gì thì sao phải nói với anh?”
“Em ngoan cố thật đó! Nhưng nói chuyện điện thoại anh thấy giọng em có vẻ mệt, em làm sao à?”
“À không có chuyện gì đâu.”
“Hoa, em không giấu anh cái gì đó chứ?”
“Giấu gì mà giấu, không có đâu!”
“Em ốm đúng không?”
“Làm gì có!”
“Thế sao mệt mỏi vậy?”
“Đã nói là không sao mà!”
“Không tin, bật webcam lên!”
“Hả? Làm cái chi?”
“Kiểm tra xem sau khi anh đi có nhớ anh tới mức phát ốm phát gầy đi không!”
“Sặc! Anh đểu lắm đấy! (Muốn nhìn mặt người ta thì nói thẳng ra đi)”
———————————————–
Trong nhà hàng sang trọng, có tiếng nhạc du dương vang lên. Ngoài trời vẫn đổ mưa. Cô gái ngồi bên chiếc bàn, lặng lẽ uống một cốc rượu.
“Cô mới 18 tuổi đã đòi uống rượu sao?”
Kiều Nga giật mình ngẩng lên. Hoàng Duy đứng đó, mặt anh lạnh tanh, thân hình cao lớn che hết mọi thứ. Kiều Nga cười:
“Vậy còn anh? Anh hơn tôi có một tuổi mà ở Sa Pa anh uống say bí say tỉ ra còn gì?”
Hoàng Duy bực mình kéo ghế ngồi đối diện với Kiều Nga:
“Tôi không rảnh mà ra đây nói chuyện tào lao với cô! Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tôi nghe nói là anh và hai người bạn của anh đã giải thoát cho Vân Hoa khỏi ngôi nhà hoang đó?”
“Đúng vậy! Kiều Nga, cô thật độc ác, dám bắt cóc người. Tôi còn chưa hỏi là tại sao cô bắt cóc Vân Hoa đấy!”
Kiều Nga dường như không để ý, tiếp tục hỏi:
“Vậy có nghĩa là anh vẫn quan tâm đến Vân Hoa hả?”
“Cô đang nói cái gì vậy?”
“Lúc tôi mua su hào, anh nói với tôi anh không quan tâm đến Hoa nữa mà. Sao lại cứu cô ấy?”
Hoàng Duy cứng họng một hồi rồi đáp:
“Dù sao cô ấy cũng là bạn học với tôi, phải cứu chứ! Gặp hoạn nạn mà không giúp đỡ nhau à?”
“Hoàng Duy, anh đang cố trốn tránh đấy!” – Kiều Nga đặt mạnh ly rượu xuống bàn.
“Trốn tránh cái gì?”
“Tôi thừa biết anh rất yêu Vân Hoa, đúng không?”
“Tôi không thừa hơi trả lời câu đó!” – Hoàng Duy cũng tức giận.
Kiều Nga lấy hơi một cái rồi cười:
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi thế. Anh uống chút đi cho hạ hoả!”
Đang tức giận, Hoàng Duy cầm luôn chén rượu uống. Kiều Nga tiếp tục rót rượu cho anh, nói:
“Anh biết vì sao tôi bắt cóc Vân Hoa không? Vì tôi vẫn muốn chia rẽ Vân Hoa với Mạnh Duy. Một khi tôi đã thích cái gì thì tôi không bao giờ từ bỏ đâu. Trong trái tim tôi mãi mãi yêu Mạnh Duy mà thôi, tôi không bao giờ bỏ cuộc! Còn anh? Tại sao anh lại thấp hèn đứng nhìn hai người đó hạnh phúc như vậy?”
“Tôi không muốn làm khổ Vân Hoa, tôi muốn cô ấy sống với tình yêu đích thực của mình!” – Hoàng Duy đã ngà ngà say với thứ rượu rất mạnh.
“Tình yêu đích thực ư? Anh muốn cô ấy hạnh phúc đúng không?”
“Đúng! Tôi tin Mạnh Duy sẽ làm cô ấy hạnh phúc!”
“Nếu cô ấy không hạnh phúc thì sao?”
“Tôi…” – Hoàng Duy không biết trả lời thế nào, chỉ biết uống tiếp rượu. Trong lòng anh rất hỗn loạn, không biết mình đang nói gì nữa.
“Anh cam lòng để cô ấy đợi Mạnh Duy trong một thời gian không thể biết là bao lâu như vậy sao? Rồi cô ấy bị bắt cóc như vậy, anh cam lòng để cô ấy chịu khổ sao? Nếu Mạnh Duy không thể về thì sao? Có thể họ sẽ quay phim luôn bên Pháp lắm chứ, và nếu nổi tiếng thì Mạnh Duy sẽ bị hào quang làm mờ đi, rồi anh ấy sẽ là diễn viên nổi tiếng, và quên Vân Hoa. Anh vẫn sẽ ngồi nhìn cô ấy đợi Mạnh Duy đến ૮ɦếƭ già à?”
“Tôi không muốn thế, không muốn thế…” – Hoàng Duy say đến líu cả lưỡi.
“Hoàng Duy, biết đâu Vân Hoa cũng yêu anh nhưng cô ấy không dám thú nhận vì cô ấy vẫn có nhiều nghĩa vụ với Mạnh Duy thì sao? Anh chôn giấu tình cảm của mình đến bao giờ nữa? Anh là một vận động viên, dám nghĩ dám làm, dám chạy trên đường đua mà không dám yêu người con gái mà mình đã ở bên 6 năm sao? Anh có thấy là anh sai lầm không?”
“Ai nói thế, ai nói tôi sai lầm…???” – Hoàng Duy hét lên rồi bỏ đi ra ngoài trời mưa, dáng người say rượu của anh cứ lảo đảo đi về một hướng…
———————————————————-
Qua webcam, Vân Hoa được nhìn lại thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú cùng nụ cười đẹp như nắng mai của Mạnh Duy. Tự dưng cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, nhìn thấy anh cũng đủ để cô thấy nhớ, thấy vui rồi.
“Mạnh Duy à…” – Cô gõ một tin nhắn.
“Sao?”
“Anh…đẹp trai lắm!”
Cô thấy Mạnh Duy bật cười, rồi anh gõ một tin nhắn:
“Còn em thì vẫn xấu như ngày nào!”
“Anh…Quá đáng!!! Ai cũng bảo em đẹp hơn đấy!”
“Anh cấm em đẹp luôn đấy, em chỉ được xấu thôi, em mà đẹp thì người khác theo đuổi em thì sao? Em chỉ được là của anh, nghe chưa?”
Hoa vừa buồn cười vừa bực mình, gõ lại:
“Anh độc đoán vừa chứ, em vẫn cứ đẹp đấy, nếu không khen em đẹp thì em không là của anh đâu!”
“Ừ thì em không đẹp…”
“Hả???”
“…mà là rất xinh đẹp!”
Hoa cứ tưởng mình bay lên tận mây trời rồi, định gõ lại: “Em mãi mãi chỉ có anh thôi!”
Thì “Cộc, cộc”
Cô gõ nhanh một tin:
“Có người gõ cửa, đợi em chút nhé!”
“Ừ!”
Rồi cô chạy ra mở cửa…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc