“Vân Hoa, tỉnh dậy đi!”
Cô khẽ mở mắt. Có ánh sáng chói loá chiếu vào mắt cô, cô khẽ đưa tay lên che và nhìn thấy bóng người đứng trước mặt mình. Ánh sáng bớt đi, cô càng nhìn rõ người đó hơn. Chàng trai mặc bộ đồ thể thao màu trắng nhìn đẹp như một vị thần trong truyện thần thoại, anh đang nhìn cô với nụ cười đẹp như nắng mai.
“Anh…” – Cô gọi.
Anh tiến đến chỗ cô, đưa tay cho cô. Cô định nắm lấy tay anh thì bỗng bóng hình anh lại mờ dần đi. Cô hốt hoảng:
“Mạnh Duy!”
Anh vẫn đứng đó, nụ cười không đổi thay, nhưng hình bóng anh cứ xa dần.
“KHÔNG, Mạnh Duy!!!!!!!”
Vân Hoa hét lên. Một giọng nói vang lên bên cạnh cô:
“Tỉnh rồi hả?”
Hoa ôm đầu, hoá ra là một giấc mơ, nhưng cô cũng đủ hoảng loạn vì giấc mơ đó rồi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô nhìn lên, cô đang ở trong một căn phòng chật chội, tối om, xung quanh nhiều thùng đồ đạc lỉnh kỉnh.
“Đây là đâu?”
“Là nơi không ai biết đến!”
Hoa giật mình nhìn sang bên cạnh mình. Người đàn bà đó đang ngồi trên chiếc ghế, gương mặt hiện lên vẻ hiểm ác.
“Bà…Sao lại là bà?”
“Ngạc nhiên hả? Lâu lắm mới gặp nhau đấy!”
Hoa kinh hãi lùi lại:
“Sao tôi lại ở đây? Bà muốn làm gì?”
“Còn làm gì nữa! Mày nghĩ là tao định làm gì? Lần trước lẽ ra tao đã có được cái quán karaoke tiền tỷ bên Trung Quốc nhưng mày lại chuồn mất nên gã đàn ông đó nhất quyết không giao quán đó cho tao! Đều là tại mày và thằng Mạnh Duy đó!”
“Bà…Bà thật độc ác!”
“Độc ác ư? Tất nhiên rồi, tao không phải là người, tao bị điên mày nghe chưa? Nhưng mày đừng bao giờ tin vào tình yêu, hãy cứ nghĩ đến cuộc sống đi! Mày yêu mà không sống được thì đừng có yêu, mà sống thì cần tiền, vì thế mày cứ nghĩ đến tiền đi! Có tiền sẽ có tất cả! Hãy chấp nhận đi, mày sẽ được sang bên Trung Quốc, sống sung sướng khỏi phải yêu cái thằng k.h.ố.n n.ạ.n Mạnh Duy nữa đâu.”
“Bà không được gọi anh ấy như thế!” – Hoa quát.
“Sao lại không? Cái thằng bệnh tật ấy cho nó ૮ɦếƭ quách đi cho xong! Nhưng nếu làm thế thì hơi tội cho con gái tao, vì thế giờ tao cần phải kéo mày ra khỏi Mạnh Duy đã, còn nó thì phải sống với con gái tao, giờ tao đổi ý rồi, tao thấy Mạnh Duy ở bên con gái tao còn tốt hơn mày!”
“Đồ khốn, bà ૮ɦếƭ đi!!” – Hoa điên tiết chồm lên.
Nhưng tay cô đã bị trói chặt vào cái cột, không thể thoát ra được. Cô cố giằng ra nhưng dây trói quá chặt. Kiều Duyên cười:
“Cứ ngồi đó hưởng thụ đi cô gái, đợi tao lo liệu vài thứ xong thì sẽ đến ngày giao nộp mày sang Trung Quốc. Giờ đừng mơ Mạnh Duy đến cứu mày, nó sang Pháp rồi và tao sẽ cho con tao sang Pháp với nó thôi. Mà còn nữa, nơi này là tầng hầm, xung quanh đây cũng chẳng có ai đâu vì thế mày đừng có hét lên kẻo khản mất giọng hát trong veo đấy nhé!” – Rồi bà ta đi ra, đóng sập cửa lại.
Còn lại Vân Hoa ngồi trong căn hầm tối. Cô bật khóc vì tức giận và đau khổ. Hạnh phúc không thể đến với cô và cô phải chôn vùi cuộc sống của mình như vậy sao? Không được! Cái dây trói đáng nguyền rủa này sao nó nhẫn tâm thắt chặt cô như vậy chứ!
Kiều Duyên bước ra khỏi ngôi nhà bí mật này, một chiếc xe sang trọng đã đợi bà ta ở đó. Bà ta hỏi gã lái xe:
“Có ai biết chỗ này không đó?”
“Bà yên tâm, đây là căn cứ bí mật, không ai biết đâu! Giờ cô Kiều Nga đang chờ bà ở công ty T. Hôm trước mấy thằng “đệ tử” nhà mình chụp thuốc mê con bé kia rồi đi luôn, cô Kiều Nga chưa biết chỗ này.”
“Được, vậy chúng ta đi đón Nga!”
Chiếc xe lao ✓út trở về trụ sở công ty điện ảnh T. Ai nấy đều cúi chào khi Kiều Duyên bước ra. Dù công việc của bà ta là quản lý các quán bar, karaoke nhưng bà ta luôn xuất hiện với việc là đồng sáng lập cho công ty T., không một ai biết công việc thực của bà ta.
Cô gái trẻ đang đứng ngay đó. Kiều Duyên đi tới:
“Con đợi lâu không?”
“Không sao đâu, mẹ nhốt Vân Hoa ở đâu vậy?”
“Rồi con sẽ biết! À mà Mạnh Duy biết vụ này không đó?”
“Con đã nhắn một cái tin giả đến anh ta, anh ta sẽ không biết đâu mẹ yên tâm!”
“Tốt, phải thế chứ, không được hiền lành đâu nhé con, phải giở thủ đoạn vào. Mấy thằng “đệ tử” (bọn xã hội đen đó các bồ tèo ạ) đâu?”
“Chúng nó ở trong kia!”
“Vậy vào gọi chúng nó ra!”
Cả hai đi vào, không biết ở ngoài kia nấp sau một đám bụi cây có ba người mặc áo trùm kín, đeo kính râm.
“Hai người họ quay vào rồi! Giờ phải làm gì đây Cao Phong?”
“Chúng ta cần khống chế thằng tài xế để biết chỗ, sau đó thì sẽ đi theo cứu Vân Hoa.”
“OK!”
Gã tài xế ngồi trên xe vừa nghe nhạc vừa hút thuốc. Bỗng cửa xe mở tung, gã chưa kịp làm gì thì bị lôi tuột ra ngoài ngã đập mặt xuống đất. Ba chàng trai vẫn đang trùm kín mặt, nghiêm mặt hỏi:
“Mau khai ra chỗ giấu Vân Hoa đi!”
Gã tài xế nhanh chóng định thần lại, liền bật dậy và lao tới đánh cả ba. Dù gã rất khoẻ nhưng hắn không học võ điêu luyện như ba chàng vận động viên. Hắn vừa xông lên đã bị một cú đá bay hàm răng của Bảo Long, một quả đấm vỡ mặt thủng bụng của Cao Phong và cuối cùng là Hoàng Duy bước tới tung vài cú và vặn bẻ chân tay hắn, xương kêu răng rắc, gã kêu ầm lên vì đau:
“Ối đau quá, tha cho tôi, tha cho tôi!!!!”
“Muốn tha thì khai ra!”
“Khai gì cơ?”
“Mụ già kia giấu Vân Hoa ở đâu, nói!”
“Tôi…tôi không biết…”
“Nếu không muốn xuống âm phủ thì nói ngay!” – Hoàng Duy rút luôn con dao kề vào cổ hắn doạ.
“Ấy ấy tôi nói, chỗ đó ở…”
Nhưng hắn chưa kịp nói thì đúng lúc đó Kiều Duyên cùng đồng bọn đi ra và nhìn thấy. Bà ta hét lên:
“Chuyện gì đó hả? Bắt chúng lại!!!”
Bọn “đệ tử” liền lao đến ba chàng trai. Lũ này là xã hội đen chính hiệu, võ nghệ siêu phàm, nếu đối đầu thì cả ba chàng trai không thể làm gì nổi chúng. Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách! Không phải cả ba nhát gan nhưng nếu bị đánh thì chỉ có ૮ɦếƭ vì bọn nó có νũ кнí, ૮ɦếƭ thì Vân Hoa sẽ…
Và cả ba vụt chạy đi. Về chạy thì dù không bằng Mạnh Duy nhưng cả ba cũng là những thần gió, thần rồng, thần ngựa, chỉ một loáng đã bỏ xa. Ấy vậy mà Bảo Long bị vấp vào hòn đá và ngã, chân bị thương. Cao Phong và Hoàng Duy vội quay lại định cứu Bảo Long, nhưng bọn “đệ tử” đã nhanh hơn tóm lấy Bảo Long, dùng vũ lực khống chế và lôi về xe. Hoàng Duy và Cao Phong không đuổi kịp, Bảo Long đã bị lôi lên xe và phóng đi mất hút.
Bảo Long ngồi trong xe, bị trói chặt nên không thể làm gì được. Chiếc xe lao đi rất nhanh và dừng lại trước một ngôi nhà hoang. Lũ “đệ tử” kéo Bảo Long xềnh xệch vào trong rồi ném cậu xuống hầm. Kiều Duyên nhếch mép:
“Đáng đời, cho có bè bạn nhé!”
Bảo Long bị ném bịch vào tầng hầm rồi khoá cửa lại. Cậu hét ầm lên:
“Đồ k.h.ố.n n.ạ.n! Chúng mày dám làm thế này với ông mày hả?”
Nhưng cậu sững ngay lại khi nghe thấy tiếng nói cũng ngay trong phòng hầm:
“Bảo Long, là em sao?”
Bảo Long quay lại. Vân Hoa đang ngồi dựa chiếc cột vì bị trói ở đó. Cậu quên cả việc đang bị bắt trói, kêu lên:
“Chị Hoa, cuối cùng em cũng tìm thấy chị!!”
“Nhưng sao em lại ở đây?”
“Tụi em định lập mưu cứu chị nhưng không thành, em sơ hở để bị bắt…”
“Là tại chị, chị để em bị liên luỵ!”
Bảo Long cười – nụ cười của chàng trai 18 tuổi đáng yêu, đầy tự tin và sáng bừng cả căn phòng tối:
“Chỉ cần biết chị không sao là em vui rồi, không phải tự trách mình đâu!”
Hoa ngẩng lên nhìn cậu. Bảo Long từ nhỏ vẫn luôn tự tin, lạc quan, chẳng bao giờ nao núng cái gì và đặc biệt có trái tim nhân hậu.
“Bảo Long à, giờ chúng ta cùng bị trói thế này thì sẽ ra ngoài kiểu gì đây?”
“Ừm khó quá, chúng ta bỏ xác ở đây mất!” – Bảo Long nhìn loanh quanh bỗng reo lên – “A biết đâu lại có cách!”