Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 46

Tác giả: Trà My

Sáng sớm, những cơn gió lạnh mùa đông thổi trên từng bậc cầu thang. Cô lặng lẽ đi xuống, nhìn lên tờ lịch bên bức tường. Hôm nay là 24/12, được 5 ngày từ ngày anh đi. Sao cô cảm thấy nhớ anh đến thế? Lúc đầu cô rất vui vì phim của anh đóng xong trước ngày Noel, nhưng giờ thì cô không muốn nữa. Giá nó đóng xong đúng ngày Noel thế này thì cô còn được đi chơi với anh, nhưng năm nay, cô lại đón Noel trong cô đơn và nỗi nhớ.
Cô chợt nhớ tới lời Hoàng Duy nói, đành đi xuống. Bố cô đã ngồi ngay đấy, ông đang đọc báo liền hạ kính xuống:
“Con lại đi làm thêm hả?”
“Dạ? À vâng…” – Bao lâu nay cô vẫn nói dối bố ngay cả khi Mạnh Duy đã cho cô thôi việc giúp việc ở nhà anh.
“Dạo này con ít về nhà đấy, việc gì mà nặng vậy?”
“Không sao đâu bố ạ, con làm tốt mà! Con làm nốt hôm nay thôi để chuẩn bị chơi Noel chứ, bố đừng lo cho con.”
“Nhưng bố muốn biết là con đang làm gì?”
“Ừm con…Con làm mấy việc bên ngoài và còn giúp nhà Hoàng Duy nữa!”
“Hoàng Duy hả? Thế thì được! Mau đi đi!”
Hoa liền vâng dạ rồi đi ra ngoài. Đột nhiên cô thở dài. Bố mẹ cô đều yêu quý Hoàng Duy, dù rằng anh không giàu có gì nhưng rất chăm chỉ và lễ phép, lại giỏi giang nữa, bố mẹ cô luôn muốn cô ở bên Hoàng Duy chứ không phải một người con trai khác.
Cô dừng chân trước căn nhà nhỏ. Người cha của Hoàng Duy làm kỹ sư nên luôn đi làm sớm và nhìn ông già đi nhiều vì làm việc, nhưng nụ cười luôn nở cho thấy ông hài lòng với gia đình mình. Căn nhà của ông chỉ có ba người, có ông, có người vợ tảo tần sớm sớm ra chợ bán hàng, chủ yếu là rau quả, và có một người con trai chăm chỉ, giỏi thể thao, khôi ngô tuấn tú được bao bạn nữ mến mộ, yêu thương nhưng anh chỉ yêu có mình cô.
Chính cô, cô cũng yêu Hoàng Duy. Dù là ngày xưa anh rất hay bắt nạt cô, nhưng tình cảm chân thành của anh đã làm cô rung động từ lâu rồi.
Chỉ tiếc, số phận không cho cô ở bên Hoàng Duy. Vì cô có một tình yêu lớn hơn bất cứ thứ gì khác.
Nhưng tình yêu đó lại rời xa cô, chưa hề liên lạc gì với cô cả, cô cảm thấy trống vắng vô cùng…
Hoàng Duy vừa tạm biệt bố quay vào định giúp mẹ thì nhìn thấy Vân Hoa liền gọi:
“Hoa, lại đây!”
Cô giật mình đi tới chỗ anh và cúi chào người mẹ – người phụ nữ phúc hậu mà anh rất kính trọng.
“Cháu chào cô ạ!”
“Ôi Hoa đó hả? Lâu lắm cô mới gặp cháu! Cháu vào đây đi!” – Mẹ Hoàng Duy dẫn Hoa vào nhà. Hoa hơi ngại nhưng Hoàng Duy cười nói với cô cứ yên tâm nên cô đi theo vào.
Trong sân nhà là mấy rổ rau và quả để chuẩn bị mang ra chợ bán. Người mẹ cười:
“Hôm nay cô phải có việc rất gấp vì mấy bác ở chợ bên kia nhờ, nhưng chỗ rau này không bán thì không được…” – Bà hơi ngập ngừng vì không muốn tự dưng lại nhờ vả ai.
Nhưng Vân Hoa đã cởi mở:
“Cô đừng lo, cô cứ đi đi ạ, cháu sẽ giúp cô, nhất định sẽ bán hết cho coi!”
“Ôi cô cám ơn cháu, phiền cháu quá đi, cô định hôm nay sẽ bán cùng cháu nhưng mà…”
“Cô à, cháu đâu có tính toán gì chuyện đó, cô bận thì cô cứ đi! Cháu cũng bán hàng không tồi đâu cô!” – Hoa cười tươi hơn.
Bà mẹ cười hiền dịu:
“Vân Hoa, cô chỉ mong có một người con dâu như cháu thôi! Cô rất mong chúng ta là mẹ con đấy!”
Cả Hoa và Hoàng Duy đều hơi đỏ mặt khi nghe câu đó. Hoa nắm lấy tay người mẹ đó:
“Cô à, không cần làm con dâu cháu cũng coi cô như một người mẹ mà. Mẹ ruột cháu thì cháu không có rồi, giờ cháu rất thích có nhiều người mẹ tốt. Mẹ, từ nay con sẽ giúp mẹ bán hàng nha!”
Đôi mắt người mẹ ấy rưng rưng nước mắt, nắm chặt lấy tay Vân Hoa. Cả chàng trai đứng sau cũng khẽ nở một nụ cười nhẹ vì cảm động.
Mẹ Hoàng Duy đi rồi, cả hai vào bê rau quả ra chợ. Vừa đi Hoàng Duy vừa hỏi:
“Này, gọi mẹ anh là mẹ thì gọi anh là gì đây?”
“Thế anh thích gọi là gì? Anh trai thì em có Cao Phong rồi, em trai có Bảo Long rồi!”
“Thế thì bạn trai!” – Hoàng Duy cười phá lên.
Nhưng không ngờ câu đùa của anh đã khiến Vân Hoa sững lại. Hoàng Duy ngạc nhiên khi thấy cô không trả lời gì liền quay ra thì thấy gương mặt cô buồn rượi.
“Hoa, anh chỉ đùa chút thôi, em giận sao?”
“Không, em không giận!” – Hoa ngẩng lên – “Ừ thì bạn trai…” – Rồi cô thẫn thờ bước đi tiếp, dường như đầu óc không chú ý cái gì.
Hoàng Duy nhìn theo, cắn môi:
“Có phải em chỉ coi anh là một người bạn chứ gì…?”
Đã lâu rồi, anh biết mối tình của cô với Mạnh Duy.
Anh đã nhủ sẽ quên cô, coi cô như một người bạn mà thôi.
Nhưng sao anh thấy đắng lòng đến vậy?
“Mớ này bao nhiêu cô gái?”
“Dạ 5.000 thôi bác, bác mua đi ạ! Có cần nhặt luôn không ạ để cháu lấy mớ đã nhặt cho bác?”
“Không cần đâu, tiền đây cô! Cái bác Lan đã có con dâu rồi hả?”
“Dạ đâu ạ, cháu chỉ đến giúp thôi ạ…”
“Làm tôi cứ tưởng, cô bán hàng khéo ghê!”
Nhưng bác gái đó chưa kịp khen hết thì bao nhiêu người khác lại chạy đến:
“Bán cho tôi mấy cân táo cô!”
“Cô còn chanh không? Cho tôi 3, 4 quả đi!”
“Nè rau cải ngọt này bao nhiêu cô?”
“Tránh đường! Cho tôi mấy quả cà chua!”
Chỉ được mấy tiếng mà Hoa đã đông khách ứ ừ ự chỉ vì ai cũng tò mò được biết cô gái mới mà cô Lan (mẹ Mạnh Duy) “cử” đến. Đàn ông thì tranh thủ đi ngắm vẻ xinh đẹp như hoa như ngọc, đàn bà thì đến mê giọng nói trong trẻo ngọt ngào và cách ứng xử, bán hàng khéo léo của cô.
Phải đến gần trưa khách mới vãn, Vân Hoa mồ hôi đầm đìa nhưng cô rất vui vì đông khách, hàng gần như hết nhẵn. Hoàng Duy vẫn ngồi cạnh cô, anh trêu:
“Sướng ghê, hôm nay không phải làm gì mà ngồi thu được một bộn tiền!”
“E hèm tiền đó của em nha!”
“Nhưng hàng của nhà anh mà, em nói đến giúp không công còn gì?”
“Em nói thế bao giờ?” – Cô chồm lên định đánh cho anh một cái.
Bỗng nhiên nhạc chuông kêu lên: “Cho em quên ngàn nỗi nhớ cứ đến khiến cho lòng em bao đêm mơ về anh mãi thôi…”
Vân Hoa giật mình giở điện thoại. Một số lạ dài ngoằng, cô thoáng sợ nhưng rồi ớ ra: số dài thế này chỉ có ở nước ngoài! Ngay lập tức cô nhấc ngay máy:
“Alo!!” – Giọng cô rất vội vã, chỉ muốn nghe ngay lời người nói bên kia.
“Bonjour!”
“Hả? Ai vậy?” – Vân Hoa bực mình vì gặp kẻ lạ.
“Đó là tiếng Pháp, nghĩa là “xin chào”, em ngốc thật đấy!” – Một tiếng cười vang lên làm Hoa sững lại trước khi định cúp máy.
Giọng nói đó, tiếng cười đó, ấm áp như ngày nào…
Mãi mãi không bao giờ cô quên được!
Chính là anh sao???
“Mạnh Duy, là anh đúng không!!!???” – Cô hét lên.
“Cứ như gặp tổng thống hay sao mà hét to thế? Bên em giờ này chắc là trưa hả?”
“Anh….” – Cô xúc động nói không thành tiếng.
“Anh vừa mới dậy thôi, bên này mới sáng sớm mà. Giờ thì có cái điện thoại gọi cho em rồi, sang đây đã mấy ngày mà chưa có điện thoại gọi về cho em anh tức phát điên!” – Giọng Mạnh Duy vẫn trầm ấm trong điện thoại.
“Anh đáng ghét lắm, em nhớ anh bao ngày nay!” – Cô khóc cũng không thành tiếng nữa, nghe tiếng anh là điều hạnh phúc nhất với cô.
“Đồ ngốc, anh còn nhớ em đến suýt lên cơn điên rồi ấy! Em đang làm gì thế?”
“À ừ em…em đang ở ngoài chợ…”
“Trưa rồi còn ở ngoài chợ làm gì?”
“Em mua mấy thứ thôi, không sao đâu! Còn anh?”
“Bên này bận lắm, lại có một mình anh, chán ૮ɦếƭ.”
“Nhưng bên đó đẹp không anh?”
“Ừm đẹp lắm, có thích không anh nói cho mấy cảnh bên này!”
“Ok anh nói đi…” – Cô đứng lên chạy ngay ra chỗ khác yên tĩnh hơn để nói chuyện với anh.
Cô đã vô tình để quên mất chàng trai ấy đã ngồi từ bấy đến giờ, đôi mắt anh trĩu nặng khi nghe cô hạnh phúc nói chuyện với Mạnh Duy.
Tình yêu của cô với Mạnh Duy lớn đến nhường đó hay sao?
“Này anh, còn một củ su hào, để tôi mua nốt nhá!”
Hoàng Duy giật mình ngẩng lên. Kiều Nga đang đứng đó, mặc chiếc váy mùa đông rất sành điệu, mùa nào cũng mặc váy được, nhưng công nhận Kiều Nga hợp váy, nhìn rất xinh đẹp. Nhưng gương mặt cô không hề tỏ ra đẹp như vậy.
Hoàng Duy thở dài:
“Ừ mua thì mua đi!”
“Sao vậy? Cô đơn ngồi một mình à? Thế thì tôi cũng không nỡ mua củ su hào này, còn một mình nó thôi mà!”
“Lằng nhằng quá mua thì mua còn không thì thôi!”
“Làm gì mà nóng vậy? Chị ta nói chuyện với Mạnh Duy nên anh tức thế sao?”
“Liên quan gì đến cô!”
“Sao không liên quan nhỉ? Mạnh Duy là bạn trai cũ của tôi mà! Haizzz hai người ấy bao ngày xa cách, chắc sẽ nói chuyện với nhau rất lâu…”
“Cô đứng đó luyên thuyên hay mua su hào thì nói mau??” – Hoàng Duy cáu.
“Này anh muốn yêu Vân Hoa không?”
Hoàng Duy giật mình nhìn Kiều Nga. Cô cúi xuống, cười:
“Nếu anh đồng ý nghe theo tôi thì anh sẽ được yêu Vân Hoa đấy. Tôi sẽ giúp anh!”
“Cô điên à? Tôi với cô ấy chỉ là bạn thôi, cô ấy là của Mạnh Duy, chuyện của cô ấy tôi không quan tâm!” – Hoàng Duy càng bực mình thêm.
“Có thật là anh sẽ không quan tâm không?”
“Tôi cần gì phải quan tâm chứ?”
“Được, cứ để xem!” – Kiều Nga đứng thẳng dậy, quay đôi bốt rõ cao đi. Nhưng bỗng cô quay lại – “Này trả anh!”
Hoàng Duy đỡ lấy củ su hào bị Kiều Nga ném lại, không thèm để ý đến nụ cười nham hiểm của cô…
“Em nghe anh nói mà em muốn đến Pháp quá!”
“Anh cũng muốn em đến đây, anh sống không có em thấy chán lắm.”
“Em rất rất muốn…”
Nhưng cô chưa kịp nói thì một cái khăn tẩm thuốc mê đã trùm lên mặt cô.
Chiếc điện thoại rơi xuống.
“Nhất định có dịp anh sẽ đưa em đến. Alo, em còn đó không? Alo, alo…”
Nhưng không còn ai ở đó nữa…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc