Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 43

Tác giả: Trà My

Sáng sớm. Trời hôm nay trở rét đậm, nhiệt độ sáng sớm xuống 5 độ C, Hoa phải mặc mấy cái áo len, áo bông và khoác thêm cái áo phao mới đơ đỡ lạnh. Cô vốn sợ lạnh nên dù mặc nhiều đến mấy cũng khó nóng lên được, nhưng mà cô vẫn rất vui vì hôm nay cô sẽ được đi chơi cùng anh. Cô phải khản cả giọng thì bố mẹ mới cho cô đi, lúc nào họ cũng coi cô như tiểu thư ấy.
Cô đi ra chỗ hẹn, lúc này xe đã đến. Một chiếc xe khách 45 chỗ rất rộng rãi, các diễn viên và đạo diễn đã đến nô nức. Chợt Vân Hoa giật mình khi thấy có một cô gái đi tới.
Cô cười:
“Chào buổi sáng, Kiều Nga!”
“Chào chị!” – Kiều Nga lạnh lùng.
“Em cũng đi sao?”
“Sao? Lẽ nào không được à?”
“Không phải, vì chị thấy em không có vai diễn trong phim…”
“Em không có vai diễn, nhưng em là ai chị biết không hả?” – Kiều Nga nhấn mạnh.
Vân Hoa cảm thấy mình không nên nói chuyện nữa thì đành gật gù:
“À ừ chị quên…” – Thực sự cô vẫn rất giận bà Kiều Duyên đó, nhưng cô không nghĩ Kiều Nga có tội gì mà trách cả. Cũng may là bà ta không thấy đâu dù là một người quyền uy trong việc đóng phim hẳn hoi.
Đúng lúc đó Mạnh Duy có mặt, anh vui vẻ bước tới chỗ Vân Hoa và Kiều Nga đang đứng. Nhìn thấy Kiều Nga anh hỏi:
“Em cũng đi à?”
“Vâng!” – Kiều Nga cười rất tươi – “Em phải đi để ủng hộ anh chứ, chắc chuyến đi này sẽ rất vui!” (có ai nghĩ là giả tạo không nhỉ)
“Ừ anh cũng nghĩ thế!” – Mạnh Duy đáp rồi quay ngay sang Vân Hoa – “Em đến từ lúc nào vậy?”
Vân Hoa đang thẫn thờ thì giật mình:
“Hả? À em vừa đến thôi…”
“Sao trông em buồn thế? Có chuyện gì à?”
“Đâu có, không sao! Tại trời hơi lạnh thôi…” – Vân Hoa kiếm luôn lý do khác, xoa xoa hai tay ra vẻ rất rét.
Mạnh Duy nắm lấy bàn tay cô:
“Sao lạnh vậy? Tay em sắp cóng lại rồi đây này!”
“Không sao đâu, tí nữa lại hết mà…”
“Hết sao được mà hết! Lấy cái găng tay mà đeo vào!” – Mạnh Duy cất giọng ra lệnh nhưng vẫn đầy yêu thương.
Vân Hoa đành nghe lời anh, dù cô không thích đeo găng tay lắm. Thấy thế Mạnh Duy mới yên tâm mỉm cười. Nhìn thấy cảnh đó, mắt Kiều Nga sầm tối. Cô bỏ ra chỗ khác, rút điện thoại ra:
“Alo tình hình thế nào rồi Kiều Nga?”
“Vẫn ổn ạ, họ chưa biết gì đâu!”
“Được rồi thế thì hôm nay sẽ biết! Xong xuôi rồi đấy!”
“Vâng!”
Chiếc xe khách bắt đầu chạy đi. Thời gian đến địa điểm đó tuy là cũng lâu nhưng mọi người vẫn vui vẻ để Gi*t thời gian. Vị đạo diễn hài hước đứng lên nói:
“Nào không khí lạnh quá, hát hò tí cho vui vẻ nhỉ?”
“OK được đấy!!!” – Mọi người nhao nhao.
“Chà ở đây nhiều ca sĩ ra phết đấy, ai lên hát trước nào? Kiều Nga nhé?”
Kiều Nga đang ngồi nghe nhạc, cô buông thõng:
“Hôm nay tôi không có hứng hát!”
“Ồ chán nhỉ? Ai cũng hưởng ứng mà! Vậy thì Vân Hoa!” – Cao Phong và Bảo Long cũng đi cùng, cà hai ứng cử luôn.
“Em á? Thôi mọi người hát đi em không dám đâu!”
Cao Phong nói:
“Có gì mà không dám? Em gái anh mà để anh trai mất mặt là không được đâu đấy!”
“Này chị mà được em chọn là phúc tổ đó, mau hát đi!!” – Bảo Long hùa theo.
Hoa lưỡng lự, dạo này không hát cô quên cả tự tin rồi. Cô quay lại Mạnh Duy ngồi cạnh, anh đang lướt iPhone, thấy vậy cũng ngẩng lên:
“Em hát đi!”
Nghe anh nói cô lại yên tâm hơn và đứng lên cầm cái micro (ồ may quá không ᴆụng trần xe). Cô nhìn Bảo Long:
“Ở đây có nhạc không?”
“Không! Chị hát chay đi! Haha!”
“Chay thì chán lắm, chị toàn hát bài nhẹ nhàng mà, những bài đó cần nhạc.”
“Ôi giời bà chị của em ơi, đừng có hát mấy bài rầu rĩ nữa người ta tưởng cải lương vọng cổ hết đấy! Hát bài nào vui vui vào.”
“Vui vui à? Biết bài nào vui vui mà hát?” – Hoa đưa tay lên trán suy nghĩ, chợt cô nhớ ra món quà mà Mạnh Duy cứ đòi tặng – “A được rồi! Thế hát bài Quà cho anh nhé?”
“Bài mới của Miu Lê hả?” – Một diễn viên nói.
“Ừ đúng rồi, hay lắm đó! Hát đi Hoa!”
“Ai bắt nhịp cho cái!” – Hoa đùa.
“Nào thì nhịp, “Những món quà nhỏ bé…”2, 3!” – Phong vỗ vỗ tay bắt nhịp.
Hoa lập tức cất tiếng hát trong veo:
“Những món quà nhỏ bé chứa những điều hạnh phúc
Mà em cố mang đến anh mỗi ngày
Vì em muốn thấy đôi mắt anh bất ngờ
Tim em vui những điều vu vơ.
Những món quà nhỏ bé cho một tình yêu lớn
Tình yêu đó mãi trao riêng tặng anh
Vì em chỉ ước mơ lấy thôi một điều
Tuy đơn giản nhưng ngọt ngào…”
Hát đến đó mà ai cũng reo ầm ĩ lên vì giọng hát trong vắt ngọt ngào của Vân Hoa. Cô như lấy được phấn khởi, quay xuống nhìn Mạnh Duy. Anh cũng ngẩng lên nhìn cô dù không nói gì cả, nhưng chỉ thế thôi là cô hát tiếp một cách rất hạnh phúc:
“Muốn có tha thiết một đôi mắt hiền
Muốn có ấm áp một bờ vai êm
Em yêu nụ cười mỗi ngày anh đến
Và em yêu những nụ hôn anh vẫn hay trao!
Muốn có thương nhớ nhiều như lúc đầu
Muốn những câu hứa không hề thay đổi
Tim em luôn cần những lời quan tâm
Để hôm nay em biết anh còn yêu em…”
Cả xe như vỡ tung vì giọng hát của Hoa, ai cũng phấn khích đứng cả dậy theo giai điệu dễ thương và ấm áp của ca khúc Quà cho anh. Chỉ có Kiều Nga là nghe nhạc chẳng biết gì và Mạnh Duy vẫn không đứng dậy, cũng không ngẩng lên, nhưng môi thì mỉm một nụ cười.
Anh biết cô hát bài hát đó dành cho anh…
Hát hò mãi thì cũng đến nơi, cuối cùng thì mọi người đã được thoát khỏi cái xe. Lần này không còn là vùng núi rất cao đầy sương nữa mà lại là về một khu sinh thái tuyệt đẹp, những dòng thác chảy ầm ầm từ núi, dưới thì là những cánh đồng cỏ xanh trải dài với không gian bao la mênh ௱ôЛƓ của trời và gió mây.
Hoa rất thích cảnh đẹp như vậy, cô vui vẻ bước ra nhưng cũng thấy lạ vì Mạnh Duy xuống xe cũng rất điềm tĩnh, suốt cả giờ anh ít nói vô cùng. Cô đi cạnh anh, hỏi:
“Sao anh im lặng thế? Nơi này rất đẹp mà đúng không?”
Mạnh Duy vẫn không đáp, chỉ nhìn cô rồi nắm tay cô đi. Cả hai cùng ra cánh đồng cỏ xanh dưới chân thác. Nước của thác rất lạnh, thác chảy mạnh nên bắn hết nước vào mặt Vân Hoa. Mạnh Duy thấy vậy liền lấy tay lau nước cho cô, anh vẫn im lặng nhưng đôi mắt lại đầy trìu mến.
“Cám ơn anh!” – Hoa cười – “Em có quà mừng anh đây!”
Cô chạy ra bên bờ thác có mọc mấy khóm hoa dại nhưng nó lại tuyệt đẹp với màu trắng tinh khiết của thiên nhiên. Cô ngắt một cành hoa và đưa cho anh:
“Thực ra cái thứ này chẳng là gì cả nhưng hôm sinh nhật anh ở Sa Pa em đã định tặng anh rồi mà không được, giờ em sẽ lại tặng anh!”
Mạnh Duy ngạc nhiên, cuối cùng cũng mở miệng:
“Chẳng là gì cả sao em lại tặng?”
“Ý em là nhìn nó có vẻ không đáng gì, nhưng với em thì có. Anh thấy đấy, nó là loài hoa không được chăm sóc, tự mọc với thiên nhiên, nó thậm chí có thể phải đương đầu với bão tố và những dòng nước chảy xiết của thác có thể ảnh hưởng đến nó nhưng nó vẫn kiên cường nở rất đẹp như vậy. Và em muốn anh cũng như thế, không có chuyện gì là khiến cho anh không vươn cao được như bông hoa này!”
Mạnh Duy mỉm cười, kéo cô lại gần và hôn lên môi cô nhẹ nhàng và ngọt ngào, dường như nhận được tình yêu chân thành của cô anh cảm thấy hạnh phúc hơn cả những thứ gì khác.
Anh rời khỏi cô, nhưng vẫn ghé sát cô thì thầm:
“Anh yêu em!”
Hoa như lặng đi sau câu nói đó, rồi cô cười:
“Nếu thế thì chứng minh cái gì đi chứ!”
“Chứng minh gì nữa đây?”
“Ừm thì em tặng quà cho anh rồi này, lại còn hát cho anh nữa, giờ anh hát em nghe đi!”
“Không! Anh hát dở lắm!”
“Dở cũng được, em chưa bao giờ nghe anh hát cả.”
“Em muốn nghe thật hả?”
“Tất nhiên rồi! Hát đi mà!” – Cô năn nỉ.
Thấy cô tha thiết như vậy anh cũng lắc đầu chịu thua, sao mà anh thấy ngại kiểu gì ấy! Nhưng anh cũng không nỡ từ chối, liền kéo cô ngồi xuống bãi cỏ.
Và anh hát – hát chính bài hát mà anh hay để làm nhạc chuông: Lời Anh Muốn Nói
“Anh chưa từng nói sẽ yêu em suốt đời
Anh chưa từng nghĩ anh làm được điều đó
Nhưng anh sẽ hứa anh yêu em thật nhiều
Yêu em không cần lý do.
Em đã mang đến cho anh những bất ngờ
Em đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc
Anh sẽ giữ mãi những phút giây ngọt ngào
Sẽ giữ cho mình anh thôi…”
Giọng hát hơi ngại ngần nhưng thực tình rất ấm áp và hay nữa, Vân Hoa chỉ muốn cho anh một trận thôi, dở đâu mà dở! Cô mỉm cười:
“Hay quá! Anh hát nữa đi!”
Nghe cô khen, anh lại càng vui hơn, kéo cô lại gần mình:
“Xin em đừng khóc khi anh không ở bên
Xin em đừng khóc khi đôi ta giận hờn
Đừng để nước mắt xua đi mọi niềm vui
Hãy để nụ cười nở trên môi của em.
Hãy cứ để anh quan tâm em ngày đêm
Hãy cứ để anh sống với những mong chờ
Muốn nói một điều từ sâu trong lòng anh
Anh yêu em, chỉ vậy thôi!”
Những câu hát cảm động vô cùng đã suýt tí nữa khiến Hoa phải ôm chặt lấy Mạnh Duy thì bỗng nhiên có tiếng gọi:
“Mạnh Duy!”
Cả hai giật mình quay ra thì thấy vị đạo diễn. Mặt ông có vẻ không vui, ông nói:
“Mạnh Duy, ra đây tôi bảo.”
Mạnh Duy và Vân Hoa đều ngạc nhiên nhưng anh cũng đứng lên và đi theo đạo diễn, còn Hoa chờ ở đó. Hai người đi ra xa một đoạn thì đạo diễn quay lại, thở dài:
“Có lẽ cậu phải đến Pháp một chuyến rồi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc