“…Giờ thì tôi đã biết, ước mơ và yêu thương đến với mình không phải là một điều muốn mà làm được. Trái Đất phải trải qua hàng tỷ năm mới có được sự sống như ngày hôm nay, và chính tôi cũng phải trải qua biết bao gian nan để đến được với thành công mình mong muốn. Có thể với nhiều người những gian nan của tôi chẳng là gì cả, nhưng với tôi đó là những thử thách đầu tiên để đưa tôi vững bước trên con đường đời và đặc biệt là tiến đến hai chữ thành công. “Những người thất bại thì luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội, nhưng những người thành công thì luôn thấy cơ hội trong mọi khó khăn” (Danh ngôn) Cám ơn cha mẹ, cám ơn thầy cô, cám ơn những người bạn yêu dấu của tôi và cám ơn cả em nữa đã giúp tôi hoàn thành ước mơ này. Miu Tròn thân yêu, em biết không, nếu chị là Trái Đất thì em chính là bầu trời, dù rằng em rất bé nhỏ nhưng tâm hồn em lại rộng lớn như bầu trời kia vậy, chị có quay bao nhiêu vòng thì vẫn thấy em, thấy được yêu thương và ước mơ trẻ con của chị hôm nào.”
Cả phim trường vỗ tay rào rào sau lời thoại của Thảo Anh – cô gái đóng vai nhân vật chính Thảo Như. Đạo diễn nói:
“Cám ơn mọi người! Cuối cùng bộ phim đã hoàn thành xong!”
Ai nấy đều vui vẻ, đoàn phim nhộn nhịp hẳn vì đều nhẹ nhõm khi đã làm xong một bộ phim rất thành công. Riêng Mạnh Duy, khỏi nói anh đã vui tới mức nào. Anh giở ngay điện thoại ra:
“Alo anh đóng xong rồi à?”
“Ừ xong rồi! Ngày mai sẽ đi luôn nhé!”
“Ô nhanh thật đấy, em đang định mai đi chơi với bọn bạn.”
“Coi bạn hơn anh à?”
“Làm gì có chứ!”
“Anh đùa tí thôi, đang ở đâu thế?”
“Anh quay lại đằng sau đi!”
Mạnh Duy quay lại và nhìn thấy cô gái trẻ đang đứng đó, mái tóc buộc cao gọn gàng nên càng hiện rõ khuôn mặt xinh đẹp đang cười tươi như hoa nở. Anh lắc đầu một cái, đến mà không nói với anh sao?
Vân Hoa chạy đến trước mặt anh, vẫn giữ cái nụ cười “gan lì chẳng sợ gì cả”:
“Sao thế? Em đến mà không vui à?”
“Không vui!”
“Sao không vui?”
“Đến mà chẳng có gì sao?”
“Có gì là có gì?”
“Thì không có quà mừng phim xong à?”
Hoa lăn ra cười:
“Anh như trẻ con vậy đó, hahahaha!!! Vậy giờ em phải gọi là bé Mạnh Duy mới được. Bé Mạnh Duy muốn chị Hoa cho quà hả? Hahaha!!!”
Mạnh Duy lừ mắt, anh nhìn xung quanh thấy mọi người đi hết rồi liền tiến tới kéo Vân Hoa vào gần mình. Hoa đang cười thì im bặt, Mạnh Duy nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống (có ai nghĩ đen tối không đó?):
“Sao? Vậy cho bé “quà” này được không hả?”
“Quà? Quà gì?”
“Sao? Muốn biết hả?” – Mạnh Duy cúi xuống gần tới mức ᴆụng mũi vào mũi cô.
“Ấy ấy được rồi!!!!!!” – Hoa hét lên – “Đừng có giở trò giữa chốn đông người chứ (đi hết rồi còn ai mà đông)! Em sẽ tặng quà anh là được chứ gì?”
“Tặng gì?”
“Mai đi chơi anh sẽ biết! Nhưng anh phải hứa với em một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Em luôn thắc mắc là hôm đó không biết anh đã nói gì với em.”
“Hôm nào??”
“Thì cái hôm đó ý!”
“Nói rõ ra coi!”
Hoa hơi đỏ mặt, cô lí nhí:
“Thì cái hôm ở Móng Cái đó, mưa to quá em không nghe rõ…”
Mạnh Duy suýt thì bật cười, hoá ra là lại nhắc đến cái lúc suýt bị sang Trung Quốc đó. Thảo nào mà cái mặt lại đỏ lên thế kia, nghĩ đến anh lại muốn….(tự hiểu).
“Đừng có mơ giữa ban ngày!”
“Sao vậy? Có thế cũng không nói à?”
“Không nói! Em tưởng là nói được câu đó dễ lắm à?”
“À em biết rồi, có phải lúc đó anh nói Anh yêu em không hả?” – Vân Hoa lè lưỡi trêu.
“Anh nhớ là lúc đó em nói Bởi vì em yêu anh chứ anh đâu có nói câu đó? Với anh thì câu này cũ rồi!” – Mạnh Duy thờ ơ.
“Anh!!!!!” – Hoa tức đỏ mặt – “Đồ đáng ghét, thế mà em lại cảm động vì cái việc anh dám quên đi tất cả để cứu em đấy. Thà giờ lấy cái ông chồng Trung Quốc đó còn sướng hơn.”
“Ừ vậy thì em cứ lấy đi…” – Mạnh Duy vẫn ngước lên trời làm như chẳng biết chuyện gì.
Hoa tức đến xém chút nữa là khóc rồi, nhưng như thế thì trẻ con quá, Mạnh Duy lại thắng cho coi. Cô giận dỗi quay đi:
“Được lắm, vậy thì đừng có hòng em quay lại đấy! Em sẽ đi lấy ông ta ngay đây, ông ta vẫn chờ em đó.”
Nhưng cô chưa kịp bước đi thì có hai cánh tay ôm chặt cô từ sau, Mạnh Duy tựa cằm lên vai cô, hơi ấm từ người anh khiến cô nóng ran cả người. Anh cười:
“Đồ ngốc, em nghĩ là anh chịu để em lấy người khác hả?”
“Bỏ ra, anh vừa bảo em cứ lấy ông ta đi còn gì?”
“Anh bảo em lấy nhưng anh đâu có bảo là anh không được ngăn cản?”
“Em thèm gì anh ngăn cản, anh cứ về mà ở cạnh ai mà anh thích đó, em không cần anh đâu, em sẽ đi luôn!”
“Đừng rời xa anh nữa!”
“Hả?”
“Đó là câu mà anh đã nói đêm đó!”
“Anh…”
Mạnh Duy xoay người cô lại, trừng mắt:
“Em thử rời xa anh đi lấy gã khác xem, anh sẽ không chạy đuổi theo em nữa đâu mà sẽ…”
“Sẽ sao?”
Cô chưa kịp hỏi dứt câu thì Mạnh Duy đã kéo cô lại và đặt lên môi cô một nụ hôn. Lần này thì cô có chạy đằng trời! Vân Hoa mở trừng mắt định đẩy anh ra theo phản xạ nhưng làm sao anh để cô thoát được. Ai bảo dám nhắc lại cái đêm mưa ấy, làm anh lại nhớ cái phút giây ngọt ngào bên cô. Hoa chịu ૮ɦếƭ, cô đành để yên cho anh hôn, nhưng nói thực là cô cảm thấy rất hạnh phúc với lúc này dù ấm ức lắm!
Cả hai đều không biết có một cô gái đang nhìn cảnh đó với ánh mắt đầy hận thù…
Mãi sau Mạnh Duy mới buông Vân Hoa ra, cô mím môi, chỉ muốn nhảy dựng lên đánh anh một trận. Nhất là cái bộ mặt đểu giả của anh, ban nãy thì lạnh nhạt thờ ơ giờ lại cười rõ “cáo già”.
“Sao? Tức lắm hả?” – Mạnh Duy bỗng hỏi khiến Hoa giật mình.
“À ờ…Ừ tức lắm! Cái gì mà Báo Đốm nữa chứ, gian như con cáo ấy!”
“Thì là Báo Cáo, ok?”
“Anh…”
“Báo cáo chị, tại thời điểm này là 17h15ph00s. Chị có mấy tiếng để về chuẩn bị quà cho bé đấy ạ!” – Mạnh Duy cố tình trêu cô.
“Hứ được lắm, muốn đuổi cứ đuổi!!!” – Cô tức giận quay ngay đi, thế mà ban nãy nghe anh nói thì cảm động chảy cả nước mắt.
Nhưng thực tình cô hạnh phúc vô cùng…
Hạnh phúc vì anh không muốn cô biến mất khỏi cuộc đời anh nữa…
Hạnh phúc vì anh đã gần như trở thành Báo Đốm của ngày xưa, dù rất xảo quyệt nhưng luôn có một tình cảm chân thành…
Ngày mai, nhất định cô sẽ dành cho anh một món quà hạnh phúc!