Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 40

Tác giả: Trà My

Kiều Nga ngồi một mình trong căn phòng thu âm, cái cảm giác cô độc khiến cô hận vô cùng, cô ghét như thế này. Ngày trước, mỗi khi ở trong phòng thu là anh luôn ở cạnh cô, nghe cô hát, thậm chí có lúc cô thu đi thu lại một bài hát anh vẫn kiên nhẫn chờ cô. Đã có lúc cô tưởng là dù Thế giới này biến mất thì anh vẫn mãi mãi có cô, vẫn không bỏ rơi cô.
Thế nhưng giờ đây thì cô chỉ còn thấy anh đi bên cạnh người con gái khác, với nụ cười ấm áp chỉ dành riêng cho cô ấy, với những cái nắm tay, những nụ hôn ngọt ngào mà đến cô còn chưa từng được hưởng.
Cô không muốn ích kỷ như mẹ mình, nhưng tại sao cô không thể chịu nổi việc đó chứ?
Cộc cộc! Có tiếng gõ cửa.
“Vào đi!” – Kiều Nga lãnh đạm.
Cửa mở. Một chàng trai bước vào. Tuổi 20 trẻ trung với khuôn mặt rất đẹp, làn da ngăm đen khoẻ mạnh, cao to như người Tây khiến anh rất dễ lấy lòng người đối diện.
“Anh Phong à?” – Cô nhìn người bạn của Hoàng Duy, thở dài. Chính anh ấy và Bảo Long vì cảm động với chuyện quá khứ của cô mà đã rời bỏ nhóm Hoàng Duy mà sang giúp đỡ cô.
“Ừ! Anh đến đưa bài hát mới cho em, nhạc sĩ đã sáng tác xong rồi.” – Cao Phong đáp.
“Bảo với nhạc sĩ là giờ em không đặt mua bài này nữa, đưa người khác đi!”
“Hả? Tại sao vậy?”
“Em rất mệt, giờ em chỉ muốn một mình thôi…”
“Em có chuyện gì với Mạnh Duy sao?”
Nghe Cao Phong hỏi thì Kiều Nga mới nhớ ra: Cao Phong thích Vân Hoa…
“Anh ấy không yêu em nữa!” – Kiều Nga đáp.
“Cái gì? Sao lại như thế?”
“Anh ấy…yêu Vân Hoa rồi…!” – Kiều Nga nghẹn ngào.
Một tiếng nổ ầm vang lên trong đầu Cao Phong, anh lảo đảo suýt thì ngã xuống đất. Mạnh Duy…yêu người con gái mà anh đã yêu ư…?
Anh không biết đã để ý tới Vân Hoa từ bao giờ nữa. Ngày trước anh chỉ biết Hoa là cô bé ốc sên xấu xí, chậm chạp trong trường, nhưng từ khi thân với Hoàng Duy và Bảo Long thì anh biết tới Hoa nhiều hơn. Có thể anh cũng “say” vẻ đẹp của cô, nhưng nếu chỉ có thế thì anh đã không năm lần bảy lượt nói thích cô như vậy. Chỉ biết, anh rất thích, rất yêu cô. Anh từng nghĩ chỉ Hoàng Duy mới là “kình địch” nên đã sang ủng hộ Kiều Nga, nhưng không ngờ…
Cao Phong quay người chạy vụt đi như một cơn gió.
Và anh nhìn thấy cô đang đi bộ đến trường…
Hôm nay lại là một ngày đi diễn, cũng là những cảnh cuối nên cảnh phim rất vui vẻ, vì vậy Mạnh Duy rất phấn khởi. Giữa thời tiết đông rất lạnh, nụ cười phấn chấn của anh như làm sáng bừng mọi vật, vẻ đẹp tuấn tú khoẻ mạnh khiến cây hoa chim chóc đều phải nao lòng.
Dường như nụ cười đó càng sáng bừng hơn khi anh nhìn thấy phía xa có một bóng người cũng đi tới. Đó chính là cô – vóc dáng nhỏ bé anh đã quá quen rồi. Anh bước nhanh tới để hỏi thăm cô mỗi buổi sớm đi học thế nào.
Thì…
Một chàng trai từ đâu chạy tới!
Mạnh Duy sững người đứng lại.
Hoa giật mình khi có người chạy tới trước mặt mình. Cô ngẩn ra một hồi rồi nhận ra đó là Cao Phong – người bạn lớn hơn một tuổi của Hoàng Duy.
“Anh Phong…”
“Có thật không?” – Cao Phong tức giận hỏi.
“Hả? Thật cái gì?”
“Em thích Mạnh Duy thật ư?”
“Anh đang hỏi cái gì vậy chứ?”
“Vân Hoa, lẽ nào anh đã yêu em chân thành như vậy mà em không để ý đến anh sao?”
Hoa sững sờ một lúc rồi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô liền nói:
“Anh Phong, hãy nghe em nói đã. Em biết anh rất tốt nhưng…”
Bỗng Phong nắm chặt lấy tay cô:
“Hãy đi với anh!”
“Đi đâu?”
“Đi với anh!!!” – Phong tức giận hét lên rồi kéo cô đi, anh quá khoẻ nên cô không giật tay ra được mà chỉ biết chạy theo.
Đằng xa, một ánh mắt tối sầm lại và quay bước đi với nỗi giận dữ khủng khi*p…
Chạy đến một ngõ thì Hoa lấy hết sức giật tay ra khỏi Cao Phong và mắng:
“Anh cư xử cho nó đúng mực, em không phải loại người muốn gì là được!”
“Đúng mực hả? Nếu như không đúng mực thì em ૮ɦếƭ lâu rồi đấy?”
“Hả?”
“Em nhìn ra đi!”
Cô ngó mặt ra từ ngõ và nhìn thấy một thằng nghiện xăm trổ đầy mình. Cô tá hoả khi nhận ra đó là thằng nghiện đã khiến cô một phen phát hoảng trong buổi đêm đó khi đi về.
Thằng nghiện lẩm bẩm:
“Gặp lại con bé này định tóm nó bắt về trả thù bữa trước, dè gì có thằng chạy tới kéo nó đi! Con này sao mà lắm trai vây quanh thế không biết! Khốn thật!”
Hoa nghe mà đứng tim, quay lại Cao Phong:
“Sao…sao anh biết?”
“Anh đang chạy tới chỗ em thì nhìn thấy thằng này cứ bám đuôi em từ sau, anh đoán hắn định làm hại em nên đành phải kéo em đi vậy!”
“Thế mấy câu vừa rồi…cũng là giả à…?”
“Không, anh đến gặp em cũng vì mấy câu đó, chỉ là vô tình thấy thằng đó bám theo em thôi.”
Hoa im lặng. Hoá ra cô đã trách lầm anh vì anh cũng chỉ muốn cứu cô, nhưng những câu vừa rồi của anh thì…
“Vân Hoa, em thực sự thích Mạnh Duy à?”
“Vâng, em…”
“Vậy thì anh không thể đúng không?”
“Anh Phong…”
Cao Phong thở dài một cái rồi đáp:
“Nếu đã không thể thì anh sẽ không bắt ép em, dẫu sao anh còn không thắng nổi Hoàng Duy nói gì là Mạnh Duy? Nhưng em không trách anh vì hành động vừa rồi chứ? Anh nóng vội quá vì rất tức giận khi biết em yêu người khác…”
“Em không trách anh, dẫu sao anh rất tốt, em chỉ mong một điều thôi!”
“Điều gì?”
“Anh và Long hãy quay lại giúp đỡ Hoàng Duy như trước đi, anh ấy cũng rất cần hai người, hai người đừng có chỉ nghiêng về Kiều Nga như thế…”
“Ừ anh biết rồi, chỉ cần em không trách anh, thế là được!”
“Cao Phong, với em anh giống như người anh trai tốt vậy, từ lâu anh đã rất quan tâm tới em.”
“Ừ chỉ là người anh trai…” – Cao Phong cười gượng, véo má Hoa một cái – “Thế từ nay em gái phải nghe lời anh trai đó nghe chưa?”
“Không nghe, em gái mà nghe anh trai thì anh trai bắt nạt ૮ɦếƭ!”
“Đáng ghét, dám trêu anh trai! Lại bắt làm người yêu bây giờ!”
“Thách đó nhá, haha!” – Hoa cười, dẫu sao nên để cho Cao Phong có một vị trí trong trái tim mình thì anh sẽ vui hơn, điều đó tốt hơn là cứ phải dằn vặt mình mãi.
Trưa đó, “anh trai” Cao Phong mời Hoa sau giờ học làm bữa cơm. Nhưng cô luôn nhớ đến bữa cơm với Mạnh Duy nên nhanh chóng từ chối.
Cô vui vẻ đi về, vì giải thoát được gánh nặng với Cao Phong nên cô rất vui. Cô chạy ngay lên phòng Mạnh Duy, anh đang đứng bên cửa sổ. Cô ào tới ôm lấy anh:
“Anh, hôm nay không gặp anh buồn quá đi mất!”
Nhưng giọng nói đó lãnh đạm vang lên như một tảng băng khiến Hoa sững sờ:
“Được người khác nắm tay lại còn tỏ tình thì buồn cái gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc