ĐƯỜNG VỀ CỦA KÝ ỨC
Có thể mảng ký ức ấy rất khó hoặc thậm chí không thể trở lại, thế nhưng mãi mãi có một con đường luôn mở ra đón chào ký ức đó, để biết đâu một ngày kia, ký ức sẽ tìm lại được đường về, tìm lại được tình yêu, tìm lại được ước mơ, tìm lại được những gì mà mình đã đánh mất trong suốt một thời gian đã trôi đi quá nhiều…
Trích:
“Sao vậy? Có thế cũng không nói à?”
“Không nói! Em tưởng là nói được câu đó dễ lắm à?”
“À em biết rồi, có phải lúc đó anh nói Anh yêu em không hả?” – Vân Hoa lè lưỡi trêu.
“Anh nhớ là lúc đó em nói Bởi vì em yêu anh chứ anh đâu có nói câu đó? Với anh thì câu này cũ rồi!” – Mạnh Duy thờ ơ.
“Anh!!!!!” – Hoa tức đỏ mặt – “Đồ đáng ghét, thế mà em lại cảm động vì cái việc anh dám quên đi tất cả để cứu em đấy. Thà giờ lấy cái ông chồng Trung Quốc đó còn sướng hơn.”
“Ừ vậy thì em cứ lấy đi…” – Mạnh Duy vẫn ngước lên trời làm như chẳng biết chuyện gì.
Hoa tức đến xém chút nữa là khóc rồi, nhưng như thế thì trẻ con quá, Mạnh Duy lại thắng cho coi. Cô giận dỗi quay đi:
“Được lắm, vậy thì đừng có hòng em quay lại đấy! Em sẽ đi lấy ông ta ngay đây, ông ta vẫn chờ em đó.”
Nhưng cô chưa kịp bước đi thì có hai cánh tay ôm chặt cô từ sau, Mạnh Duy tựa cằm lên vai cô, hơi ấm từ người anh khiến cô nóng ran cả người. Anh cười:
“Đồ ngốc, em nghĩ là anh chịu để em lấy người khác hả?”
“Bỏ ra, anh vừa bảo em cứ lấy ông ta đi còn gì?”
“Anh bảo em lấy nhưng anh đâu có bảo là anh không được ngăn cản?”
“Em thèm gì anh ngăn cản, anh cứ về mà ở cạnh ai mà anh thích đó, em không cần anh đâu, em sẽ đi luôn!”
“Đừng rời xa anh nữa!”
“Hả?”
“Đó là câu mà anh đã nói đêm đó!”
“Anh…”
Mạnh Duy xoay người cô lại, trừng mắt:
“Em thử rời xa anh đi lấy gã khác xem, anh sẽ không chạy đuổi theo em nữa đâu mà sẽ…”
“Sẽ sao?”
Cô chưa kịp hỏi dứt câu thì Mạnh Duy đã kéo cô lại và đặt lên môi cô một nụ hôn…
Story 1
Đêm trời mưa tầm tã.
Trong căn phòng, Vân Hoa nằm trên giường, cô sốt rất cao. Người cô lại có cái tính rất đáng ghét là dính một giọt mưa đã đủ cảm lạnh rồi nói gì là ngấm cả trời mưa rào như thế. Do cô đã lả đi nên Mạnh Duy đành phải đưa cô về nhà mình, may là cô Vân đã giúp đỡ Vân Hoa thay một bộ quần áo ấm hơn, cho cô uống thuốc. Cô ngủ li bì mãi không biết gì cả.
Nhưng cô biết, anh đã ngồi bên cô suốt đêm…
Bàn tay cô không còn cảm thấy lạnh nữa, vì anh đã nắm chặt tay cô bằng tay mình. Thỉnh thoảng lại thấy anh đắp lại khăn trên trán cô, lau mồ hôi cho cô. Cô tuy ngủ nhưng vẫn biết bởi giấc ngủ của cô không được yên lắm, một lúc lại tỉnh.
Vân Hoa khẽ mở mắt, cô nhìn thấy gương mặt anh ngay trước mặt cô. Anh giật mình khi thấy cô tỉnh:
“Ngủ đi, dậy làm gì?”
“Em không ngủ được…”
“Sao?”
“Thấy anh vất vả như vậy em không muốn…Anh cứ về phòng ngủ đi!”
“Em đang sốt cao, khi nào hạ sốt đã.”
“Mạnh Duy, em xin lỗi…”
“Em làm gì có lỗi mà đòi xin lỗi, người xin lỗi phải là anh chứ không phải em!”
“Anh…”
“Từ nay không được dại dột nữa, không được vì anh mà làm những chuyện như vậy. Em càng làm thế thì anh sẽ càng chất thêm nhiều tội lỗi đấy, anh không thích để người khác chịu thay cho mình như vậy!”
Hoa khẽ gật đầu, nở nụ cười nhẹ coi như là lời hứa.
“Vân Hoa, anh nợ em quá nhiều!” – Anh cúi xuống hôn lên trán cô.
Cô nhìn anh:
“Anh nợ em cái gì chứ?”
“Nợ em cả một ký ức!”
“Nhưng sao anh biết là em biết anh mất trí nhớ?”
“Em lúc nào cũng hậu đậu, nhờ cái này này.” – Mạnh Duy lôi ra cuốn nhật ký.
Hoa thấy vậy đỏ bừng mặt, bao nhiêu lời hoa mỹ viết cho anh mà lại bị anh phát hiện, xấu hổ ૮ɦếƭ đi được. Nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô anh bật cười, nói:
“Thực sự là ngày xưa anh như thế à?”
“Ừ, ngày xưa anh là một cậu học trò rất giỏi và còn thân thiện dễ gần nữa.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Thì khó tính, lạnh lùng, nóng nảy chứ sao? Tự anh anh phải biết chứ…” – Cô cười khì khì.
Mạnh Duy im lặng, không vui trước câu ấy. Nhưng cô nói đúng. Anh đã không còn là người như ngày trước nữa rồi…
Cô vội ngẩng lên:
“Em đùa đó mà, cho dù anh là người như thế nào thì anh vẫn là một con người, em sẽ đợi đến ngày anh trở lại như xưa, được chứ?”
“Vân Hoa, tại sao anh lại biết em?”
“À cái hôm đó là em chạy chậm quá, bị trêu nên khóc ở vườn trường và gặp anh ấy mà. Em vẫn nhớ lúc đó cứ tưởng anh là sao đỏ, sợ hết vía, hóa ra anh chỉ đang học Sinh Học ở vườn trường thôi. Em vẫn nhớ cái hình ảnh của anh lúc đó, mặc áo trắng, đeo khăn đỏ, xắn quần trông như nông dân!”
“Có lẽ đúng là em thật…”
“Hở?”
“Anh đã từng yêu một người, nhưng anh không nhớ ra người đó. Người đó là em, đúng không?”
“Ơ em không biết nữa…” – Cô lúng túng.
“Thôi chẳng sao, anh sẽ cố gắng để nhớ ra. Giờ em đi ngủ đi.”
Anh đứng lên định đi ra ngoài thì cô nắm chặt lấy tay anh:
“Mạnh Duy, còn Kiều Nga thì sao…?”
Mạnh Duy đứng lại.
“Em nghĩ người anh yêu là cô ấy, không phải là em. Anh đừng nên thương hại em nữa, hãy về với cô ấy đi…” – Hoa buồn rầu.
“Vân Hoa, giờ em vẫn nghĩ là anh thương hại em sao!!???” – Mạnh Duy tức giận.
“Nhưng…”
“Trong lòng anh mãi chỉ có em!” – Anh ngồi xuống ôm chặt lấy cô.
“Còn Kiều Nga thì sao?”
“Anh sẽ nói chuyện với cô ấy…”
Sáng hôm sau, Hoa đã đỡ hơn và đi xuống nhà. Cô Vân đã dọn bữa sáng:
“Hoa, cháu vào ăn đi cho đỡ mệt!”
“Vâng ạ.”
Hoa bước vào bàn ăn. Mạnh Duy lạnh lùng chẳng nói gì. Có lẽ sau một đêm, anh lại quay trở về làm con người lạnh lùng đó, cô cũng quen rồi.
Mọi người ngồi ăn, hầu như chỉ có Hoa và cô Vân nói chuyện rôm rả, còn Mạnh Duy tuyệt nhiên không mở lời. Một lúc sau anh đứng lên:
“Con xin phép đi trước!”
“Đi đâu con? Hôm nay ngày nghỉ mà?”
“Con có việc, đi một lát thôi.”
Mạnh Duy đi ngay ra khỏi nhà, Hoa lặng lẽ nhìn theo, biết anh sẽ đi đâu…
Lớp thể thao.
Kiều Nga sau một thời gian “bôn ba” với nghề ca sĩ đã quay lại lớp thể thao tiếp tục công việc. Là một lớp trưởng nên cô hay giúp đỡ thầy cô tập cho những vận động viên khác.
Kẹt!! Cửa mở. Ai nấy đều quay lại.
Chàng trai bước vào, phong thái lạnh lùng và gương mặt đẹp như trong truyện thần thoại làm đổ biết bao nhiêu nữ vận động viên. Nhưng anh không nói gì, chỉ lầm lì đi tới chỗ Kiều Nga. Thấy anh, Kiều Nga thoáng vui nhưng lại buồn ngay, vì chuyện hôm qua cô đã quá sốc rồi, chắc anh cũng sẽ giận mẹ cô, và giận cả cô…
“Em ra ngoài này đi!”
Kiều Nga theo Mạnh Duy ra ngoài. Họ đến chỗ hồ nước, không khí lặng yên bao trùm.
“Anh gặp mẹ em chưa?”
“Rồi!”
“Cứu được Hoa chưa?”
“Rồi!”
“Vậy thì tốt…” – Kiều Nga trầm xuống – “Chắc anh rất giận mẹ em và em.”
“Mẹ em thì anh có giận, nhưng em thì không!”
“Hả?”
“Kiều Nga, với anh em vẫn là người tốt, em không có lỗi gì để anh phải giận cả.”
“Thật ư?”
“Đúng, chỉ có điều…”
“Điều gì?” – Kiều Nga nhìn Mạnh Duy.
Anh quay lại, nuốt nước bọt rồi đáp:
“Chỉ có điều anh yêu Vân Hoa!”
Tai Kiều Nga như ù đi. Cô suýt nữa ngã gục xuống đất.
“Anh xin lỗi, nhưng anh thực sự đã từng yêu em, Kiều Nga ạ. Anh ở bên em rất vui, nhưng…”
“Anh không phải nói nữa!”
“Nhưng…”
“Nhưng gì mà nhưng? Anh có thể ở bên người anh yêu, anh có thể hạnh phúc, sống tốt, vui vẻ thế là được rồi. Anh cứ yên tâm đi!” – Kiều Nga cười một nụ cười như đang khóc.
“Em nói thật chứ?”
“Thật mà, chúc anh vui vẻ nhé!” – Kiều Nga cười tươi.
“Cám ơn em!” – Mạnh Duy bước tới ôm nhẹ Kiều Nga một cái – “Anh sẽ mãi nhớ tới em!”
Rồi anh bước đi.
Và Kiều Nga nước mắt trào ra.
Cô gục xuống khóc, tình yêu duy nhất trong cuộc đời cô đã ra đi như vậy sao? Cái gì mà vui vẻ chứ? Anh ở bên Vân Hoa mà vui vẻ sao? Chỉ toàn thấy đau khổ thôi đấy chứ? Cô không can tâm, cô không muốn như vậy! Cô có cái gì không bằng với Vân Hoa??? Lẽ nào cô không đủ xinh đẹp, hay không đủ giỏi giang như Vân Hoa? Lẽ nào tất cả những gì cô làm đều không bằng Vân Hoa sao?
Cô hận, cô cực kỳ hận!
Đừng bao giờ mơ cô sẽ để yên!