Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 36

Tác giả: Trà My

Mạnh Duy choáng váng một hồi rồi ngẩng lên, anh thấy vô lăng bị dính những giọt máu. Nhìn qua gương anh thấy trán mình bị va đập mạnh do cú phanh gấp vừa rồi, may nó không ảnh hưởng đến anh nhưng đã ảnh hưởng đến cái xe, khiến nó không tài nào đi được nữa.
Anh tức giận vô cùng, liền mở cửa xe đi ra hét:
“Thằng kia, mày đi đứng thế à????”
Tên lái xe máy lồm cồm bò dậy vì do phanh gấp nên hắn ngã chổng vó cùng cái xe. Hắn vốn nhát gan, thấy Mạnh Duy như vậy thì cũng sợ rúm lại:
“Xin lỗi anh, tôi đi không cẩn thận! Xin lỗi anh, tôi sẽ sửa lại xe cho anh, tôi là thợ sửa xe đây.”
Mạnh Duy chỉ muốn đâm đầu ૮ɦếƭ cho xong! Chờ tên này sửa xe cho anh xong thì đến sáng mai mất. Giờ anh đang rất vội, nếu như không kịp thì cô sẽ mãi mãi mất tích trong một tỷ người ở Trung Quốc.
Anh hét:
“Ở đây mà sửa xe, trông luôn cho tôi!” – Rồi anh chạy vụt đi.
Những hạt mưa nặng trĩu thấm ướt người anh, nhưng anh mặc kệ. Thời gian đang đuổi theo anh và nó đang dần thắng anh, anh không thể để nó thắng được. Nếu như cô rời khỏi biên giới Việt Nam, mãi mãi anh không tìm được cô.
Trái tim anh lại lên cơn đau…
Nhưng anh không cảm nhận gì cơn đau ấy nữa! Anh chỉ có thể nhìn thấy cô đang xa dần ở phía trước.
Cho dù là rừng rậm có nhiều gai góc thế nào con báo đốm cũng có thể chạy qua! Anh như con báo đốm thực sự, tốc độ 32km/h của anh giờ đã tăng lên rất nhiều, phải gần 40km/h ấy chứ! anh phóng vụt như cơn gió, người người đi qua còn không hiểu cái gì vừa vụt một cái. Dường như anh chạy nhanh hơn cả thời gian, chạy nhanh hơn bất cứ mọi thứ gì. Bởi vì anh không bao giờ muốn mất cô lần nữa…
Trong màn mưa rơi mờ đi mọi thứ trong đêm, đôi mắt anh sáng rực như ngọn lửa. Anh đã nhìn thấy chiếc xe ô tô ấy.
Tốc độ càng tăng dữ dội, cơn đau tim dường như đã sợ anh, không còn cảm giác gì nữa!
Nhưng…
Chiếc xe đó đã đưa xong giấy tờ cho công an cửa khẩu và chạy qua.
KHÔNG!!!!!!!!!! Vân Hoa, em không thể đi như thế được!
Nhưng anh không thể qua được cửa khẩu vì có công an ở đó và chiếc xe kia chạy đi rồi, làm sao anh có thể đuổi theo đây?
Chiếc xe kia mà đi khuất thì…
Mạnh Duy chạy quá nhanh nên vấp luôn vào một thứ! Cũng may đó không phải thứ nguy hiểm, nhưng anh bỗng giật mình khi thấy thứ đó. Một cành cây dài và nhọn hoắt.
Cái xe kia vẫn chưa đi khỏi tầm mắt anh. Trong nửa giây anh đã nảy ra một ý!
Anh cầm cành cây lên, chạy lên phía trước một đoạn rồi lấy hết sức phóng nó về phía trước. Cành cây nhẹ nên lao đi như một cơn gió, xuyên qua màn mưa ✓út về phía cái xe và cắm phập thủng cả lốp bánh xe.
Cái xe đứng lại. Kiều Duyên giật mình:
“Xe làm sao thế?”
“Không biết! Không đi được nữa!” – Người lái xe nói.
“Mọi người cứ ở trong xe, để tôi xuống xem sao!”
Xe dừng rồi, tên tài xế còn đi ra nữa. Cơ hội đến rồi! Còn bọn công an kia thì tính sao nhỉ? Hừm hừm được lắm, Mạnh Duy nhặt thêm một cây gậy nữa và ném về phía hướng khác. Những người công an nhìn thấy cái gậy liền quay đi xem có chuyện gì, và lúc đó Mạnh Duy lao vụt qua cửa khẩu mà không ai biết vì tốc độ “nhím Sonic” của anh làm ai cũng tưởng chỉ là cơn gió mạnh vụt qua.
Tay tài xế cứ lúi húi xem cái lốp xe mà không biết có người đứng ở sau. Mạnh Duy ho nhẹ một cái. Lão ta quay ngay lại và kinh hãi khi nhìn thấy anh. Trời mưa, lại tối, lão này mắt kém nên tưởng ma, suýt nữa hét lên.
Nhưng Mạnh Duy đã bịt mồm lão lại:
“Im ngay! Muốn sống hay muốn ૮ɦếƭ?”
“Muốn…muốn sống…” – Lão ta ú ớ.
“Muốn sống thì cút ngay!”
Trên xe, mọi người vẫn chẳng hay biết gì cả.
“Sao lão này đi lâu thế nhỉ?” – Kiều Duyên sốt ruột.
Bà ta quay lại thì thấy Hoa vẫn chẳng nói gì.
“Sao cô như đưa đám vậy? Sắp gặp chồng rồi, vui lên đi!”
Hoa không đáp lại, mắt cô như nhìn vào nơi khác.
“Cô được lấy chồng giàu như vậy mà không vui sao?”
“…”
“Hay là còn tơ tưởng đến thằng Mạnh Duy đó đấy? Cô yên tâm đi tôi sẽ không làm gì nó nữa đâu, cô cứ nghe lời tôi là được!”
“…” – Cô gật đầu trong vô thức.
“Thế là tốt! Mạnh Duy sẽ không sao hết, và cô thì được sung sướng đấy!”
“Vâng, rất sung sướng là đằng khác nhỉ?” – Một giọng nói vang lên.
Tất cả giật bắn mình quay lại phía cửa xe. Một cái bóng cao lớn đứng ngay ở cửa xe.
Và chưa kịp hiểu chuyện gì thì cái bóng đó lao lên xe tát một cái nảy lửa vào mặt Kiều Duyên, nếu như dùng ngôn ngữ chợ 乃úa thì là “tát lật mặt”. Cú tát này đau gấp trăm lần cú tát của Vân Hoa, Kiều Duyên dúi dụi ngã xuống, mặt bà ta như bị xé rách toạc ra đến chảy máu ròng ròng.
Vân Hoa cũng giật mình ngẩng lên.
Cô nhìn thấy gương mặt đó và sững sờ đến tột độ, không tin những gì mình thấy nữa!
Nhưng cô chưa kịp hiểu gì thì đã nghe tiếng quát của Kiều Duyên:
“Mau chặn nó lại!!!”
Lập tức mấy người ngồi trên xe cũng là người của Kiều Duyên liền xông đến đẩy Mạnh Duy ngã ra khỏi xe. Bọn họ lao tới vung nắm đấm lên nhằm thẳng vào mặt Mạnh Duy lúc anh ngã ngửa ra đất.
Hoa hét lên, không dám nhìn cảnh tượng ấy…
Nhưng “BỐP”! Một cú đấm rất mạnh vang lên cùng với tiếng đổ rầm của thân người. Mạnh Duy đã giáng thẳng một cú đấm vào thằng đầu tiên định đánh anh rồi quật ngã hắn xuống đất. Võ thuật của một vận động viên không thể nào là tồi được, anh đứng dậy rất nhanh và tung ra mấy cú đá cho mấy thằng còn lại ngã chổng vó.
Trong lúc đó Kiều Duyên đã gọi điện thoại và gã chồng sắp cưới của Vân Hoa cùng nhiều tên lực sĩ khác chạy tới để ngăn Mạnh Duy lại. Dù anh giỏi võ đến mấy cũng không thể đánh được chúng.
Lập tức anh lao lên xe nắm lấy tay Vân Hoa kéo cô đi. Hoa còn ngỡ ngàng thì cô đã thấy mình chạy đi vun ✓út như một cơn lốc. Nhờ tốc độ nhanh tới mức không ai nhìn rõ nổi Mạnh Duy đã chạy ngay về cửa khẩu Việt Nam mà công an không để ý, còn bọn kia định đuổi theo thì công an đã phát hiện và không cho qua. Bọn chúng tức giận nhìn theo Mạnh Duy và Vân Hoa đã xa dần trong cơn mưa…
Mưa tiếp tục rơi.
Anh vẫn nắm chặt tay cô chạy đi thật nhanh, không quay mặt lại.
Bỗng bàn tay anh đang nắm buông anh ra rất mạnh:
“Bỏ ra!!”
Anh quay lại, không tin cô vừa nói gì.
Vân Hoa nhìn anh, bỗng hét lên:
“Tại sao anh phải làm như thế? Anh có biết anh vừa làm cái gì không hả? Anh vừa tát Kiều Duyên, lại còn đánh người của bà ấy nữa!!! Anh có biết anh làm như vậy thì anh sẽ bị bà ta trả thù không???”
Mạnh Duy sau một hồi ngỡ ngàng cũng tức giận đáp:
“Trả thù?? Câu đó dành cho tôi mới đúng! Một cái tát như vậy là quá nhẹ so với con người bỉ ổi như bà ta!”
“Nhẹ ư? Nhẹ thì cũng đủ cho bà ta mãi mãi ngăn cản anh chạy, mãi mãi ngăn cản ước mơ và cuộc sống của anh, để anh phải đau đớn và chịu biết bao nhiêu giày vò. Và còn Kiều Nga nữa! Anh đáng mẹ cô ấy như thế, tình yêu của cô ấy với anh chắc chắn sẽ mất hết. Mạnh Duy tại sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ????” – Cô phẫn nộ nói rất lớn.
“Em nói tôi ngu ngốc vậy thì em còn điên rồ hơn tôi!!!” – Mạnh Duy quát.
Anh giận dữ như một ngọn lửa bùng cháy khiến Hoa sững người lại. Nhưng anh đã không thể kìm được:
“Cứ cho là bà ta sẽ trả thù tôi đi, cứ cho là tôi không nhận được tình yêu của Kiều Nga đi nhưng em nghĩ tôi là cái loại người vô liêm sỉ có thể để cho người khác chịu nhục vì mình à!!!?? Vân Hoa, tôi hỏi em, tại sao em có thể chấp nhận cái điều kiện thối tha của bà ta như thế? Em dám giam mình lại ở cái nơi đất khách quê người cùng một gã chồng già chỉ lắm tiền thôi sao? Em dám làm cái điều trời không dung đất không tha ấy chỉ vì bà ta không muốn cho tôi thi chạy??? Em nói đi, tại sao????”
“Tại vì em yêu anh!” – Hoa cũng không giữ lại lời nói được nữa bật thành tiếng.
Mạnh Duy lặng đi trong vài giây.
“Tại vì em không muốn nhìn thấy anh đi theo con đường sai trái, tại vì em muốn anh phải sống tốt, sống vui vẻ với ước mơ của mình để anh không bao giờ phải hối tiếc! Lẽ nào em không được hy sinh vì người mà em yêu sao? Anh đã chẳng thèm quan tâm đến em rồi, anh đã yêu người khác rồi, vậy thì cớ gì anh phải lo đến việc em đi lấy chồng khác, hy sinh vì anh chứ?”
“Phải, tôi không quan tâm đến em đấy, tôi yêu người khác đấy, vậy tại sao em còn làm tất cả vì tôi, sao em không biến mất đi từ 6 năm về trước đừng có quay lại nữa thì có lẽ cuộc sống của tôi đã yên ổn lắm rồi!!!!!!” – Mạnh Duy hét át tiếng cô.
Cô ngỡ ngàng.
Anh nói gì cơ?
6 năm về trước…
“Vân Hoa, tôi hỏi em, em là ai?” – Anh bước tới nắm lấy hai vai cô.
Hoa cứng đơ người, không tin vào những gì đang nghe nữa.
“Em là ai mà có thể khiến cho tôi cười được sau bao nhiêu năm tôi chỉ muốn ẩn mình đi như vậy? Em là ai mà có thể khiến tôi bỏ cả cuộc thi chạy để tìm em? Em là ai mà có thể khiến cho tôi như một thằng điên lái xe để suýt nữa gặp tai nạn chỉ vì đuổi theo em? Em là ai mà khiến cho tôi chạy đi trong mấy cây số liền không ngừng nghỉ dù biết có thể sẽ ૮ɦếƭ đột quỵ giữa đường? Em là ai mà biết được quá khứ của tôi, nhưng tại sao tôi lại không thể nhớ được em? Em nói đi, rốt cuộc em là ai!!!!????”
Những lời nói ấy như đâm thẳng vào trái tim cô, cô đau đớn xót xa vô cùng, cảm thấy có gì đó hối hận. Cô vội ngẩng mặt lên:
“Mạnh Duy, em…”
Nhưng do mặt cô quá gần anh, anh lại đang cúi xuống nên môi cô chạm ngay vào môi anh.
Trái tim như có dòng điện chạy qua, cô giật mình hốt hoảng định rời ra thì bỗng Mạnh Duy giữ chặt cô lại và một nụ hôn mãnh liệt được đặt lên môi cô. Cô choáng váng, hai tay cố gắng đẩy Mạnh Duy ra nhưng anh càng hôn cô cháy bỏng hơn, cuồng nhiệt hơn, dường như nụ hôn đó thay cho sự tức giận của anh…
Anh đã không thể tức giận hơn nữa! Vân Hoa, tại sao cô lại ngốc đến mức đó chứ?
Cô nghĩ là cô lấy người khác thì anh có thể chịu đựng được sao?
Anh đã từng tưởng rằng, trong cuộc đời này người con gái đầu tiên mà anh yêu chỉ có thể là Kiều Nga…
Nhưng anh đã nhầm!
Người mà anh yêu, cho dù anh không thể nhớ ra nổi thì mãi mãi anh vẫn yêu người đó. Tại sao số phận lại bất công như vậy chứ? Thà cái vụ tai nạn 6 năm trước khiến anh quên tất cả đi, giữ lại cho anh cái mảng ký ức cuối năm lớp 9 đó còn hơn. Cái muốn quên lại cứ phải nhớ còn cái không muốn quên thì mãi mãi chìm đi. Mảng ký ức ấy tuy rằng trong một phạm vi rất nhỏ là chỉ vài tuần năm lớp 9 nhưng cũng đủ cho anh quên mất người mà anh yêu nhất trên Thế gian này!
Dù vậy, mãi mãi, anh chỉ yêu cô mà thôi…
Và giờ, kỷ niệm về cô, anh vẫn không nhớ…
Cô bé ngày đó anh vẫn chưa thể nhìn được lại trong ký ức…
Nhưng cho dù cô có không phải là người anh đã quên năm ấy, thì giờ Vân Hoa của hiện tại cũng đã ở trong trái tim anh rồi!
Vân Hoa quay cuồng trong nụ hôn giận dữ của Mạnh Duy, nhưng nụ hôn đó đầy nước mắt và cả tình yêu thương. Vẫn biết anh không nhớ ra mình, nhưng thực sự anh ấy đã yêu mình, đã bất chấp tất cả để cứu mình…
Nghĩ đến thế thôi cô cũng không kháng cự lại nữa, cô đáp trả nụ hôn của anh…
Một lúc sau, Mạnh Duy buông Vân Hoa ra, nhìn cô đang ướt đẫm người, hình như cô lại đang khóc. Anh thấy xót xa vô cùng, hình như anh đã quá tức giận với cô, nhưng anh không thể rời xa cô được nữa nên mới như vậy. Anh ôm chặt lấy cô, người anh cũng ướt nhưng cô vẫn thấy ấm áp.
Mưa rơi rất lớn…
Tiếng mưa rào rào bên tai khiến cô chẳng nghe thấy gì cả, nên không biết Mạnh Duy đã nói một câu nhưng anh lại nói rất nhỏ.
Mưa vẫn rơi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc