“Gà ngon thật đấy, giòn tan, lại còn có cả khoai tây chiên nữa!”
“Ừ ngon thật, lâu lắm anh mới được một bữa như vậy.”
“Hôm nay cám ơn anh, hình như anh cũng trả tiền cho em nhiều thứ quá, vậy để về em sẽ lấy tiền trả anh!”
Đang đi trên đường đến chỗ gửi xe, nghe thấy câu đó Hoàng Duy đứng lại.
“Anh không muốn em trả tiền anh…”
“Vậy anh muốn trả gì?”
“Anh muốn em trả lời anh.”
Hoa giật mình, rồi nhớ ra việc sáng nay. Cô ngẩng lên nhìn vào đôi mắt đang chờ đợi của anh:
“Hoàng Duy, em không thể trả lời ngay được, nhưng thực sự chỉ có anh mới làm em vui, chỉ có anh mới làm em quên đi hết mọi lo âu buồn phiền. Em cảm thấy bình yên khi ở bên cạnh anh, em sẽ không sợ gì cả nếu như có anh ở bên em.”
“Anh sẽ luôn ở bên em!” – Nói xong Hoàng Duy hôn nhẹ lên trán cô.
Nụ hôn ấy nhẹ nhàng, ấm áp, ngọt ngào và chân thành.
Trái tim cô lần nữa lại lỗi nhịp…
Thực sự, cô rung động vì anh đâu phải là một lần?
Anh bước đi, bỗng cô gọi:
“Hoàng Duy, em sẽ trả lời!”
Anh quay lại. Cô hơi run:
“Em…”
“Cho em quên ngàn nỗi nhớ cứ đến khiến cho lòng em bao đêm mơ về anh mãi thôi
Và thật là em sẽ cố quên những vui buồn ta đã từng…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt lời cô. Là Mạnh Duy gọi!
Không biết phản xạ gì, cô vội vàng nghe máy thì thấy tiếng của Kiều Nga:
“Cô Vân, cô Vân ơi cháu Kiều Nga đây, anh Mạnh Duy gặp nguy hiểm ở phim trường nên đang ở trong bệnh viện A., chúng cháu vừa đưa từ Sóc Sơn về! Cô mau đến được không ạ?”
Hoa như bị sét đánh.
“Ôi trời tôi gọi lộn số, tôi xin lỗi!” – Giọng Kiều Nga rất vội vã chỉ biết nhìn là mình nhầm số rồi tắt máy luôn.
Hoa đứng đó…
Chiếc điện thoại rơi xuống!
Hoàng Duy nhanh tay bắt lấy, hỏi:
“Hoa, làm sao thế?”
Cô nhìn anh. Người cô run bần bật, đôi mắt đã ầng ậc nước.
“Xin tránh đường, xin tránh đường!” – Những người bác sĩ hốt hoảng đẩy chiếc giường đi đến phòng cấp cứu, chạy theo là một cô gái trẻ và hai bác trai bác gái trung niên.
Mạnh Duy được đưa ngay vào trong phòng cấp cứu, tâm trạng ai cũng hoảng loạn. Kiều Nga thì khóc hết nước mắt, cô Vân vui vẻ ngày nào mặt đã thất thần, còn người cha của Mạnh Duy cũng như ngồi trên đống lửa.
Đúng lúc đó, một cô gái và một chàng trai chạy tới. Cô Vân thấy vậy liền nhào đến:
“Vân Hoa, cháu đến rồi!”
“Cô, anh Mạnh Duy làm sao hả cô?”
“Cô không biết nữa, nó đang được cấp cứu! Cô sợ lắm, cô sợ nó xảy ra chuyện gì!”
Hoàng Duy chạy tới chỗ Kiều Nga:
“Cô biết Mạnh Duy làm sao không?”
“Anh ấy…anh ấy do đóng phim vào một cảnh lao động nặng nên như thế…!” – Giọng Kiều Nga lạc đi.
Ai nấy bàng hoàng. Mạnh Duy dám đóng cảnh lao động nặng ư? Thế mà kêu nghề diễn nhẹ nhàng lắm???
Đúng lúc đó cánh cửa mở, một bác sĩ đi ra. Hoa vội chạy đến hỏi đầu tiên:
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ?”
“Rất may là cấp cứu kịp thời nếu không có thể đột tử! Nhưng hiện tại là phải chờ cậu ấy tỉnh lại chúng ta mới có thể khẳng định là cậu ấy còn may mắn.”
Mọi người vừa thở phào vừa căng thẳng. Hoa vội vàng nói:
“Bác sĩ, cho chúng tôi vào được không ạ?”
“Chỉ một người được vào thôi, và người đó phải có chuyên môn!”
“Tôi đây, tôi học trong ngành Sinh học, tôi có thể vào không? Chỉ một lát thôi!” – Hoa nài nỉ.
“Ừm, thôi được cô vào đi, nhanh để chúng tôi còn chuyển sang phòng bệnh thường.”
Khi đi vào Hoa còn phải mặc áo blue, đeo khẩu trang, găng tay. Căn phòng cấp cứu đầy mùi thuốc sát trùng, với những tiếng kêu rè rè của máy móc. Trên chiếc giường màu trắng ảm đạm, chàng trai nằm trên đó yên lặng. Mặt anh trắng bệch, môi tím tái, nhưng vẫn hiện lên cái vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú tưởng chừng là hoàn hảo. Anh hình như hơi gầy đi, dù nhìn bề ngoài vẫn thật khoẻ mạnh nhưng vẫn phải chịu một nỗi đau giằng xé biết chừng nào.
Ban nãy, cô hận anh vô cùng.
Cô không muốn yêu anh nữa, muốn được ở bên người có thể làm cô vui vẻ, sống thật tốt hơn.
Nhưng thực sự, trái tim cô mãi mãi không thể quên đi hình bóng anh.
Để anh nhớ lại cô là ai, thật sự là quá quá khó khăn.
Nếu như phải lựa chọn hai con đường: bỏ mặc anh, hoặc ở bên anh.
Thì cô vẫn sẽ chỉ lựa chọn con đường thứ hai…
Cho dù nó là con đường có thể khiến cuộc đời cô đi theo ngã rẽ.
Sáng sớm hôm sau, đoàn phim ngạc nhiên vì có một cô gái đi tới.
“Cái gì? Cô muốn đóng thay Mạnh Duy cảnh 25???” – Đạo diễn tròn mắt.
“Vâng thưa đạo diễn! Tôi nghĩ đây là một cảnh phim mà diễn viên nào cũng có thể đóng kể cả là diễn viên quần chúng, vì thế tôi muốn đóng thay anh ấy cảnh này!”
“Tôi thấy cô đóng MV rồi, cô đóng tốt nhưng cô nhỏ con thế này, làm sao mà đóng được cảnh đó?”
“Tôi không lo về việc nhỏ con hay to béo gì cả, hãy cứ để tôi đóng! Khó khăn đến mấy cũng được.”
Đạo diễn thấy Vân Hoa kiên quyết như vậy cũng gật đầu. Kiều Duyên vẫn đứng quan sát và bà ta thực sự tức giận. Được lắm, thằng Mạnh Duy vẫn chưa làm sao vì nó còn sức khoẻ chứ mày – đứa con gái tép riu thì tao cho đội mồ ngay!
Đạo diễn chỉ cho Hoa những cái thùng:
“Cô chỉ việc bê nó ngang người thôi không phải bê lên vai. Bắt đầu nhé!”
Hoa gật đầu và bê cái thùng thứ nhất lên. Quả thực là quá nặng, nó khiến người cô nghiêng cả về một phía. Nhưng cô chẳng kêu ca, bắt đầu diễn.
Kiều Duyên lên tiếng:
“Sao mặt cô như đưa đám vậy? Phải tươi lên chứ?”
Lập tức Hoa quay lại:
“Bê một thứ đồ nặng liệu có ai là tươi tỉnh nổi không? Nếu có thì mời bà lên bê!”
Kiều Duyên thất kinh. Cô ta dám cãi lại mình sao? Mà cãi đúng cơ, không thể nào nói lại được. Bà ta hậm hực để cho Hoa tiếp tục diễn.
Tiếp tục soi:
“Cô đi chậm vậy? Không nhanh lên một tí à?”
“Riêng cái thùng này cũng khiến tốc độ tôi chậm đi rồi, tôi lại vốn không được có tốc độ nhanh. Chắc bà là một người có tốc độ giỏi phải không ạ?” – Hoa đáp lại lễ phép nhưng thực chất đầy khinh thường.
Kiều Duyên cứng họng. Bà ta làm sao địch nổi một cô gái đã quá quen với nghề diễn như Vân Hoa chứ? Chỉ đóng vài cái MV cũng đủ cho cô không thiếu kinh nghiệm để vặn lại bà ta rồi.
“Rồi! Tiếp, thùng 2 nào!” – Đạo diễn hài lòng.
Hoa tiếp tục bê các thùng còn lại, sự biểu cảm và cách đi của cô đều tốt cả, bà Kiều Duyên cố soi mói nhưng chỉ bị cô “độp” lại thôi. Quay được 5 thùng thì cô rất mệt, nói:
“Đạo diễn, nghỉ chút được không ạ?”
“Không được nghỉ!” – Bà ta ra lệnh. Cô dù thế nào cũng không thể cãi bà ta mãi được!
Hoa nghiến răng, bà ta dám làm càn thế cơ à? Được lắm, hãy xem ta trả thù cho Mạnh Duy đây!
Cô liền mượn luôn một con dao sắc trong đồ đạo cụ của đoàn phim…
Vân Hoa cầm con dao tiến lại chỗ bà Kiều Duyên nhưng bà ta lại không hề để ý. Cô đi ra sau, và tóm lấy cái lá cọ rất to đang che nắng cho bà ta và chặt phăng một cái. Bà ta giật mình quay ra thì cô đã cầm trên tay lá cọ, mang đi:
“Trời đang lạnh lại nóng quá, mọi người chưa diễn thì che nắng bằng cái này nhá!”
Cô treo lá cọ lên, ai cũng vui mừng ngồi dưới bóng mát của lá cọ cực kỳ to này. Trưa lên càng nắng thêm, Kiều Duyên không mang mũ mão gì nên mồ hôi đầm đìa, chẳng mấy chốc bà ta mệt nhoài, nói với đạo diễn:
“Chúng ta nghỉ một lát đi!”
“Không được nghỉ!” – Một lời nói vang lên.
Kiều Duyên quay lại thì thấy Hoa đang khệ nệ bê thùng đồ:
“Bà bảo không được nghỉ mà? Đạo diễn, quay tiếp đi ạ!” – Cô cười, và còn chỉ vào cái đầu đã được đội chiếc mũ lưỡi trai che nắng của mình. Kiều Duyên hôm nay không đội tóc giả nên cũng thật là đen đủi!
Khỏi phải nói bà ta tức giận đến mức nào!
Còn Hoa vẫn ung dung diễn tiếp. Chẳng mấy chốc mà cô đã hoàn thành xong cảnh 25. Ai cũng vỗ tay khen cô, vừa diễn giỏi lại còn có sức khoẻ nữa.
Nhưng ai biết đâu là cô đã phải đau đớn đến mức nào khi trở về…
Cô lặng lẽ ngồi ở một góc trong nhà, vén tay áo lên. Cánh tay cô đỏ tấy, bàn tay cô sưng vù đến chảy máu, chân cô cũng rã rời và bị ngã nhiều lần nên trầy da hết lên. Cô bôi thuốc thì càng thêm xót, thực sự nếu như cô mà bị bệnh tim chắc cô đột quỵ ngay rồi. Chỉ là cô không bị cái bà Kiều Duyên đó bắt tập đi tập lại nên đỡ phần nào.
Cô rất đau…
Nhưng còn hơn là phải nhìn thấy anh đau…
Ngày…tháng…năm
Anh vẫn chưa tỉnh lại.
Anh có biết hàng ngày hàng đêm em vẫn mong được nghe thấy tin anh tỉnh lại không? Mạnh Duy, em rất sợ anh sẽ rời xa em. Trái tim anh không có em, nhưng trái tim em thì có anh. Tại sao mà em cứ phải hy sinh một cách điên rồ như thế này chứ? Chỉ mong anh biết thôi sao? Có lẽ là không đâu vì rồi anh sẽ lại không biết.
Nhưng em chỉ mong một điều duy nhất mà thôi…
…đó là anh phải được sống tốt!
Từ hôm cứu anh khỏi đoạn đường sỏi đá, em đã không biết đau là gì rồi…
Cám ơn anh vì đã cho em mạnh mẽ, biết thế nào là sự đau đớn để em có thể vươn lên…
Mạnh Duy, cho dù là thế nào, em cũng sẽ để anh phải sống thật tốt!
Em sẽ chịu tất cả thay anh, em sẽ phải khiến anh quay trở về như ngày xưa. Mãi mãi, trong trái tim em không bao giờ nguôi đi điều đó. Bất cứ ai ngăn cản anh, em sẽ không tha thứ cho kẻ đó!
..v..v..
Một tuần sau, Mạnh Duy đã tỉnh lại và khoẻ hơn. Hằng ngày Kiều Nga vẫn đến thăm anh, chăm sóc anh. Cha mẹ anh nghe tin anh đã đỡ thì cũng yên tâm phần nào.
“Alo cô Vân ạ cháu Nga đây, hôm nay cô vào viện với anh Mạnh Duy được không ạ cháu có việc đột xuất!”
“Ừ cháu cứ đi đi, để đó cô lo cho!”
Kiều Nga hơi ngạc nhiên vì lần đầu tiên cô Vân khá niềm nở như vậy. Nhưng ai dè cô quay ngay sang Vân Hoa đang rửa bát:
“Vân Hoa, cháu mang cái cặp Ⱡồ₦g cháo vào cho Mạnh Duy nhé!”
“Dạ? Cháu ấy ạ?”
“Ừ cô bận mà, cháu giúp cô nhé! Nếu không chẳng ai vào với Mạnh Duy cả, sợ có chuyện gì…”
“Vâng cô cứ để cháu đi!” – Hoa cũng hơi lo nên đành đồng ý.
Mạnh Duy đang ngồi xem phim, anh vẫn phải truyền nước nên chưa được ra viện.
“Cộc cộc!”
“Vào đi!”
Cửa mở. Mạnh Duy ngạc nhiên khi người đến là Vân Hoa.
“Kiều Nga bận nên mẹ em bảo em mang cháo đến cho anh.” – Cô lí nhí.
Mạnh Duy lạnh lùng đáp:
“Ngồi trong cái bệnh viện này khổ thật! Vừa chán lại còn phải ăn cháo nữa, chả ngon gì.”
“Nhưng anh chưa khỏi hẳn mà, anh phải giữ sức khoẻ!”
“Biết tôi bị bệnh gì rồi à?”
“À vâng, nhưng em chỉ biết là bệnh tim thôi, mà nó có ảnh hưởng nếu anh chạy không?”
“Haizz sự thật cũng bị bại lộ rồi! Không sao đâu, tôi phải chạy để chứng tỏ tôi cũng quyết tâm chứ. Ghét ghê cái con mụ ở công ty đó, làm ai cũng biết tôi bị bệnh!”
Hoa lặng đi nhìn anh. Cô muốn nói mà không nói được: “Em còn biết nhiều về anh lắm…”
“Mà vai diễn của tôi ra sao rồi?”
“Anh đừng lo, cái cảnh 25 đấy có người đóng thay anh rồi!”
“Ai đóng?”
“Thì em nghe nói thôi, anh cũng đừng quan tâm nữa, cảnh phụ ấy mà. Quan trọng là giờ anh ăn đi, trông anh gầy đấy.”
“Để đó đi, tí nữa tôi ăn.”
Hoa đành để cái cặp Ⱡồ₦g cháo xuống bàn, hỏi chuyện khác:
“Anh đang xem phim gì ạ?”
“Ờ tôi thấy hay thì xem thôi, thích thì ngồi xuống mà xem!”
Hoa vui vẻ ngồi xuống bên cạnh giường anh. Lúc đầu thì cô xem phim không sót một đoạn nào, nhưng càng xem cô càng chán. Phim này là phim hành động, cô thì chẳng thích cái kiểu phim này, xem lại…buồn ngủ hơn ấy!
Mạnh Duy đang xem phim thì bờ vai anh thấy nằng nặng…
Anh quay lại. Cô đã ngủ ngon lành, dựa vào vai anh từ lúc nào.
Mái tóc dài mượt mà trên vai anh toả ra một hương thơm nhẹ nhàng, gương mặt cô khi ngủ vẫn có cái gì đó ngây thơ, hồn nhiên đáng yêu, cũng có cái gì đó hơi buồn. Trông cô có vẻ rất mệt, mặt cô không được trắng trẻo hồng hào, người cô cũng gầy đi nhiều hơn cả anh gầy đi.
Anh cứ lặng ngắm nhìn cô đang ngủ trên vai mình…
Cô vẫn thế, vẫn là một cô giúp việc, vẫn là một cô gái chậm chạp nhưng mê chạy, nhưng sao hình như anh thấy cô thay đổi.
Nhưng dù là thay đổi, cô vẫn quen thuộc biết bao.
Cô có một cái gì đó mà anh đã từng biết, đã từng thấy.
Tại sao khi ở bên Kiều Nga, anh không có cái cảm xúc lạ lẫm này…?
Hãy cứ để anh quan tâm em ngày đêm
Hãy cứ để anh sống với những mong chờ
Muốn nói một điều từ sâu trong lòng anh:
“Anh yêu em, chỉ vậy thôi!”
Anh nhấc điện thoại, tiếng thằng bạn Tùng vang lên:
“Alo Mạnh Duy à, mày có định đi thi chạy Olympic không vậy?”
“Mày đang nói cái gì thế?”
“Mà thôi nghe cao siêu quá, thành phố mình tổ chức giải chạy chọn ra giải quốc gia hẳn hoi nè, khéo được đi thi Olympic đó nhé. Mày đi thi được không? Nhưng hình như mày đang nằm viện…”
Mạnh Duy vô cùng bất ngờ.
Giải chạy thành phố ư?