Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 31

Tác giả: Trà My

Vân Hoa ngạc nhiên không biết là Hoàng Duy định đưa mình đi đâu. Nhưng hình như đó là một nơi không gần nên anh mới chở cô bằng xe máy. Nhìn qua gương cô thấy anh cười, chắc nơi đó phải là một nơi rất đặc biệt.
“Nè đi đâu vậy?”
“Đến nơi rồi sẽ biết thôi!”
Hoàng Duy dừng xe. Vân Hoa há hốc mồm ngạc nhiên vô cùng. Nơi đây chính là…
…trường học cũ của cô!
Ngôi trường đã nuôi dưỡng cô trong suốt thời gian học Tiểu học và cả Trung học Cơ sở. Cô làm sao có thể quên được cái biển trường tuy cũ nhưng vẫn còn rất đẹp, hai bên cổng trường là hai cây bằng lăng tuy chưa đến mùa nở hoa nhưng chúng vẫn vươn lên giữa mùa đông lạnh giá. Vẫn là ngôi trường với bức tường đã cũ nhưng gắn với biết bao nhiêu kỷ niệm, mái trường màu đỏ và lá cờ đỏ trên sân trường như để nhớ về những ngày còn mặc áo trắng đeo khăn đỏ cắp sách đến lớp.
“Em không quên nơi này đó chứ?”
“Làm sao em quên được!”
“Ừ, nơi này gắn bó với Ốc Sên danh bất hư truyền mà.”
“Đồ con ngựa, anh đừng có đá xoáy người ta thế!” – Hoa bật cười nhưng cũng rất tức tối đá cho Hoàng Duy một cái.
“Ái da đau! Mà em cười nhanh thế?”
“Ơ thì…” – Hoa nhận ra cách đây có mười mấy phút cô còn đang khóc.
“Thấy anh giỏi không, khiến em cười được ngay này.”
“Giỏi cái đầu anh! Nhưng sao lại đưa em đến đây?”
“Hôm qua 20-11 mà quên đến. Giờ anh muốn đến gặp lại thầy cô một chút!”
“À vâng thế thì cùng vào, vậy mà không nói sớm.”
Cả hai bước vào trong sân trường. Vẫn là bác bảo vệ ngày xưa nhưng bác đã già đi nhiều, gương mặt vẫn hiền hậu. Gần chỗ bác lúc nào cũng có cái trống trường và cái dùi. Ôi vẫn nhớ ngày nào có mấy đứa tranh thủ bác bảo vệ không để ý là ra lấy dùi đánh vào trống một cái, cả trường cứ tưởng là đã hết tiết, hoá ra là trống “rởm”!
“Cháu chào bác!” – Cả hai chào bác bảo vệ.
“Hoàng Duy và Hoa đúng không?”
“Bác còn nhớ bọn cháu ạ?”
“Tất nhiên, bác nhớ kỹ lắm. Hai cháu đã lớn thật rồi đó, Hoàng Duy thì cao lớn còn Hoa xinh đẹp ghê, bác phải nhìn mãi mới ra.”
“Dạ bác quá khen, cháu xinh gì đâu chứ?”
“Mấy cháu đến thăm trường à, vào đi!”
Hoàng Duy và Vân Hoa cùng đi vào tiếp. Sân trường vẫn rộng rãi như ngày nào, với cây đa, cây si cao lớn, cây bàng, cây hoa sữa, cây bằng lăng, cây hoa điệp, cây phượng vĩ (ta nhớ Những Bông Hoa Mùa Hạ quá, có ai nhớ fic đầu tay của ta không) cả vườn trường đầy cây hoa vẫn gắn liền với một tuổi học trò năm xưa.
Họ nhìn thấy một lớp học hình như là lớp 6, 7 gì đó, các em đang học thể dục buổi chiều. Chà trường mình đã đổi sang học cả chiều lúc nào vậy? Ngày xưa cứ đến trưa là cấp II về hết!
Và cả hai nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc…
“Thầy!”
Thầy giáo to béo đang dạy thể dục liền quay ra:
“Ôi ai thế này?” – Thầy vội vàng đi tới. Bao năm rồi thầy vẫn to béo khoẻ mạnh như vậy, chỉ hơi già đi.
Hoàng Duy bắt tay thầy:
“Thầy, thầy nhớ em không ạ? Em là Hoàng Duy đây!”
“Sao mà quên được? Năm nào thầy cũng đi xem em thi đấu Hội khoẻ Phù Đổng mà, cái thằng nghịch như quỷ sứ năm nào giờ đã cao lớn đẹp trai thế này rồi hả?”
“Vâng nhưng em vẫn “quỷ sứ” lắm ạ!”
“Ừ, thầy vẫn thích phải nghịch ngợm tý. Ai đây? Bạn gái em à?”
Hoa cười:
“Ôi thầy không nhận ra em nữa sao?”
Thầy thể dục nghe giọng nói thì ớ ra:
“Không phải em là Hoa đấy chứ?”
“Vâng ạ, học sinh đội sổ môn thể dục ngày xưa đây mà thầy!” – Cô cười giòn giã.
“Trời, ngày xưa em đen nhẻm lắm cơ mà đâu có xinh đẹp như thế này? Thầy cứ tưởng là ai, không nhận ra nổi!”
“Không những thế mà Hoa còn giỏi thể thao lắm thầy ạ, Hoa chạy được 3 phút mà hết một vòng sân Mỹ Đình!” – Hoàng Duy liền tâng bốc.
“Ôi trời khéo em không phải Hoa rồi!” – Thầy thể dục cười, không ngờ cái cô học trò suốt ngày bị thầy mắng lại giỏi như thế.
“Đâu có thầy, hôm đó may mắn em chạy được thôi chứ em vẫn kém lắm.”
“Không sao không sao, em có Hoàng Duy làm bạn thế này kia mà, thầy tin em sẽ làm được thôi!”
Cả Hoàng Duy và Vân Hoa đều cười.
“Mà mấy đứa còn liên lạc với Mạnh Duy không?” – Bỗng thầy giáo hỏi.
“Dạ?” – Cả hai tròn mắt.
“Thấy hai đứa về mà không có Mạnh Duy, thầy tiếc quá! Thầy nghe nói là giờ Mạnh Duy là một vận động viên, năm nào cũng chạy giải nhất, nhưng thầy rất lo cho nó vì ngày trước nó chuyển trường bởi bệnh tim.”
“À vâng đúng vậy ạ…” – Hai người chỉ biết đáp qua loa. Cả hai đều biết Mạnh Duy là học trò cưng ngày nào của thầy, nhưng nếu như thầy mà biết Mạnh Duy giờ đã không còn nhớ gì đến thầy nữa chắc thầy sẽ rất đau lòng.
Hoàng Duy lên tiếng:
“Thôi chúng em xin phép thầy chúng em về!”
“Ơ kìa vừa đến sao lại về?”
“Chúng em bận thầy ạ, đến thăm trường như thế này, thăm thầy vậy là đủ rồi. Giờ bọn em xin phép.”
“Ừ khi nào lại đến đây nhé!”
“Vâng ạ em chào thầy.”
Hoàng Duy đi ra ngoài. Hoa hỏi:
“Sao tự dưng anh lại muốn về vậy?”
“Thực ra anh nhớ trường, vả lại mong em vui nên anh đưa đến đây, nhưng có lẽ nếu đến thì các thầy cô lại hỏi về Mạnh Duy…”
Cô im lặng. Hoá ra là như vậy. Ngôi trường này có lẽ cũng đã bị rơi mất khỏi ký ức của Mạnh Duy rồi.
Hoàng Duy quay lại, cười:
“Thôi không sao cả, đã về trường rồi vậy chúng ta đi thăm hồ Gươm đi! Ngày trước lớp mình toàn ra đó vẽ phong cảnh.”
“Ừ đúng rồi, ra đó chơi cái!”
“Em chỉ ham chơi thôi, như trẻ con ấy. 19 rồi mà còn…”
“Còn gì? Còn đáng yêu mà, còn xì tin mà, hehe!”
Hoàng Duy lắc đầu ngán ngẩm chịu thua cô nàng.
Những cơn gió mùa đông đang về khiến cho hồ Hoàn Kiếm không được náo nhiệt (mình thích gọi hồ Hoàn Kiếm hơn hồ Gươm, hehe), nhưng chính vì thế mà nó cũng thật đẹp. Nước lặng xanh trong, Tháp Rùa cổ kính vẫn đứng đó trên nền đất cỏ xanh không thay đổi. Vẫn là hàng liễu già rủ bóng, với cây lộc vừng chín gốc, cùng với cầu Thê Húc, đền Ngọc Sơn, đảo Ngọc và biết bao nhiêu di tích khác bên Bờ Hồ.
Vân Hoa đi cạnh Hoàng Duy. Một cô gái xinh đẹp và một chàng trai tuấn tú cao lớn khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn. Hoa thấy thế cũng hơi ngượng, liền bảo:
“Ra đằng kia chơi đi!”
“Chơi gì?”
“Thì ăn uống, đọc sách, thiếu gì trò ở chỗ này!”
Cả hai đi tới những phố cổ. Chà có biết bao nhiêu là thứ! Mỗi cái “Hàng” lại là một thứ khác nhau. Hàng Giày, Hàng Chuối, Hàng Lược, Hàng Bông, Hàng Thuốc Bắc,…bao nhiêu cho mà kể? Náo nhiệt người người, từ người Việt đến người Tây nô nức mua sắm. Người Việt thì đi bộ, người Tây thì xích lô hoặc cũng đi bộ cùng. Hàng quần áo, giày dép, các quán ăn những món đặc sản Hà Nội cứ phải nói là chật kín!
Hoàng Duy và Hoa đến phố Tràng Tiền. Tất nhiên là không thể bỏ qua kem Tràng Tiền – món khoái khẩu của cô nàng. Dù trời lạnh nhưng Hoa vẫn tem tẻm cái kem rất ngon lành, đặc biệt là kem sữa dừa, ngon và mát lạnh, ăn đến là thích! (A ta cũng thèm)
Dù rằng Hoa chẳng thiếu tiền nhưng Hoàng Duy vẫn boa cho cô bao nhiêu thứ. Mấy cái kem, rồi mấy quyển sách, mua sắm nhiều quà vặt và đồ lưu niệm nữa, thậm chí đến gần tối họ còn làm thêm một bữa gà rán KFC. Ngồi trong nhà hàng, ai cũng nghĩ họ là một cặp tình nhân thực sự.
“Hôm nay em đi cùng anh nhé?” – Kiều Nga nói.
“Ừ! Có em đi anh đỡ chán hơn, lúc nghỉ giải lao thì chán lắm.”
“Vâng, nghề diễn cũng mệt thật đó anh, nhưng rất vui mà. Anh vẫn chọn nghề vận động viên sao?”
“Anh thích nghề diễn, nhưng vận động viên là ước mơ của anh rồi. Dù thế nào thì anh vẫn tin vào quyết định của mình, nhưng vẫn sẽ đóng hết bộ phim này!” – Mạnh Duy cười.
Không biết từ lúc nào mà anh có thể cười nhanh đến như vậy. Kiều Nga nhìn anh cười mà cũng yên tâm hơn dù cô không thích anh trở thành một vận động viên.
“Cô à, Mạnh Duy lại đến đó, đến cùng chị Nga!” – Một đứa con gái chạy vào.
“Cái gì? Nó đến cùng con gái tao à?”
“Vâng, họ đang ở ngoài kia kìa!”
“૮ɦếƭ tiệt! Được lắm tao sẽ cho thằng nhóc này biết thế nào là lễ độ.” – Kiều Duyên gầm lên, rồi đội tóc giả, đeo kính râm vào đi ra ngoài.
Đạo diễn nói:
“Dạo này bà hay đến phim trường của chúng tôi quá!”
“Ông nói vậy là tôi làm phiền mọi người?”
“Ồ không! Chúng tôi cực kỳ vui, mong bà sẽ ủng hộ bộ phim.”
“Tất nhiên rồi! Vậy tôi có thể xem kịch bản ngày hôm nay như thế nào được không?
“Được chứ! Anh Cường, mau đưa kịch bản cho bà ấy!”
Kiều Duyên nhận kịch bản, không ai biết mắt bà ta sáng rực lên khi nhìn thấy một đoạn. Nhưng bà ta lại sa sầm mặt khi thấy vai nhân vật.
“Sao cảnh này lại cho Việt Quang mà không phải cho Thành Nam?”
“Trong cái cảnh buổi lao động này thì cái cảnh này lao động nặng, nhân vật Việt Quang có sức khoẻ nên chúng tôi cho Việt Quang!”
“Thì nhân vật Việt Quang có sức khoẻ nhưng ông thấy đấy, diễn viên đóng thì lại đâu có khoẻ lắm. Tôi nghĩ phải để nhân vật của Mạnh Duy mới phải, Mạnh Duy khoẻ mạnh thế kia mà!”
Đạo diễn nhìn Mạnh Duy và diễn viên đóng vai Việt Quang. Đúng là Mạnh Duy cao to, khoẻ mạnh lực lưỡng hơn thật. Ông gật gù:
“Bà nói phải! Vậy thì thay đổi nhân vật đi!”
Khoé môi Kiều Duyên nhấc lên một nụ cười hiểm ác…
“Cảnh 25, mọi người chuẩn bị đi!”
Tất cả liền đi ra quay cảnh của mình. Đạo diễn lên tiếng:
“Mạnh Duy, đổi nhân vật cho Hiếu (diễn viên đóng vai Việt Quang) đi!”
“Hả? Sao lại thế?” – Cả hai diễn viên tròn mắt.
“Mạnh Duy có sức khoẻ hơn Hiếu, vì thế Mạnh Duy sẽ đóng cảnh này!”
“Không được, cảnh này là lao động nặng…” – Mạnh Duy vội từ chối.
“Lao động nặng thì sao? Có bê vác một tí thôi mà! Cậu khoẻ như vậy còn gì, có nhanh lên không còn chuyển cảnh!”
Mạnh Duy chỉ muốn cắn lưỡi ૮ɦếƭ cho xong. Sao tự dưng lại đổi cảnh kia chứ? Cảnh này nhân vật phải bê một chục cái thùng đồ cực nặng trên một quãng đường dài ở núi chứ có “một tí” gì? Nếu anh bình thường vẫn khoẻ mạnh thì anh làm ngay, tội là đằng này anh bị bệnh tim… Nhưng lời đạo diễn không thể nào cãi được, Mạnh Duy buộc phải nghe theo. Chắc là chỉ quay một lần thôi, chẳng sao đâu!
“Cảnh 25, Thành Nam bê thùng 1! Diễn!”
Mạnh Duy nhấc cái thùng lên vai. Sao mà nặng quá vậy? Anh ngán ngẩm nhìn con đường dốc cheo leo tại cái địa điểm núi Sóc Sơn này. Anh nặng nhọc bê cái thùng đi, phải cố lên, xong cảnh này là nhàn rồi.
Nhưng bà Kiều Duyên đã đứng đó quan sát rồi nói với đạo diễn:
“Sao anh ta bê đồ mà cứ như sắp ૮ɦếƭ đến nơi vậy đó! Tôi thấy không ổn đâu đạo diễn ạ!”
Đạo diễn thấy vậy liền hô to:
“CẮT!!”
Mạnh Duy bỏ thùng đồ xuống, đã xong rồi sao? Anh nhẹ cả người, nhưng…
“Mạnh Duy, cậu diễn lại đi! Diễn chưa được, phải khoẻ mạnh hẳn lên!” – Tiếng đạo diễn phũ phàng.
Mạnh Duy như ૮ɦếƭ đứng.
Anh phải diễn lại từ đầu sao? Anh có làm gì đâu mà diễn chưa được chứ?
Mấy đứa con gái “nô tỳ” của Kiều Duyên đang làm quần chúng theo dõi liền hùa lên:
“Đúng đó, anh diễn chán lắm!”
“Anh phải diễn tốt hơn nữa, trông anh bê đồ như xác ૮ɦếƭ trên cao nguyên ấy!”
Thấy nhiều người nói như vậy Mạnh Duy nghĩ mình diễn sai thật, liền quay lại và bê thùng đồ chuẩn bị diễn. Lần này anh nhất định sẽ không sai nữa.
Thế nhưng…
“CẮT! Vẻ mặt biểu cảm lên chút đi!”
“CẮT! Bê lại cái thùng, để chệch sang rồi.”
“CẮT! Sao cứ đi lờ đà lờ đờ vậy?”
Một cái thùng, Mạnh Duy phải diễn đi diễn lại nhưng hầu như chỉ có tiếng “CẮT” vang lên một cách nhẫn tâm.
Kiều Nga vội chạy tới:
“Đạo diễn, anh ấy diễn thế là được rồi mà!”
“Được gì mà được! Cảnh nào cũng phải diễn tốt hết, diễn thế kia chưa được.”
“Nhưng ông bắt người ta làm đi làm lại chỉ vì cái hành động nhỏ xíu như thế thì thế nào chứ?”
Đạo diễn nghe vậy cũng thấy có lý, liền bảo:
“Mạnh Duy à, được rồi!”
Kiều Duyên tức nổ đom đóm, ném ánh mắt căm giận về phía con gái mình.
Nhưng bà ta cũng đã kịp vui ngay:
“Cậu tiếp tục bê thùng thứ hai đi, có 10 thùng cơ mà.” – Đạo diễn nói tiếp.
Mạnh Duy choáng váng, mặt anh đỏ gay gắt, người ướt đẫm mồ hôi, tim anh đập liên hồi, anh không còn đủ sức mà bê nổi cái thùng thứ 2 huống chi là 10 thùng chứ? Cái thùng thứ 2 này, anh lại phải bê đi bê lại thì sao?
Kiều Duyên cười đắc ý. Bà ta không biết anh bị bệnh tim, nhưng cứ ђàภђ ђạ anh như thế đảm bảo anh sẽ kiệt sức mà rời bỏ thôi.
Mỗi một thùng, anh phải quay đi quay lại chục lần bà ta mới mãn nguyện…
“Tiếp đi Mạnh Duy, mới thế đã nản à?”
“Không…tôi không nản…” – Mạnh Duy cố đứng thẳng lên đi tới cái thùng thứ hai.
Mạnh Duy bê cái thùng lên, tiếp tục diễn. Và người đàn bà ấy tiếp tục ђàภђ ђạ anh qua đạo diễn:
“Chưa được, cậu đi lại đi!”
“Sao thế nhỉ? Cậu vẫn chưa tỏ rõ cái thần thái gì cả!”
“…”
Tim Mạnh Duy đập liên tiếp, anh thở gấp hơn, căn bệnh càng xuất hiện vì việc anh làm quá sức. Có sức khoẻ thì anh còn chịu được, chứ thế này, anh không còn nổi một tí sức lực nào cả. Tai anh ù đi, không nghe thấy gì, mắt anh cũng mờ, đầu óc choáng váng.
Và cái thùng rơi xuống đánh “Bịch” một cái cùng tiếng ngã đổ rất lớn của thân người…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc