Vân Hoa sững người khi nghe thấy câu nói ấy. Cô quay ra, Mạnh Duy vẫn giữ một nụ cười nhẹ, mắt anh đang nhìn cô. Trong đôi mắt ấy chứa một sự ấm áp.
“Anh…anh nói thật đấy ạ?” – Cô lắp bắp nói không thành tiếng.
“Ừ! Tôi nói thật đấy!”
Hoa đỏ mặt, không biết vì sao cô cười. Mạnh Duy nói thích mình lại tuyệt vời đến thế sao? Còn Hoàng Duy mà nói với cô thì cô lại không dám đón nhận, thế là thế nào chứ?
“Tôi thích cái tính kiên cường của em, đó là bài học lớn nhất dành cho tôi đấy!” – Mạnh Duy tiếp lời, vẫn cười rạng rỡ.
“Hả?” – Cô mở tròn mắt. Anh vừa nói cái gì cơ?
“Có gì mà ngạc nhiên thế? Cái niềm tin vào ước mơ của em không chỉ tôi thích đâu mà tôi nghĩ tất cả mọi người đều sẽ phải nể phục em. Nhờ em có lẽ tôi đã vui hơn, tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ thực sự của mình, và sẽ không còn làm Kiều Nga buồn nữa!” (Ném con quỷ tác giả này đi này đừng có ném đá anh Mạnh Duy. Nếu cứ ném thì rồi sẽ biết tay ta!)
Vân Hoa chỉ muốn ngã gục xuống. Có thứ gì đó nghẹn đắng chẹn lại nơi cổ họng, những dòng nước mắt nhạy cảm của cô lại tuôn ra trên đôi mắt. Mạnh Duy nhìn thấy, xoay người cô lại đối diện anh:
“Sao lại khóc? Vui đến thế à?” – Anh vẫn cười.
“Vâng, em vui…” – Cô vui trong sự giằng xé của trái tim thì đúng hơn.
Mạnh Duy đưa hai tay lau nước mắt cho cô, nói:
“Em nên mạnh mẽ lên, đừng có khóc vì bất cứ chuyện gì, buồn cũng khóc mà vui cũng khóc như thế. Mạnh mẽ như lúc em chạy ấy.”
Cô gật đầu, cô làm sao có thể khóc nữa khi trái tim cô tan nát rồi. Cuối cùng, anh cũng không ghét cô nữa. Anh đã đối xử với cô tốt hơn, đã cười với cô, nhưng tình yêu trong anh, mãi mãi không dành cho cô – trong khi cô cần điều đó nhất.
“Mạnh Duy, anh thực sự thích Kiều Nga sao?” – Cô vô thức để câu hỏi bật thành tiếng.
Mạnh Duy hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đó, nhưng cũng đáp ngay:
“Ở bên cô ấy tôi cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, tôi không phải buồn lòng và nghĩ ngợi. Cuộc sống của tôi có rất nhiều điều tôi rất chán nản, nhưng có cô ấy thì tôi không còn như vậy nữa. Cô ấy là người duy nhất mà tôi sẽ ở bên!”
“Có thật là anh chỉ yêu một mình cô ấy không?” – Cô ngước lên hỏi, cô không thể giữ câu hỏi ấy được.
Mạnh Duy sững người. Sao cô lại hỏi câu ấy chứ?
Nhưng anh không thể nói cho cô được, vì cô không phải người thân thiết có thể hiểu anh (trời ơi Mạnh Duy anh là người ngốc nhất Thế giới này >o<).
“Ừ!” – Anh đáp, rồi quay về nhà.
Anh không nhìn thấy những dòng nước mắt vỡ oà tuôn trào trên mặt cô.
Nhưng chính cô cũng không biết Kiều Nga không phải người duy nhất mà anh yêu.
Giá như anh không bị bệnh tim…
Giá như anh không bị tai nạn để một mảng ký ức nào đó đã bị trôi mất…
Thì anh sẽ nói với Vân Hoa anh còn yêu một người nữa.
Nhưng người đó lại ở trong mảng ký ức rất nhỏ đã bị mất đi của anh. Người đó chỉ còn là bóng hình trong những giấc mơ thoáng vụt mà anh mơ đến. Hay biết đâu người đó chính là cô bé xấu xí đen nhẻm trong bức ảnh anh hay cất giấu? Nhưng dù là ai, anh cũng sợ khi phải nhớ đến. Anh muốn trốn tránh! Anh sợ nhớ lại! Cứ nhớ lại là anh phải giày vò, phải đau đớn, phải chịu những cơn ác mộng kinh hoàng. Và thực sự tình cảm với Kiều Nga trong anh vẫn là một dấu hỏi chấm.
Anh lại lấy bức ảnh ấy ra.
“Nào đưa cái tay áo đây!”
“Ôi trời anh nói đùa mà, may thật à?”
“Có đưa đây không, có kéo đây này em đâm cho bây giờ!”
Trong đầu anh lại vang lên giọng nói trong trẻo đó khi cứ nhìn bức ảnh. Giọng nói ấy thật quen thuộc, anh không nghe rõ giọng nói đó lắm vì ký ức còn quá mập mờ, nhưng hình như giọng nói này ngày nào anh cũng nghe quen quen thì phải? (Là của cô gái đã bị anh làm cho khóc mãi không thôi ở công viên kia kìa, sao anh ngốc quá vậy)
Mạnh Duy ngồi xuống, mệt mỏi thở dài.
“Lại sắp có buổi thi thể thao, mệt ghê cơ!” – Ngọc kêu.
“Có Hoàng Duy hướng dẫn thế này mà còn mệt? Cái công viên này bé tí như to lắm đâu?” – Phương Nga vừa mắng Ngọc vừa cười với Hoàng Duy đang chạy bộ cùng.
Hoàng Duy vẫn chạy, không nói gì vì biết nếu nói là hai bà này sẽ lại thao thao bất tuyệt mà chém gió.
“Vừa thế cũng chạy được một vòng! Hồ mát ghê!” – Phương Nga khoan khoái.
“Ơ kìa…Người ngồi ghế đá kia quen quen…” – Ngọc ngạc nhiên.
Hoàng Duy cũng nhìn theo. Và anh sững người khi đó chính là Vân Hoa.
Anh vội vàng chạy đến, cô đang cúi gằm mặt. Anh quỳ xuống để nhìn rõ mặt cô từ dưới. Gương mặt đang đầm đìa nước mắt, những tiếng nấc nghẹn vang lên trong cổ cô.
Lũ bạn cũng chạy đến:
“Hoa, mày làm sao vậy?”
“Hoa, sao lại ở đây mà khóc thế này?”
Vân Hoa dường như không để ý đến sự có mặt của chúng bạn, cô vẫn khóc và dùng mái tóc dài che mặt đi. Hoàng Duy lay gọi cô:
“Hoa, em làm sao thế? Trả lời anh đi!”
Nghe tiếng anh gọi, Hoa ngẩng lên. Nhìn thấy anh cô lại cảm thấy có gì đó rất tủi thân, òa khóc nức nở to hơn.
Hoàng Duy đoán được phần nào nguyên do, anh vội ngồi lên bên cạnh cô và ôm cô vào lòng. Anh nói nhẹ bên tai cô:
“Cứ khóc đi!”
Những cảm xúc cứ thế tiếp tục mà vỡ òa ra, Hoa gục vào người Hoàng Duy mà khóc. иgự¢ áo anh nhanh chóng ướt đẫm một khoảng rộng, cô cứ bám chặt vào người anh để tìm được sự ấm áp, sự chở che. Ngọc và Phương Nga thấy vậy cũng cắn răng không biết làm thế nào, vì có đến bên an ủi Hoa cũng chỉ làm cô khóc, tính cô đã thế rồi. Cả hai đành lặng lẽ bỏ đi.
Hai người bạn đi rồi, Hoàng Duy cúi xuống nói:
“Hoa, có chuyện gì thế?”
Hoa đã bớt khóc, nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn dài:
“Anh bảo em phải làm gì đây?”
“Rốt cuộc là em làm sao?”
“Anh ấy…anh ấy không bao giờ có người khác…ngoài Kiều Nga!”
Hoàng Duy nghiến chặt răng, lại là Mạnh Duy sao? Anh vô cùng tức giận, nhưng anh không muốn bỏ mặc cô, vì cô đang rất cần sự chở che.
“Em cứ nói đi, anh nghe đây!”
“Có lẽ em không thể nào khiến Mạnh Duy như ngày xưa được nữa, anh ấy chỉ có Kiều Nga, chỉ yêu cô ấy mà thôi…” – Cô nghẹn ngào.
“Mạnh Duy chỉ có Kiều Nga, vậy cớ gì em còn phải đau khổ dằn vặt nữa!”
“Anh nói thế là sao?”
“Em mít ướt lắm, chẳng bao giờ nghĩ thoáng gì cả!” – Hoàng Duy nhìn vào mắt cô, cười – “Cười lên đi, đừng buồn nữa. Anh không muốn thấy em buồn, em luôn dặn mình phải mạnh mẽ mà.”
“Vâng, nhưng…”
“Anh sẽ giúp em vui vẻ hơn. Đi với anh!”
Rồi Hoàng Duy kéo tay Vân Hoa đi…