Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 29

Tác giả: Trà My

Sáng sớm. Mùa đông đã đến rất lạnh, những cơn gió ào ào thổi ngoài kia lạnh buốt.
Cô nằm lỳ trên cái chăn, hôm qua chạy rõ là mệt, sáng nay lại phải đến trường. Chẳng muốn học tý nào cả, nhưng cả nhà cứ mong đỗ Đại học, biết làm thế nào đây hở trời!!?? Lạnh ૮ɦếƭ mất, nếu ra khỏi cái chăn này cô sẽ đóng băng nhất.
Bỗng dưng “nụ hôn” của Mạnh Duy lại hiện ra…
Cô giật mình, nóng bừng lên. Sao cứ nghĩ đến “nụ hôn” ấy là dù lạnh đến mấy cô cũng cảm thấy nóng? Trời ơi mình còn mặt mũi đâu mà gặp anh chứ?
Cho em quên ngàn nỗi nhớ cứ đến khiến cho lòng em bao đêm mơ về anh mãi thôi
Và thật là em sẽ cố quên những vui buồn ta đã từng…
Trời ạ ai gọi đấy? Cầu Trời khấn Phật không phải là Mạnh Duy! Phù may quá, tạ ơn Trời Phật, người gọi đến là cô Vân – mẹ của Mạnh Duy.
“Dạ alo con chào cô ạ!”
“Vân Hoa à, sao mấy ngày nay cô không liên lạc được với con vậy?”
“Dạ? Con…à máy con hết tiền ạ.” – Dạo này cô nói dối dễ quá đi.
“Vậy sao? Nhưng mà hôm nay con có đến làm không?”
“Hôm…hôm nay con phải đi học mà cô!”
“Ừ nhỉ cô quên, nhưng trưa nay cháu đến chứ? Dạo này cháu chẳng đến mà cũng chẳng báo gì cả. Hay con ốm thế?”
“Không sao đâu con, cháu…hơi mệt thôi ạ…”
“Ôi trời, thế thì trưa nay đến nhà cô đi! Cô sẽ tẩm bổ cho con, đừng để bị mệt quá nhé.”
“Vâng con cám ơn cô ạ!”
Thực ra nhà Hoa dư sức để cô khỏi cái mệt này, nhưng cô vẫn muốn sự chăm sóc của cô Vân. Không phải cô tham đâu nhưng cô Vân thực sự rất tốt với cô, bà luôn thân thiện, hiền dịu với cô và có một tấm lòng yêu thương.
Thôi nghĩ nhiều quá! Đi học thôi!
Hoa vừa đến cổng trường thì đã thấy Ngọc và Phương Nga chặn đường, mặt rất ra vẻ “hình sự”.
“Sao hôm nay chúng mày…?” – Hoa giật mình.
“Hoàng Duy đâu?” – Ngọc gằn giọng rất dữ tợn.
“Ơ tao đâu biết? Chưa đến à?”
“Đến rồi, nhưng lại bỏ đi rồi!”
“Hả? Vì sao?”
“Vì mày chứ còn vì sao?”
“Sao lại vì tao?”
Phương Nga nổi khùng:
“Mày có mau đi tìm Hoàng Duy về đây không, cậu ấy đến đây cứ lầm lầm lì lì, rồi chạy ra ngoài với tâm trạng không tốt, nếu như gặp tai nạn thì sao!!!???”
Tai nạn ư? Như tiếng sét vang trong đầu, Hoa vội vàng chạy đi. Hoàng Duy làm sao vậy chứ? Liệu có xảy ra tai nạn như bạn cô nói không?
Trời nổi cơn giông. Người người đi lại rất đông. Sự sợ hãi của Hoa lại càng tăng thêm. Hoàng Duy đang ở đâu kia chứ? Ở câu lạc bộ Fan? Làm gì có, giờ này còn chưa mở cửa mà. Hay là…?
Cô vội vàng gọi một chiếc taxi đi đến sân vận động Mỹ Đình. Vừa bước xuống xe cô nhìn thấy một bóng người đang đứng nhìn sân vận động vắng tanh rộng lớn. Cái dáng cao lớn của anh toát ra một vẻ buồn bã.
Nhẹ đi được phần nào nhưng cô lại càng tức giận hơn:
“Hoàng Duy!!”
Anh quay lại, cô chạy tới:
“Mày làm sao vậy? Chuẩn bị đi học mà còn chạy ra đây, tao tưởng mày ૮ɦếƭ rơm ૮ɦếƭ rạ ở đâu rồi!!!” – Cô không kìm được mắng anh.
Nhưng Hoàng Duy không hề đáp lại, anh vẫn im lặng, thờ ơ trước việc cô mắng mỏ. Tự dưng cô thấy mình hơi quá đáng, cúi gằm mặt:
“Tao xin lỗi…”
“Chạy được rồi đúng không?” – Bỗng Hoàng Duy lên tiếng.
“Hả?” – Cô ngẩng lên – “À chưa được 1 phút đâu nhưng Mạnh Duy vẫn cho thắng.”
“Vẫn có nghĩa điều kiện đó vẫn sẽ đồng ý chứ?”
Hoa giật mình, rồi cô nhớ ra khi dạy mình chạy Hoàng Duy đã ra một điều kiện và muốn cô phải thực hiện nó sau khi chạy xong.
“Ừ tao sẽ đồng ý, nhưng điều kiện đó là gì?”
“Là cái này!”
Hoàng Duy bỗng quay lại choàng tay qua cổ Hoa đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Đầu Hoa choáng váng, cô mở trừng mắt, tay định đẩy Hoàng Duy ra. Nhưng anh ôm chặt lấy cô, hôn cô mãnh liệt hơn. Nụ hôn đó như là tất cả những gì anh nói. Cô không biết rằng hôm qua nhìn thấy Mạnh Duy và cô như vậy anh đã tức giận đến mức nào sao? Anh hận không thể chạy ra đánh ૮ɦếƭ Mạnh Duy mà chỉ biết cắn xé lòng mình, cứ nhìn cô chịu bao đau đớn giày vò vì Mạnh Duy nhưng rồi vẫn cứ thích anh ta! Anh không muốn thế, không bao giờ muốn thế!
Những cảm xúc lẫn lộn khiến Hoa cũng đáp trả lại nụ hôn của Hoàng Duy, nhưng chỉ một lúc là nó dần tan biến, kéo ý thức cô trở về. Cô hốt hoảng đẩy mạnh anh ra:
“Mày làm gì vậy Hoàng Duy???” – Cô hét lên đầy tức giận.
“Như vậy mà em vẫn chưa biết là làm gì sao?” – Anh cũng giận dữ đáp lại.
Cô cứng đờ người:
“Mày nói thế là thế nào?”
“Cái cớ gì mà em cứ phải chịu khổ như vậy chứ? Em không biết em khổ bao nhiêu lần thì anh còn phải khổ hơn mấy ngàn lần à??”
“Hoàng Duy…” – Cô nhìn thấy đôi mắt đau khổ của anh. Hoá ra, với anh cô không chỉ là một người bạn ư?
Không biết là vì điều gì, cô lại oà khóc. Cái bản tính hay khóc của cô sao lúc nào nó cũng không thay đổi được? Những dòng nước mắt tuôn trào đã nguôi đi cơn giận trong Hoàng Duy, anh vội chạy đến ôm lấy cô:
“Vân Hoa, đừng khóc! Anh xin lỗi…”
Hoa dựa vào người Hoàng Duy, thổn thức:
“Em mới phải xin lỗi, em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ như thế, em chỉ nghĩ anh là một người bạn…”
“Anh…” – Hoàng Duy im lặng một hồi, rồi nói – “Em đừng khóc nữa, tại anh đã quá nóng nảy thôi. Anh sẽ đợi em đến khi nào em có thể đón nhận anh, lúc đó em vẫn hãy cứ coi anh là bạn đi!”
Những lời nói ấy đã làm Hoa yên tâm hơn nhưng cũng có lỗi hơn với anh…
Anh buông cô ra, lau những giọt nước mắt trên mặt cô, nở một nụ cười trấn an:
“Nhưng hãy hứa với anh là sẽ trả lời anh nhé, và không được chịu khổ nữa đấy!”
Cô gật đầu, nhưng không biết có thể trả lời anh được không nữa…
Trưa đó, Hoa đến nhà cô Vân theo đúng lời bà nói.
“Con vào đi! Đến giờ cơm rồi đấy!” – Cô Vân cười.
Hoa “vâng” một cái rồi đi vào trong, ᴆụng ngay Mạnh Duy định đi ra bếp lấy mấy thứ.
Cô luống cuống định xin lỗi anh, nhưng anh chỉ nhìn cô một cái rồi đi luôn. Tự dưng cô cảm thấy có một cái gì đó rất nhói…
Giờ ăn cơm đó, cả nhà đều vui vẻ, chỉ có Hoa là như người mất hồn vì nghĩ đến nụ hôn cũng như lời nói của Hoàng Duy. Cô Vân nói:
“Sao thế con, con mệt à? Hôm nay làm gì có Kiều Nga đến đâu con?”
“Dạ? Đâu ạ, con và em Kiều Nga có gì đâu. Con mệt chuyện khác thôi!”
“Mệt thì ăn cơm đi, đừng nghĩ nhiều nữa!”
Hoa đành bê bát lên. Mạnh Duy nhìn cô, không nói gì.
Ăn cơm xong, mọi người lên phòng làm việc riêng của mình. Hoa vẫn giành lấy phần rửa bát, cô mang bát vào trong. Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng:
“Để đó đi!”
Cô giật mình quay lại. Mạnh Duy đang đứng đó.
“Anh…”
“Ra đây!”
Hoa đành cởi tạp dề đi theo anh. Trời giờ đã bắt đầu về chiều nên không nhiều nắng, vả lại cũng mùa đông rồi. Anh đi ra công viên gần đó, cô cứ đi theo mà chẳng ai nói một lời.
Đến bờ hồ, bỗng anh dừng lại:
“Có sảng khoái hơn không?”
“Dạ??”
“Dạ diếc gì, chẳng phải đang mệt hay sao?” – Anh hơi cáu.
Cô bất ngờ vô cùng, Mạnh Duy làm vậy…chẳng phải quan tâm đến cô à?
“À vâng em không sao đâu, cám ơn anh! Cũng thoải mái lắm ạ.”
“Từ lần sau đừng có chạy như thế nữa, tôi có ép phải chạy hết sức lực đâu. Dù sao thì tôi cũng không nỡ từ bỏ ước mơ của mình đâu mà lo.”
“Vâng em biết rồi ạ!”
Hai người cùng nhìn ra bờ hồ trong xanh với những hàng cây đang soi bóng. Bỗng Mạnh Duy lên tiếng phá tan im lặng:
“Vân Hoa!”
“Dạ?” – Bị gọi tên bất ngờ nên cô hơi sợ.
Mạnh Duy nhìn cô, nở nụ cười nhẹ:
“Tôi thích em…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc