Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 28

Tác giả: Trà My

4h45. Chuông điện thoại reo.
Cô nhìn vào máy. Là Mạnh Duy.
“Alo…”
“Cô dậy chưa?”
“Dạ em dậy rồi.” – Nói dối lần nữa vậy.
“Thế ra sân Mỹ Đình đi.”
“Em ra rồi đây, em đợi anh đó nhé!”
“Kinh nhỉ ra trước cơ à.”
Một lúc sau Mạnh Duy đã đến. Anh đi tới, và nhìn thấy Vân Hoa xộc xệch quần áo, đầu tóc bù rù, mồ hôi ướt đẫm tưởng vừa ngấm một trận mưa rào. Mặt cô đỏ gay đỏ gắt, chốc chốc lại thở gấp, người cô bơ phờ, thân hình nhỏ bé nhìn lại càng mỏng manh.
Mạnh Duy vẫn lạnh lùng, nhưng thực chất anh cảm thấy có gì đó rất xót xa…
…Bởi anh biết hết rồi…
“Anh, em chạy được chưa ạ?”
“Ừ bắt đầu đi!”
Hoa bước ra vạch xuất phát chuẩn bị. Tư thế của cô chỉ sau một đêm đã rất tốt, Mạnh Duy cũng phải nể phục ngay từ đoạn tư thế chuẩn bị.
Và cô lao vụt về phía trước. Như một phép màu trỗi dậy, cô lao về phía trước như một cơn gió. Không được dừng lại. Không được đau đớn. Không được mệt mỏi. Vân Hoa, đã thức cả đêm rồi, chạy suốt đêm rồi, phải cố gắng lên.
Từ một con ốc sên, cô lao nhanh như thần gió. Cơn gió mong manh nhưng thực chất đang điên cuồng lao đi rất nhanh.
Nhưng bỗng “Á!!!”
Tốc độ tăng lên quá nhanh nên cô đã vấp ngã. Cú ngã quá mạnh khiến cô ngã sấp xuống, chân cô bị rách toạc hẳn một vết thương rất sâu, máu chảy ròng ròng. Cả đêm chạy thì cô không ngã, sao đúng lúc này lại ngã chứ??? Cơn đau xâm chiếm cô, bắt đầu lan toả, cô ôm chân mà cứ rụng rời người ra, cô đau tới mức mắt đỏ lên, răng nghiến chặt để kìm lại nước mắt vì quá đau.
Chính trong phút đau đớn đó, cô đã định bỏ cuộc…
Nhưng cô nghe thấy tiếng Mạnh Duy vọng từ đằng kia sân vận động:
“Vân Hoa, cô làm sao thế?”
Mạnh Duy…
Báo Đốm…
Hình ảnh của anh lại một lần nữa thúc giục cô. Cho dù phải đau, thì có đau bằng việc người cô yêu mãi mãi không nhớ ra cô, mãi mãi không được đi theo ước mơ chân chính và rồi ૮ɦếƭ bởi căn bệnh tim mà vẫn đi theo một đam mê không gọi là ước mơ?
Như thế thì vết thương này có là gì đâu?
Vân Hoa cắn môi, rồi đứng lên.
Cơn đau không khuất phục được cô!
Cô tiến về phía trước. Mặc cho đôi chân tê lại vì quá đau, máu chảy vương khắp sân vận động nhưng cô vẫn chạy, đích còn ở đằng kia mà, cô làm sao có thể bỏ mặc được! Cô lấy hết sức lao ✓út mình đi. Càng chạy nhanh cô càng không thấy đau, chỉ thấy niềm tin hiện lên rõ rệt.
Và…
…cô chạm đến đích!
Những cảm xúc bật tung vỡ oà trong cô, vừa chạm đến đích cô đã bật khóc nức nở không biết vì sao, đôi chân quá đau nên lảo đảo. Nhưng Mạnh Duy đã chạy tới giữ vai cô lại để cô có thể đứng vững.
Cô nhìn anh, vừa khóc vừa nói:
“Anh…em chạy được…bao nhiêu phút?”
“3 phút!”
Nước mắt càng tuôn trào:
“Vậy có nghĩa em đã không làm được ư? Tại sao chứ?”
“Ai nói cô không làm được? Cô đã làm rất tốt đấy!”
Cô giật mình ngước lên nhìn thẳng vào Mạnh Duy. Đôi mắt sáng rực của anh đầy rạng rỡ.
“Sao lại tốt…? Anh nói em phải chạy trong 1 phút, nhưng em chạy trong 3 phút…”
“Thì cô làm được rồi đó! Đang từ 4 phút mà cô giảm được 3 phút thì chẳng là bớt được 1 phút rồi còn gì.”
“Hả? Vậy là anh…?” – Mạnh Duy lại dám “đá đểu” cô vậy sao?
“Gớm tôi biết thừa là cô đâu chạy nổi cái nơi này trong 1 phút, nhưng tôi lại không biết cô có thể quyết tâm đến thế. Chạy suốt đêm dù biết mình không thể chạy được, vẫn chạy tiếp dù mình bị thương, đó là điều tôi còn chưa làm nổi đâu.”
Cô vừa khóc vừa cười:
“Vậy có nghĩa…anh vẫn thực hiện lời hứa…?”
Câu hỏi ngô nghê làm Mạnh Duy bật cười:
“Ừ tôi sẽ thực hiện!”
Hoa như đông cứng người lại.
Anh vừa…
Bình minh cũng vừa nhô lên. Trong ánh nắng mặt trời huy hoàng chiếu sáng khắp khoảng không gian rộng lớn của bầu trời và mặt đất, thời gian như ngừng lại, chỉ còn anh đứng trước mặt cô. Lúc đầu chỉ là khoé môi hơi nhấc lên nhưng càng lúc nụ cười ấy càng rõ rệt.
Anh đã cười ư?
Mặt trời chiếu vào anh. Cô không nhìn lầm đúng không?
“Mạnh…Mạnh Duy…”
“Sao?”
“Anh vừa cười ư?”
Câu hỏi ấy lại càng làm anh bật cười thêm nữa:
“Tôi nhận ra niềm vui của tôi chính là được cười!”
Thực sự là thật rồi!
Chính là nụ cười ngọt ngào, thân thiện, ấm áp tựa như nắng mặt trời ngày nào cô đã được thấy. Chính là nụ cười đẹp nhất trong cuộc đời cô, nụ cười đầy ắp niềm tin vào cuộc sống không bao giờ gục ngã.
Có lúc cô vẫn chưa tin anh là Báo Đốm…
Nhưng giờ thì cô tin rồi! Cô thực sự tin rồi!
Cô hét lên:
“MẠNH DUY, ANH CƯỜI RỒI! CUỐI CÙNG ANH CŨNG CƯỜI RỒI!”
Cô nhảy cẫng một cái vì quá phấn khích, và bỗng cô trẹo chân ngã xuống đất. Lúc này cô mới để ý cái chân của cô đầy máu, vết thương rất nặng, máu cứ chảy không ngừng.
Mạnh Duy giật mình ngồi xuống:
“Có mỗi cái việc tôi cười mà cứ như lập được kỷ lục Thế giới ấy! Máu chảy ra hết rồi, mau cầm lại đi không lại nhiễm trùng đấy.”
“Nhưng cầm bằng cái gì? Ôi đau quá…”
Mạnh Duy suy nghĩ vài giây rồi không ngại ngần gì, bằng sức khỏe của mình anh xé toạc luôn một mảng tay áo sơ mi mà mình đang mặc, quấn vào chân cô.
Vân Hoa ngỡ ngàng.
Không phải vì hành động đó thế nào, mà là vì nó gắn liền với một ký ức cô không thể quên…
———————————————————————-
“Anh Mạnh Duy, em…Á!!!” – Bỗng nó kêu lên.
Nó lại vấp ngã thêm lần nữa, vết thương trên chân trào máu ra mạnh hơn. Ốc Sên đau đớn ngồi xuống ôm lấy vết thương. Máu đã ra hết tay nó, càng cố gắng thì vết thương càng đau hơn, mặt Ốc Sên tái lại. Nó không chịu được mất!
“Bỏ tay ra, không được động vào!”
Ốc Sên ngẩng lên. Báo Đốm đang đứng đó.
Không phải anh ấy đã đi rồi sao?
Báo Đốm quỳ xuống bỏ tay Ốc Sên ra. Vết thương bị vấp ngã 2 lần liền nên máu loang khắp chân, sưng vù lên. Không hề nao núng, bằng sức khỏe của mình, Báo Đốm xé luôn một mảng tay áo đồng phục đang mặc của mình, buộc chặt quanh vết thương của Ốc Sên. Ốc Sên hơi sợ:
“Anh, đó là áo đồng phục đấy!”
“Kệ, xé ra thì thành áo cộc cũng mát hơn chứ sao!” – Báo Đốm không ngẩng lên, vẫn chăm chú vào vết thương.
“Anh, cám ơn anh…” – Ốc Sên run run.
“Cám ơn cái gì?”
“Cám ơn vì anh đã tốt với em, chưa có ai tốt với em như anh dù rằng em cũng mới quen anh…”
Báo Đốm không nói gì cả, nhưng cậu đã nghe hết…
“Em đứng được không?” – Cậu hỏi sang chuyện khác.
Ốc Sên cố gắng vịn vào một thân cây và đứng lên, cũng đơ đỡ rồi dù vẫn đau lắm. Nhưng mình cứ làm phiền Báo Đốm thế này có được không, thôi đằng nào mình cũng có người nhà mà.
“Cám ơn anh, anh về đi!”
“Em đi được đấy chứ?”
“Em đi được, anh cứ đi đi!” – Ốc Sên chắc như đinh đóng cột.
Nghe thế Báo Đốm cũng hơi yên tâm, cậu quay lại đi về. Ốc Sên đứng lặng nhìn theo. Hôm nay nó đã quen được một cậu học sinh lớp 9 có tốc độ chạy nhanh như loài báo đốm, có nụ cười đẹp như tỏa nắng, có khả năng lừa được kẻ khác trả tiền chè cho mình và có một chiếc áo đồng phục rách tay…
——————————————————————–
Nhớ lại lúc đó, Vân Hoa lại bật cười ha hả.
“Cô có bị làm sao không thế? Cười suốt từ bấy đến giờ, để người ta làm cũng không xong!”
“Em xin lỗi, nhưng thực sự việc anh cười em rất thích. Em không ngờ mình làm được Mạnh Duy lạnh lùng cười được đấy, lại còn khiến anh ấy xé áo để băng bó vết thương cho em nữa! Haha!”
Mạnh Duy nghe mà khó chịu quá liền ngẩng lên.
Và anh nhìn thấy…
Ban nãy cô bị ngã, dù không dập mặt xuống đất nhưng cũng va chạm chút ít. Cô cười nhiều quá nên vết thương nhẹ trên môi chảy máu, một giọt máu chảy ra.
Giọt máu chảy ra rất từ từ.
Nó chuẩn bị rơi xuống.
Không biết cái bản năng hay phản xạ gì trong Mạnh Duy mà anh thấy giọt máu đó như con người vậy, thấy giọt máu đó là vết thương của cô vì cô đã phải vượt qua thử thách, đó là giọt máu quý giá…
Hai bàn tay anh vẫn đang quấn băng dưới chân cho cô…
Giọt máu rơi ra khỏi môi Vân Hoa…
Một hành động nào đó trong tâm trí tấn công Mạnh Duy, anh vội nhổm người dậy lao tới!
Và giọt máu đó rơi vào môi anh!
Thời gian một lần nữa hóa đá, cả Vân Hoa đang cười cũng bất động trong tích tắc.
Cả Mạnh Duy cũng cứng đơ người khi nhận ra mình vừa làm gì…
Môi anh chạm vào môi cô, người cô như giật điện. Cái cảm giác đó vừa run, vừa tê người, không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra. Cả anh cũng không cử động nổi, tim anh như không đập, anh đang làm cái gì thế này?
Chỉ vì một giọt máu…
Mà anh đã…
Anh vội buông cô ra, đứng ngay dậy đi thẳng ra khỏi sân vận động. Còn lại cô ngồi đó như tượng, mắt cô mở to như quá kinh ngạc vào những gì vừa xảy ra.
Nhưng rồi cô cũng nhận ra điều gì! Mặt cô đỏ bừng như gấc chín, cô đưa tay bịt miệng. Mạnh…Mạnh Duy vừa hôn cô ư? Này hãy cho cô biết đây không phải là mơ đi! Chắc là cô đang ngủ rồi, nụ hôn đó chỉ là trong mơ!
Cô đập đầu mình liên tiếp mấy cái, nhưng vẫn hiện ra quang cảnh này.
Vậy là không phải mơ!
Vậy là cô đã chạy suốt cả đêm qua để nhận được của Mạnh Duy…
…một nụ cười…
…và một nụ hôn…????????
Cô đưa tay lên môi, chạm đúng vào vết thương. Cô kêu lên vì đau, máu lại chảy ra. Cô chợt giật mình. Hình như không phải Mạnh Duy cố tình hôn cô, mà là do vết thương này.
Cô muốn hét với bên trong lòng là quá sung sướng. Thực sự nếu được cô muốn hét lên thật to, cho dù đó không phải là nụ hôn thì Mạnh Duy vẫn quan tâm tới từng vết thương nhỏ của cô, và anh đã dành tặng cho cô nụ cười đầu tiên sau biết bao năm anh sống trong câm lặng.
Chỉ là giờ cô không biết có dám đối diện với anh không nữa!
Và cô không biết có người đã nhìn thấy…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc